Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi - Quyển 1 Chương 38





CHAP 38 :ÂM MƯU


Cũng ngày hôm ấy hoàng đế Thần Huy nhận được tin hoàng đệ mình mất tích, lập tức phi ngựa xông vào Lưỡng Sơn để tìm kiếm hoàng đệ của mình. Phải mất đến một ngày một đêm y mới tìm ra được hoàng đệ của mình. Tuy, người đầu tiên mà y tìm được không phải là hoàng đệ mà là một người khác.


Giữa màn đêm đen tối có một luồng ánh sáng tỏa ra, Thần Huy lần mò hướng về phía nguồn ánh sáng mà đi. Y không thể nào tin được một nơi tăm tối như Lưỡng Sơn này lại có được một nơi đẹp đến thế này. Thần Huy xuống ngựa, bước từng bước thật nhẹ nhàng vào sâu trong vườn hoa đào, mùi hương thơm dạ lý tỏa ra khắp nơi khiến tâm y trở nên thanh thản hơn, chợt nhớ đến những lời người xưa nói, y thầm nghĩ không biết nơi y đang đứng liệu có phải là chốn tiên bồng hay không? Đang mải mê nhìn cảnh vật mà quên mất lý do mình đến đây, chợt y dừng lại, đôi mắt dán chặt vào một hình ảnh nhỏ nhắn, y nghe tim mình đập thật nhanh. Khi nàng quay lại, nụ cười ấy đôi mắt ấy đã cướp mất tâm trí y, cho y biết được cái gì gọi là cuồng si, y như cảm thấy tim mình thăng hoa trên những miền hạnh phúc trải đầy hoa của tình yêu. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng tắt đi khi y nhìn thấy nữa mảnh ngọc bội mà nàng đang đeo trên người cùng với tiếng khẽ gọi của nàng “Thần Anh”.


Thần Huy cảm thấy mọi thứ như sụp đổ, ánh sáng nơi đây không đủ để chiếu sáng cho y, mà bây giờ bóng tối đã hoàn toàn phủ kín lấy y. có cái gì đó đang cứa vào tim y. Phải! Hắn thật sự rất đau, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy tâm mình đau như vậy. Hắn chỉ đến sau hoàng đệ của mình chỉ có một ngày, nhưng hắn lại thua đi một trái tim của nàng…





- Thần Anh đệ phải cận thận đó, Phiếm Phiếm luôn trông đợi đệ, sau khi khai hóa được Lưỡng Sơn thì hãy mau trở về sum hợp cùng Phiếm Phiếm!


Thần Huy nhìn vào hoàng đệ mình, đôi mắt sâu thẩm đến vô đáy.


- Hoàng huynh, nhờ huynh chăm sóc tốt cho Phiếm Phiếm, đệ nhất định sẽ thắng trận mà quay về!


Nói đoạn Thần Anh quay sang Phiếm Phiếm, ôm chặt nàng vào lòng dặn dò. Sắc mặt Thần Huy thoáng hiện nét lạnh lùng, hai tay chấp sau lưng nắm chặt thành quyền mà nhìn hai người trước mặt đang quyến luyến nhau .



Hôm ấy, mây đen quần vũ ánh mặt trời dần dần bị che khuất đi bởi mặt trăng, những trận sấm chớp liên hồi khiến cho ai nấy đều sợ hãi. Phiếm Phiếm ngước đôi mắt nhìn nhật thực tâm không ngừng dao động, nàng đang lo lắng, vô cùng lo lắng cho Thần Anh bởi nàng biết giây phút này đây y phải giao chiến cùng với bọn yêu ma và bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Hơn thế nữa, còn có một âm mưu khác đang chực chờ hãm hại y. Mà âm mưu đó không phải của ai khác mà của chính hoàng huynh y Vũ Thần Huy, nàng sớm biết Thần Huy có tâm ma, nàng cũng biết Thần Huy yêu nàng chính vì điều này mà y đã lên âm mưu ám toán chính hoàng đệ thân thuộc của mình. Và lúc này đây khi nhật thực hoàn toàn, cũng là lúc Thần Anh dùng đến ngọc lưu linh của mình để phong ấn bọn ma quỷ, khi đó thần khí hộ thể của y cũng mất , đến lúc đó bất kỳ ai bất kỳ một sự tấn công nào cũng có thể lấy mạng y. Nàng sớm biết được điều này vì nàng là truyền nhân của Thiên Thánh, nhưng nàng vẫn không ngăn cản y là vì đây chính là số phận an bài của thượng đế và cũng là hình phạt dành cho nàng vì đã vi phạm lời thề rời khỏi Lưỡng Sơn. Còn một lý do khác nữa đó là vì nàng vẫn còn một chút tin tưởng Thần Huy, tin y sẽ còn chút tình người chút tình cảm huynh đệ mà sẽ không vì một người nữ nhi như nàng mà đánh mất đi lương tâm, giết hại huynh đệ của mình.


