Tạ Dực và Trịnh tiêu đầu dẫn một nhóm người và ngựa, áp giải Dã Hồ Thiên Vương Cửu Minh, phóng nước đại trong đêm tối, không hề dừng lại nghỉ ngơi hay uống miếng nước, cuối cùng trong vòng ba canh giờ cũng đến sào huyện.
Sau khi trải qua một chặng đường dài, ai nấy cũng lộ vẻ mệt mỏi trên gương mặt nhưng mọi người vẫn không có thời gian nghỉ ngơi mà để lại ngựa, tìm dân địa phương để xin mượn vài bè trúc, sau khi trôi dạt được năm sáu thước thì thấy một ngọn núi cao to, hùng vĩ sừng sững xuất hiện trước mắt.
“Đây là hang ổ của các ngươi? Núi Ngân Bình?”
Tạ Dực không khỏi cảm thán vị trí địa lí này đúng là vô cùng tốt, xung quanh là núi sông bao quanh, ngày thường thi xuống sông để cướp bóc, quan quân truy đuổi thì trốn chạy lên núi, từ trên cao nhìn xuống dễ thủ dễ công, chiếm cứ được một địa hình thiên nhiên ưu đãi như thế này, khó trách sao quan phủ mãi vẫn không tiêu diệt được.
Trịnh tiêu đầu hỏi Cửu Minh: “Bình thường làm sao các ngươi liên lạc được với người trên núi?”
Dù sao hắn cũng là người từng trải, biết rõ nơi này chắc chắn có không ít trạm gác ngầm cho nên nếu tùy tiện rời thuyền lên bờ chắc chắn sẽ bị ám tiễn b.ắ.n cho tan xương nát thịt.
Cửu Minh hừ một tiếng: “Ngươi cũng biết nhiều đó chứ.”
Vốn Cửu Minh muốn lừa bọn họ lên bờ, chỉ là không ngờ Trịnh tiêu đầu lại là một người am hiểu cho nên hắn chỉ còn cách từ bỏ toan tính của mình, nói: “Cởi trói cho ông đây.”
Trịnh tiêu đầu đề phòng nhìn Cửu Minh chằm chằm: “Ngươi muốn làm gì?”
“Không phải ngươi muốn ta liên lạc với các huynh đệ đang trên bờ sao? Ngươi trói ta thế này thì sao mà làm được hả? Các ngươi nhiều người như thế, lẽ nào lại sợ ông đây chạy mất à?”
Trịnh tiêu đầu không thể quyết định chuyện này, ánh mắt chuyển sang Tạ Dực.
Tạ Dực gật đầu: “Cởi trói cho hắn đi.”
Trịnh tiêu đầu cởi bỏ dây thừng đang trói tay Cửu Minh lại, đứng sau lưng hắn, một tay ấn mạnh bả vai, tay còn lại dùng thanh đao áp sát, hạ giọng cảnh cáo: “Đừng giở trò, nếu không thì thanh đao trong tay ta e là sẽ không nghe lời đâu.”
Cửu Minh cười nhạo một tiếng, hai tay ghép với nhau rồi đặt lên môi, phát ra tiếng giống chim đa đa.
Đồng cỏ lau phía đối diện có âm thanh sột soạt vang lên, sau đó một bóng người đen tuyền xuất hiện, trong tay cầm cung tiễn, đầu mũi tên nhắm ngay bọn họ, hỏi: “Ngươi là ai?”
Cửu Minh tức giận, mắng: “Mắt chó của ngươi mù rồi à? Không biết tam gia gia ta đây hả?”
“À à, Tam đương gia, ngài đã trở về rồi.” Tên tiểu lâu la kia như vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi nhưng vẫn không bỏ cung tiễn trong tay xuống, cảnh giác lên tiếng hỏi: “Phía sau ngài là ai thế?”
Cửu Minh liếc nhìn Trịnh tiêu đầu ở phía sau, ý chỉ bọn họ hãy tự nói.
