Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi - Quyển 1 Chương 37





CHAP 37: QUÁ KHỨ BỊ BỎ QUÊN.


Mọi vật trở nên mờ ảo? Khung cảnh dần thay đổi, bóng đen đang bao trùm thì bị một thứ ánh sáng chói lòa đâm toạc, xé rời từng mảng và cuối cùng chỉ còn lại những tia sáng dịu nhẹ của ánh bình minh.


Trên cánh đồng thảo nguyên xanh bao la, những đoá hoa vươn mình trong nắng sớm khoe sắc thắm. Có hai bóng người cưỡi trên 2 con tuấn mã rượt đuổi nhau, tiếng cười tiếng gọi vang lên hòa vào một vùng trời rộng lớn.


- Hoàng đệ, Đệ lại nhường cho ta rồi!


- Hoàng huynh! Hôm nay huynh gặp được chuyện gì vui hay sao, mà trông huynh hí hửng như vậy?


Một vị nam tử cưỡi con hắc mã ghim ngựa nhảy xuống nói với vị nam tử phía trước, y mặc một bộ lam bào màu xanh bích thêu hình con rồng bạc, toàn thân toát lên khí chất cao quý cùng ưu nhã, toàn thân y phát ra ánh sáng lấp lánh đủ sức để lấn áp đi ma khí của yêu ma. Y không ai khác chính là Vũ Thần Anh, người được những người đương thời đánh giá là bậc tiên nhân hóa kiếp. Theo tương truyền khi y sinh ra trong miệng ngậm theo một viên ngọc quý, toàn thân phát sáng như viên ngọc linh châu, ở lòng tay khắc hai chữ Thần Anh!


Người nam tử cưỡi ngựa đi phía trước xoay người lại nở nụ cười với Thần Anh, y vận một bộ hoàng kim lấp lánh kim tuyến thêu hình rồng vàng, toàn thân phát ra khí chất cửu ngũ chí tôn mà nói:


- Phải! Chẳng lẽ đệ không nhớ hôm qua là ngày gì?


Nếu như nói Vũ Thần Anh là ngọc thụ lâm phong tiên nhân giáng thế thì người này _Vũ Thần Huy lại là người mang phong thái uy phong thần vũ khí chất phi phàm, nói đúng hơn là đôi bên cân xứng, kẻ tám lạng người nữa cân.



- Là ngày sinh thần của phụ hoàng!_ Thần Anh đáp.


- Đúng vậy! Chỉ có điều… sức khỏe phụ hoàng dạo này …


Thần Huy vừa nói,vẻ mặt từ từ trầm xuống, có thể nhìn ra y đang có chuyện buồn. Nhìn thấy hoàng huynh mình như vậy Thần Anh liền hiểu, vội lên tiếng an ủi:


- Huynh đừng quá lo, phụ hoàng sẽ mau chóng bình phục thôi! Còn chuyện… tam hoàng huynh tạo phản…


Thần Huy nghe thấy lập tức kéo Thần Anh qua một bên đôi mắt nhìn chung quanh dò xét, nói:


- Tứ đệ! Chuyện này không phải chuyện thường không nên nói bậy.


Tuy nhiên Thần Anh vẫn bình thản đẩy Thần Huy ra, đôi mắt trở nên sắc hơn, cả nét mặt cũng trở nên nghiêm lại. Đây mới thực là bản chất thực của y, bề ngoài nho nhã nhưng bên trong lại vô cùng quyết đoán, cùng sắc bén.


- Chuyện đã đến nước này huynh còn gì phải e ngại nói nữa! Tam hoàng huynh cũng đã dấy binh kéo về thành, mọi chuyện đã phơi bày ra trước mắt rồi còn gì nữa phải che dấu! Haiz!, nếu không phải vì nể tình huynh đệ, vì phụ hoàng thì đệ đã sớm tính sổ với hắn rồi!