Nhưng rất tiếc, điều gì nàng cũng có thể đoán trúng duy chỉ có lòng người là nàng không thể nào đoán được. Nàng đã lầm khi tin rằng con người luôn có thiện tâm, tình yêu vốn là mù quáng, nó không chỉ là một liều thuốc cứu người mà còn là một loại độc biến con người thành ác quỷ…


- Phiếm Phiếm!_ Thần Huy khẽ gọi tên nàng, đôi mắt sâu thẩm chứa đầy bi thương.


Nàng quay đầu lại nhìn y, chỉ thấy y toàn thân rực rỡ trong ánh sáng vàng, nhưng lại rất cô đơn.


Tại Lưỡng Sơn, khi trận chiến giữa người và yêu ma tới đoạn cao trào, không khí xung quanh vô cùng quỷ dị, mặt trời đã hoàn toàn bị che khuất, khắp nơi đều là một mùi tanh nồng nặc và những ám khí đen, tất cả chì có màu tăm tối. Chỉ có một mình Thần Anh vẫn còn tỏa sáng trong bóng tối dày đạc này. Ánh hào quang tỏa ra từ y mạnh đến mức bọn ma quỷ không dám tiến lại gần, chỉ biết ở đằng xa mà sợ hãi kêu gào.


Nắm chặt ngọc lưu linh trong tay giơ lên cao, hợp với mặt trời bị nhập thực thành một đường thẳng, từ viên ngọc này tỏa ra một nguồn ánh sáng cực mạnh biến khu rừng tăm tối trở nên sáng bửng lên. Trên gương mặt Thần Anh hiện lên những nét mệt mỏi, có lẽ y đã kiệt sức do cuộc chiến vừa rồi mà tổn hao khí lực. Phải nói rằng toàn bộ sức lực cũng như trí lực của y đã cạn đến cực điểm, còn lại trong y chỉ là chút ý chí và sức mạnh của ngọc lưu ly trong tay y đang truyền đến.


Ánh sáng phát ra chiếu rọi khắp nơi, những luồng khói đen ngay lập tức biến mất không còn, hàng ngàn binh mã của Nhã Phù Quốc bị bóng đêm nuốt chững giờ đây lại được hiện ra chiếu rọi, còn những dòng máu đỏ quỷ quái kia từ từ cô đạc lại rồi biến mất vào lòng đất. Nhưng vẫn còn một đám mây đen đang bay lờ đờ trước mặt Thần Anh, ở trung tâm đám mây đó có hai ánh sáng đỏ như máu đó là đôi mắt quỷ, đám mây đó không ngừng giãy giụa trong cái lưới vô hình, cũng từ đám mây đó phát ra những tiếng kêu gào rên rỉ inh tai càng lúc càng nhiều khiến con người ta phải nhức óc.


Ngay trong lúc đó, Thần Anh nắm chặt lấy ngọc lưu ly một lần nữa, nhắm nghiền đôi mắt lại mà tập trung tinh thần vào viên ngọc. Viên ngọc lúc này vẫn đang tỏa ra ánh sáng, sau đó bay lên cao khỏi tay Thần Anh hướng về phía đám mây đen, giống như có một lực hút vô hình kéo đám mây đó bay về phía viên ngọc và bị hút hết vào trong đó.


Xung quanh Thần Anh 1 vòng tròn sáng xuất hiện dưới chân y, y chống mạnh thanh kiếm xuống mặt đất nữa quỳ nữa ngồi thở dốc tìm không khí, từng giọt mồ hôi hòa vào những giọt máu đang tuông chảy từ vết thương trên người y rơi xuống đất mỗi lúc một nhiều hơn. Thần Anh cảm thấy hộ khí bảo vệ mình đang bị xâu xé dữ dội và nó đang mỗi lúc một yếu dần đi cuối cùng là biến mất hoàn toàn. Ánh sáng của ngọc lưu linh cũng theo đó từ từ mà yếu dần, thay vào đó là những tia sáng đầu tiên của mặt trời đang chiếu rọi xuống khu rừng làm khu rừng trở nên sáng sủa hơn.



Nhìn thấy được cảnh này Thần Anh nở nụ cười thật hạnh phúc, y đưa tay về phía ngọc lưu linh như vẫy gọi người bạn thân thiết. Như cảm nhận được tiếng gọi của Thần Anh ngọc lưu linh ngay lập tức trở về bên cạnh chủ nhân của mình. Nhưng khi ngọc lưu linh sắp chạm vào tay y thì hàng loạt những mũi tên từ phía xa hướng y bay đến, Thần Anh vì đã kiệt sức nên không thể cử động được nữa, mà cho dù có thể cử động đi chăng nữa thì có lẽ y cũng không thể động bởi lẽ chính những chủ nhân của các mũi tên kia đã làm y không ngờ đến mà kinh hoàng sững người. Người đó không ai khác chính là binh lính Nhã Phù quốc, những người đã theo y vào sinh ra tử ở chốn này. Thần Anh lúc này chỉ biết bất động mà gương mắt nhìn những mũi tên kia sắp cắm phập vào người y.