Tạ Dực đứng ở đầu thuyền, lớn giọng: “Tại hạ là Tạ Dực của cửa hàng Tạ thị, nghe nói hai cháu gái bên ngoại và con rể đang ở trại làm khách nên ta cố ý mang rương vàng bạc châu báu, mong được cầu kiến Đại đương gia của quý trại!”
“...”
Cửu Minh nhìn về phía Tạ Dực bằng ánh mắt khó tin: “Ngươi... Ngươi là người Tạ gia, chủ nhân của cửa hàng Tạ thị kia sao?”
Tạ Dực quay đầu lại, tùy ý liếc Cửu Minh: “Chính là ta.”
Sắc mặt Cừu Minh lập tức trở nên khó coi, cơ thể không tự chủ được mà khẽ run lên.
Trịnh tiêu đầu là người đứng gần với Cừu Minh nhất, nhận ra hắn có chút khác thường, không kiềm được mà tò mò hỏi: “Ngươi không biết à? Chẳng lẽ các ngươi cướp bóc đều không hỏi rõ danh tính của người ta hả?”
Môi Cửu Minh run run, hắn trả lời: “Làm sao mà bọn ta không hỏi cho được... Không đúng! Bọn ta bị lừa!”
Quan Triều nghe đến đây liền oán hận trừng mắt sang dám thổ phi, nói: “Ngươi cứ chờ đó! Nếu Vương gia và Vương phi có mệnh hệ gì thì Đương kim Hoàng thượng sẽ phái đại binh, đem quân san bằng cả ngọn núi này! Đám thổ phỉ các ngươi sẽ bị băm thành trăm mảnh, lăng trì, xử tử!”
Gương mặt Cửu Minh không còn một giọt máu: “Cái gì mà Vương gia? Còn Vương phi nữa?”
Quan Triều nói quá nhanh nên Tạ Dực không kịp ngăn cản, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Cửu Minh, Tạ Dực liền trấn an: “Tam đương gia không cần phải lo lắng, người không biết không có tội, chỉ cần người của bọn ta vẫn ổn thì Tạ mỗ nhất định sẽ giúp trên dưới trại Bạch Hổ bình an vô sự.”
Cửu Minh im lặng không đáp, sắc mặt vẫn khó coi như cũ.
*
Ngọn nến đỏ sáng rực, đèn trong Phật điện cũng được thắp sáng.
Tại trại Bạch Hổ không chỉ có đám thổ phỉ bọn họ mà còn có cả phụ nữ, tì nữ giúp bọn họ giặt đồ, nấu cơm mỗi ngày, có cả nữ tử bị bắt cóc khi chúng nhìn thấy trong lúc cướp, nhiều người trong số đó đã mang thai, ưỡn chiếc bụng lớn, vẻ mặt như đang dại ra.
Hai chị em Thẩm Như và Thẩm Gia đều bị những bà tử ép buộc phải thay y phục cưới gả đỏ thẫm, trang điểm thật lộng lẫy, mà Thẩm Gia bởi vì cố hết sức để phản kháng nên nhiều lần bị ăn đánh.
Thẩm Như khuyên nàng trước mắt hãy cứ nhẫn nhịn, chỉ có như vậy mới bớt chịu khổ một chút.
Nhưng Thẩm Gia không quan tâm đến lời Thẩm Như, nàng chửi các bà tử thật to, cuối cùng tên lâu la ở bên ngoài bị thu hút, đến trói cả hai lại, còn bịt miệng của Thẩm Gia.
Cả hai người bị đám thổ phỉ đẩy vào đại điện, tên Lý Bảo kia mặc bộ hỉ phục đỏ thẫm, trước n.g.ự.c là đóa hoa hồng. Thẩm Gia và Thẩm Như trái phải đứng bên cạnh hắn, bị bọn chúng ép buộc ấn đầu bái đường, sau khi kết thúc nghi lễ liền đưa vào động phòng, còn Lý Bảo và các huynh đệ thì dùng rượu thịt no say.