- Thần Anh ta hiểu đệ nghĩ gì, cũng giống như đệ ta cũng rất căm phẫn trước những hành động của tam đệ chỉ có điều Nhã Phù Quốc hiện nay tuy mạnh, nhưng nếu xảy ra nội chiến chỉ e lại là cơ hội tốt cho những nước đang dòm ngó từ lâu.



- Đệ hiểu điều đó hoàng huynh!_ Thần Anh xoay người đặt tay lên vai Thần Huy nói_ Trong bốn huynh đệ chúng ta chỉ có mội mình huynh là xứng đáng lên ngôi cửu ngũ chí tôn mà thôi! Nhị hoàng huynh nhu nhược ít tài, tam hoàng huynh thì tàn bạo vô tình, duy chỉ có huynh là văn võ song toàn tính cách lại lương thiện yêu dân như con mới đủ tư cách!


- Thần Anh đệ cũng là…


- Hoàng huynh! Dù xảy ra chuyện gì, Thần Anh vẫn luôn kính trọng huynh, mãi mãi là bề tôi trung thành của huynh!


Vừa nói xong, Thần Anh lập tức quỳ xuống trước mặt Thần Huy tay đặt ngang trước ngực tỏ vẻ tôn kính, thuần phục.


Nhã Phù quốc đời thứ 15, năm vua Vũ Thần 17, trị vì được 16 năm, năm thứ 17 vì bệnh trầm luân liên miên mà không thể điều hành chính sự. Người có 4 người con trai: trưởng tôn là Vũ Thần Huy, kế đó là Vũ Thần Dược, kế thứ 3 là Vũ Thần Minh và cuối cùng là Vũ Thần Anh. Năm trị vì thứ 17 vì cảm thấy bản thân không thể gắng gượng nổi. Cho nên vua Vũ Thần đã xuống chiếu nhường ngôi cho Vũ Thần Huy tuy nhiên vị tam hoàng tử Vũ Thần Minh vì ngai vàng mà không ngần ngại ra tai hạ sát huynh đệ ruột thịt của mình là vũ Thần Dược, cùng mậu hậu ruột của y tức thái hậu đương triều, đã vậy còn kéo quân vây đánh kinh thành buộc vua cha thay đổi di chiếu. Trước những hành động tán tận lương tâm này của y mà tứ hoàng tử cùng đại hoàng tử đã liên minh với quần thần đối phó với Vũ Thần Minh. Sau khi hoàng đế băng hà, cuộc nội chiến chính thức bắt đầu, cuộc chiến nổ ra cực kỳ quyết liệt tuy nhiên lại nhanh chóng đến hồi kết thúc. Tất cả chính là nhờ Vũ Thần Anh thông minh tài trí cùng mưu lượt phò trợ cho Thần Huy.


Sau khi lên ngôi, thần Huy càng trở nên thân thiết với Thần Anh hơn, có thể nói không gì có thể chia cắt được tình cảm huynh đệ họ. Mãi cho đến một ngày…


Một nơi thuộc vùng lãnh thổ của Nhã Phù quốc, nơi tận cùng phía nam đất nước nơi tăm tối nhất, âm u nhất, nơi được xem là ranh giới của người và yêu ma, quanh năm suốt tháng chỉ có 1 màn đêm bao phủ. Nhưng không hề có ai hay biết được chính nơi đó lại là nơi cất giấu một bí mật lớn của thế giới. Tại nơi đó có một vùng gọi là miền đất “định mệnh”, nơi quanh năm luôn luôn có ánh sáng và những đóa hoa đào nở rộ.


Năm thứ 3 khi Thần Huy lên ngôi, vì muốn mở rộng lãnh thổ xuống vùng phía nam nên đã phái hoàng đệ thân tín của mình là Thần Anh xuống vùng Lưỡng Sơn này để khai hóa. Nhắc đến Lưỡng Sơn thì ai nấy đều run người sợ hãy, ngay cả bước vào một chân cũng không dám, nói chi đến khai hóa. Duy, Thần Anh thì lại khác, y là người mang cốt cách của tiên gia, có thần khí bảo vệ cho nên Thần Huy tin chắc rằng y có thể làm được việc này.