Mảnh ngọc bội trên tay Phiếm Phiếm bỗng trượt đi rơi xuống đất vỡ vụn, nàng cảm thấy tim mình như có cái gì đó bóp lấy đến ngẹn đi, ôm chặt lấy lồng ngực của mình từng giọt nước mắt lăn tròn trên đôi má, nàng quay mặt lại nhìn Thần Huy một lần nữa đôi, mắt nữa đau đớn nữa oán hận.


- Thần Huy ngươi không còn là con người nữa!


Ngay sau câu nói đó, Phiếm Phiếm chạy vội vào phòng đóng chặt cửa lại, tựa vào thành cửa mà khóc.


Thần Huy đứng ở ngoài cửa nghe thấy rõ từng tiếng nấc của nàng tâm như bị ai đó cào xé đau đớn, y biết bản thân mình đã làm điều tội lỗi nhất trên thế gian này, một sai lầm không thể nào được tha thứ được. Hắn vì một ánh mắt giai nhân mà phản bội lại tình huynh đệ, chia sẽ đôi uyên ương, hắn thật đúng không phải người mà là một cầm thú đội lớp người! Chỉ khi hắn nhận được tin hoàng đệ mình đã bị thân binh của mình giết chết thì hắn mới biết đau đớn là thế nào, biết cài gì là hối hận muộn màng, nhưng mọi việc đã quá trễ để cho hắn quay đầu lại sửa chữa, điều duy nhất hắn có thể bù đắp cho tội lỗi của mình là chăm sóc tốt cho Phiếm Phiếm thay hoàng đệ của mình!





Nàng không biết mình đã khóc bao lâu, ngồi tại đây bao lâu, chỉ biết khi nàng ngẩng đầu dậy thì đã thấy một vầng trăng vằng vặc tỏa ra những luồng sáng dịu nhẹ, ngọn gió nhẹ nhàng lướt qua nàng thổi tung y phục bay phấp phới. Phiếm Phiếm cầm lên bộ y phục hỷ màu đỏ thẩm, một bộ giá y thêu hình phụng. Cái này chính là bộ hỷ phục mà Thần Huy mang đến, y bảo rằng “ Nếu nàng dám kháng chỉ thì những người xung quanh nàng, vườn đào kia và mộ của sư phụ nàng cũng sẽ không còn!”


Lại thở dài một hơi thật khó, đôi mắt nàng lúc này đã không còn long lanh như trước kia nữa, thay vào đó là sự ảm đạm và tự trách. Nàng có thể trách ai được khi chính nàng là nguyên nhân của mọi chuyện. Nếu ngày đó nàng không vì một chút động tâm mà để cho Thần Anh lọt vào thánh địa, cũng không vì vậy mà yêu y rồi phá bỏ lời nguyền, để rồi hại gia đình người khác huynh đệ tương tàng. Và nếu như nàng nói cho Thần Anh biết trước điều mà nàng đã sớm biết, thì có lẽ mọi chuyện không như thế này đâu! Tất cả là lỗi của nàng, của nàng!


Thật nực cười khi nữ nhân luôn là cái họa, hồng nhan luôn bạc phước, vậy tại sao còn sinh hồng nhan làm gì? Là do thiên ý trêu người sao? Hay vì con người tâm vốn bất chính, nếu không thể cân bằng sẽ rơi vào ma tâm vĩnh viễn không thoát ra được!


- Phiếm Phiếm!_ âm thanh vừa dịu dàng vừa quen thuộc cất lên sau lưng nàng.


Phiếm Phiếm bất giác run rẩy, nàng không nghĩ bản thân sẽ còn nghe thấy được giọng nói này, nàng miếm chặt môi lại, cố gắng bình tâm để thoát khỏi ảo giác:


- Phiếm Phiếm!_ âm thanh kia lại một lần nữa vang lên, lần này nghe rõ hơn.


Hít một hơi thật dài, nàng lấy hết dũng khí ra rồi quay mặt lại phía sau để xác nhận. Khi vừa quay đầu lại Phiếm Phiếm đã phải mở to mắt hết cỡ để nhìn, nàng muốn nhìn cho thật kỹ đây là ảo hay thực. Nàng cảm nhận rõ hơi ấm tỏa ra từ sau lưng mình, cái mùi hương quen thuộc mà nàng tưởng chừng không bao giờ có thể ngửi lại được nữa. Ánh nhìn triều mến chỉ dành duy nhất cho nàng có thể xuất hiện một lần nữa, từ trong thâm sâu dưới đáy lòng nàng chợt dâng lên niềm hạnh phúc:


- Thần Anh!


- Phải là huynh đây, Phiếm Phiếm!


Thần Anh ngay sau đó cũng nhanh chân chạy đến ôm nàng vào lòng, cái siết tay thật chặt tưởng chừng không còn một khe hở , cứ như sợ nếu buông lỏng tay một chút thì người trong vòng tay y sẽ biến mất.