Hỉ phòng được trang trí giống y như đúc, có cả song đuốc long phượng và treo màn đỏ rực rỡ.
Thẩm Như và Thẩm Gia cùng ngồi trên chiếc giường lớn, khăn voan đỏ phủ trên đầu, cũng chẳng có ai canh gác bởi vì cả hai đều đang bị trói tay chân bằng sợi dây thừng, không thể chạy thoát.
Thẩm Gia cúi đầu xuống, khăn voan cứ thế mà rơi, nàng tức giận cố gắng giãy giụa nhưng vẫn không thoát được.
Thẩm Như đỡ hơn Thẩm Gia, bởi vì Thẩm Như yên tĩnh, nghe lời, không ồn ào cho nên đám thổ phỉ vẫn chưa bịt miệng nàng, Thẩm Như nhìn từ phía xung quanh thật cẩn thận, hạ thấp giọng: “Tiểu muội muội đừng gấp, ta đã có cách.”
Thẩm Gia ngồi im, cứ thế mà nhìn nàng ấy.
Thẩm Như nằm xuống đảo người một cái, vòng đến sau lưng Thẩm Gia, bắt đầu cắn sợi dây thừng trên cổ tay nàng, tất nhiên là đang muốn dùng răng cởi bỏ thứ đó.
Nhưng có lẽ tên trói Thẩm Gia cảm thấy nàng vẫn sẽ làm huyên náo nên cố ý trói thật chặt khiến Thẩm Như dù nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn không có chút tiến triển nào.
“Không được rồi.” Thẩm Như ngồi dậy, mệt đến độ thở hổn hển, khóe mắt nàng thấy giá nến đang ở phía bên kia, đột nhiên có một ý tưởng mới.
Thẩm Gia thấy Thẩm Như cố gắng dùng sức đứng lên, nhảy đến chiếc bàn nên không khỏi thắc mắc.
“???”
Rốt cuộc tỷ ấy muốn làm gì?
Cuối cùng cũng đến được bên cạnh giá nến, Thẩm Như hít sâu rồi từ từ đưa cổ tay lên ngọn đuốc đang cháy.
Thẩm Gia: “!!!”
Đôi mắt Thẩm Gia trừng lớn, miệng liên tục kêu ‘ưm ưm’, cố gắng nhảy sang hướng của Thẩm Như.
Thẩm Như cố nhẫn nhịn cơn đau rát trên cổ tay, dịu dàng nói: “Không đau, muội muội, đừng lên tiếng, nếu có người đến thì không ổn đâu.”
Thẩm Gia: “...”
Ngọn lửa của nến thiêu cháy làn da trắng nõn, kiểu đau đớn này không phải bất kì ai cũng có thể chịu được, huống hồ gì là không phát ra tiếng nào. Rất nhanh trên trán Thẩm Như đã xuất hiện lớp mồ hôi, gương mặt cũng trở nên trắng bệch, không biết qua bao lâu sau, cuối cùng nàng đã cảm nhận được có chỗ được nới lỏng trên dây thừng, dùng một lực thật mạnh, sợi dây thừng bị cháy đã đứt.
“Tốt quá rồi.” Thẩm Như vô cùng vui mừng, cởi bỏ hết dây thừng trên cổ chân của mình xong thì qua cởi trói cho Thẩm Gia, lấy miếng khăn vải trong miệng của nàng ra.
“Tỷ có bị ngốc hay không vậy hả? Ai bảo tỷ phải làm cái này chứ?” Sau khi Thẩm Gia có thể nói được thì câu đầu tiên chính là mắng Thẩm Như.
Thẩm Như ngạc nhiên, mỉm cười: “Không sao, tỷ không đau.”
Thẩm Gia cầm đôi tay của Thẩm Như lên để xem thật kĩ, nhìn thấy cổ tay trắng nõn lại xuất hiện vết phồng rộp ứa máu, càng nhìn càng rợn người, Thẩm Gia không khỏi lạnh giọng: “Sao mà không đau cho được? Phải làm sao bây giờ? Ở đây không có thuốc, sau này có để lại sẹo hay không đây...”