Cuộc khai hóa bắt đầu từ đây, Thần Anh nhiều lần xông vào vùng rừng núi hắc ám này để tìm hiểu, và nhưng sau đó lại bị thất lạc cùng với đoàn quân và đi lạc vào tận sâu bên trong núi. Chính sự vô tình này đã dẫn y đi vào vùng đất “định mệnh” và cũng chính sự vô tình này đã tạo nên một oan nghiệt.





- Phiếm Phiếm! Con phải nhớ, dù có bất cứ chuyện gì con cũng không được phép rời khỏi nơi này, nếu không con sẽ gặp báo ứng! Báo ứng!


“Sư phụ!”_ Phiếm Phiếm mơ màng nhớ về lời của sư phụ quá cố, những ngón tay ngọc ngà trôi chảy lướt đi trên cây cầm cổ, khúc nhạc mền mại thanh toát. Giọng hát trong veo cất cao hòa theo những cánh hoa đào bay theo làn gió, lúc âm trầm lúc bay bổng lúc hạnh phúc lúc bi ai.


Crack! Crack!


Âm thanh vang lên phá vỡ đi sự yên bình của Phiếm Phiếm, nàng giật mình quay lại nhìn, đô mắt to long lanh mở hết cở nhìn, vô tình chạm phải đôi mắt người kia. Giống như một vực thẩm sâu không đáy vô tình bị một thứ ánh sáng mền mại chạm đến, Thần Anh cảm thấy tâm mình bị lay động, cứ ngây người nhìn người nữ nhi trước mặt yêu kiều xinh đẹp lại thanh cao thoát tục. Đang mãi ngẩng người nhìn thì chợt thấy người nữ nhi kia bỏ chạy, y nhanh chân vận kinh công bay đến chặn ngay trước đường của nàng. Phiếm Phiếm lúc này cũng nhanh chân dừng lại, đáng lý nàng phải sợ hãy vì có người lạ xuất hiện nơi này nhưng không hiểu sao cảm giác với người nam nhân trước mặt mình không có chút gì là phải sợ mà ngược lại tâm có chút dao động…nhìn y không giống như những người phàm nhân bình thường khác, có cái gì đó tỏa sáng, có sự dũng mãnh trong đôi mắt tinh anh và có một nụ cười hiền trên gương mặt anh tú tất cả như một bức họa chân dung của những vị tiên nhân vừa cao cao lại vừa thân cận!


Như vô thức, Thần Anh vươn tay muốn chạm vào người nữ nhi trước mặt, nhưng khi tay y sắp chạm vào người nàng thì đột nhiên sắc diện nàng thay đổi, trong đôi mắt có chút dè chừng mà lùi lại tránh xa y, đôi mắt xinh đẹp thoáng nét ngập ngừng. Giữa vườn hoa đào đang nở rộ sắc hồng, từng cánh hoa rơi rơi bay theo làn gió nhẹ trông vô cùng lãng mạn, hình ảnh nàng và hắn nổi bật lên như một bức họa tranh kim đồng ngọc nữ phối hợp giữa cái sắc và cái thần hồn. Tưởng chừng trên thế gian không còn có đôi giai nhân nào có thể đẹp hơn họ.


Thần Anh cứ đứng bất động như thế, bàn tay đang lơ lửng trong không khí không hề động dậy, y đang sợ, sợ rằng nếu chạm vào nàng thì nàng sẽ hòa mình vào làn khói mà biến mất, sợ rằng tất cả chỉ là ảo giác. Nếu thực là vậy thà rằng cứ để ảo giác cuốn lấy y hơn là chạm vào một lần để rồi biến mất mãi mãi. Thần Anh vẫn ngây ngô nhìn nàng, đôi mắt vừa si mê vừa ngưỡng mộ, làn tóc ấy, mùi hương ấy cứ như một loại bùa mê quấn chặt lấy y không rời….