Thẩm Gia rơi vào hoang mang tột độ, nàng không ngờ Thẩm Như sẽ làm chuyện này.
Thẩm Như trấn an nàng: “Tiểu muội, điều quan trọng bây giờ không phải là tay của ta mà là nhanh chóng cứu tiểu Vương gia.”
“A... đúng rồi.” Thẩm Gia nhớ đến việc Lý Bảo nói rằng ngày mai sẽ g.i.ế.c Hoài Ngọc!
Nàng chạy đến cửa, từ từ mở hé ra, bên ngoài lại chẳng có ai canh gác, có lẽ là đều đang uống rượu mừng, Thẩm Gia quay đầu lại, nói: “Hình như là không có ai, chúng ta rời khỏi đây đi?”
Thẩm Như di đến mép giường rồi ngồi xuống, nói: “Muội đi đi, ta không đi được, nếu không chờ đến khi bọn chúng vào đây phát hiện không còn ai, chắc chắn sẽ phái người đi tìm, ta ở lại đây thì có thể tranh thủ thêm chút thời gian cho muội.”
Thẩm Gia ngẩn người: “Tỷ nói bậy cái gì thế? Sao ta có thể để một mình tỷ ở đây? Muốn đi thì cùng đi!”
Nàng đi qua kéo Thẩm Như lại vô tình đụng trúng phần bị thương ở cổ tay, Thẩm Như cau mày kêu đau một tiếng khiến Thẩm Gia sợ đến độ vội vã buông ra.
Thầm Như che tay lại, khuyên nhủ Thầm Gia: “Tiểu muội, muội mau đi đi, có chuyện này ta chưa nói với muội, khi ở trên thuyền, vị Tống tiên sinh kia đã muốn g.i.ế.c tiểu Vương gia nên ta nghĩ rằng chưa đến bình minh, hắn sẽ động thủ. Bây giờ muội càng trì hoãn bao nhiêu thì tiểu Vương gia càng thêm nguy hiểm bấy nhiêu.”
“Hắn…” Thẩm Gia rơi vào tình thế khó xử, nàng muốn đi cứu Hoài Ngọc nhưng lại không thể để mặc Thẩm Như. “Chúng ta hãy đi cùng nhau, thiếu một người thì bọn chúng cũng sẽ phái người tìm kiếm, tỷ ở lại cũng chẳng ích gì.” Thẩm Như nghe vậy, mỉm cười: “Muội yên tâm, ta sẽ cố gắng trì hoãn vì muội, muội cứ đi cứu tiểu Vương gia.”
Thẩm Gia chỉ cảm thấy nụ cười này của Thẩm Như có chút kì lạ, nàng vẫn còn định nói tiếp nhưng đã bị đối phương đẩy ra cửa phòng.
Nàng vội vàng nói với Thẩm Như: “Vậy tỷ ở đây chờ ta, sau khi cứu Hoài Ngọc xong, ta sẽ đến cứu tỷ.”
Thẩm Như gật đầu: “Được.”
Thẩm Gia vẫn không yên tâm: “Tỷ…trăm lần vạn lần đừng làm chuyện ngốc đó.”
Thẩm Như cười, xoa đầu Thẩm Gia: “Đi đi, nhớ phải cẩn thận.”
Nàng đóng cửa phòng, quay về mép giường, sờ vào chiếc trâm cài hoa hồng kim thoa trên đầu, hành động này dường như đã tiếp thêm dũng khí cho Thẩm Như.
Nàng suy nghĩ rồi đổ hết rượu trong vò, bọc trong chăn gấm rồi dùng sức dập thật mạnh một cái, khi mở ra lại thì bầu rượu đã vỡ thành mấy mảnh, Thẩm Như nhặt một mảnh nhỏ sắc bén nhất, cầm chặt trong lòng bàn tay, lại che khăn voan đỏ thẫm thêm một lần nữa, im lặng chờ đợi.