Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Oan Gia Đúng Là Khó Chơi - Chương 61





61.


Lam Vong Cơ vuốt phẳng từng cánh từng cánh hoa đã bị bóp cho nhăn nhúm, cẩn thật tỉ mỉ mà kéo từng chút một ra, muốn khôi phục nó lại như dáng vẻ ban đầu.


Nhưng mà cành hoa đã bị chính y vặn gãy, cắm vào trong cái bình cổ thấp hoa sẽ tự động rũ xuống. Cho nên Lam Vong Cơ tìm một cái bình hoa bằng ngọc màu trắng cổ dài, lúc cắm hoa vào mới có thể miễn cưỡng giữ chúng không rũ xuống, nhìn qua có vẻ giống như vừa được hái thôi. Y im lặng nhìn mấy bông hoa thanh xà xen lẫn nụ phong linh thảo, hơi mím môi rồi quay đầu nhìn về phía cửa phòng đang khép kín, chẳng có lấy một bóng người.


Cấm chế của Tĩnh thất đã được giải, đêm nay Ngụy Vô Tiện vốn dĩ nên quay về Tĩnh thất ngủ mới đúng, từ đêm đầu tiên hắn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ đã vậy rồi. Nhưng mà Lam Vong Cơ đợi thật lâu cũng không đợi được người về, lúc này đã sắp đến giờ cấm đi lại ban đêm của Vân Thâm Bất Tri Xứ mà vẫn chưa thấy bóng dáng Ngụy Vô Tiện đâu. Lam Vong Cơ lại không tiện trực tiếp đến hỏi Lam Hi Thần là Ngụy Vô Tiện ngủ ở gian phòng nào, còn có... đêm nay hắn có về đây ngủ hay không.


Hay là tức lắm rồi, từ nay không muốn về đây ngủ nữa.


Chuyện hôm nay, là lỗi của y. Trong chốc lát để sự tức giận mê muội tâm trí, nghĩ đến việc hai năm liên tục mình đứng đợi dưới gốc cây mà chẳng thấy người đâu, chỉ có thể chôn sâu đoạn ký ức kia dưới đáy lòng, để thời gian phủ từng lớp bụi mờ lên che khuất đi. Đồng thời cũng vừa tức giận vừa buồn bực khi bản thân mừng rỡ đi tìm người kia, lại phát hiện ra hắn đã có bạn mới chơi cùng rồi, thậm chí còn không nhớ những kỷ niệm trước kia giữa hai người. Hơn nữa, lúc nãy Ngụy Vô Tiện lại nói trí nhớ của hắn không tốt... những chuyện đó cũng không quan trọng.


Thế nhưng, đối với Lam Vong Cơ mà nói, những việc này, lại cực kỳ quan trọng...


Nói cho cùng thì hôm nay Ngụy Vô Tiện vẫn luôn luôn cẩn thận mà dỗ dành mình, sau đó còn phải chịu một cơn giận dữ vô duyên vô cớ của mình. Lam Vong Cơ nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy bản thân làm vậy là không đúng, cho nên bây giờ càng ngẫm càng thấy hổ thẹn, nhưng lại không biết phải bù đắp như thế nào.


Y đang cau mày suy nghĩ xem nên làm gì thì bỗng dưng nghe thấy tiếng động nhỏ vụn thanh thúy vang lên ở bên ngoài cửa gỗ. Lam Vong Cơ dời bước chân, ra ngoài xem xét.


Một con mèo đen nhỏ xíu từ trong bụi cỏ chui ra, rón rén đi dọc hành lang rồi dừng lại trước cửa Tĩnh thất, có chút cảnh giác lại ngơ ngác vô cùng. Lúc đôi mắt nhỏ đen nhánh đang mở to nhìn thấy Lam Vong Cơ thì sững cả người lại.


Lam Vong Cơ cũng ngây ra tại chỗ.

Con mèo mun nhỏ này chắc là chỉ mới mấy tháng tuổi, trong mắt đầy sợ sệt nhìn y, bàn chân đầy thịt không dám bước thêm về phía trước, giống như chỉ cần chớp mắt một cái sẽ lập tức bỏ chạy. Ai ngờ một cánh tay thò ra từ phía sau bụi cây nghe 'soạt' một tiếng, sau đó là giọng nói của thiếu niên vang lên:


"Ngoan nào, đi nhanh đi nhanh."


Con mèo mun nhỏ do dự quay đầu lại liếc một cái, sau đó cẩn thận bước từng bước về phía trước, mấy cái vuốt sắc nhọn đều thu lại trong tấm đệm thịt dưới chân. Lam Vong Cơ im lặng cúi người xuống, vươn tay ra. Mèo mun nhỏ thấy tay y thì thử giẫm giẫm vào lòng bàn tay lạnh lẽo kia vài cái, hình như nhận ra đối phương không có ác ý gì, bèn đặt cả hai bàn chân trước lên, ánh mắt trông mong nhìn thiếu niên thanh lãnh tuấn dật dưới ánh trăng bạc. Trái tim Lam Vong Cơ khẽ run lên một cái, nhẹ nhàng bế nó lên, vụng về vuốt ve phần lông mềm mượt trên cái gáy nhỏ. Con mèo này cũng rất biết hưởng thụ, được y vuốt lông thì lập tức 'meo' một tiếng, cả người cuộn tròn lại trong lòng bàn tay y, duỗi cổ ra cọ cọ đầu vào mấy ngón tay thanh mảnh. Bỗng dưng Lam Vong Cơ thấy điệu bộ này có chút quen mắt, nhưng lại không có biện pháp gì với tiểu đông tây yếu ớt mềm mại này, chỉ có thể từng chút từng chút một xoa xoa cái bụng nhỏ của nó. Bụi cây bên kia lại rung rung lên vài cái, tiếng cười hì hì truyền ra.


Ngụy Vô Tiện nóng đến mức đầu đầy mồ hôi, từ trên xuống dưới toàn là lá khô cỏ rối lộn xộn cùng với bụi bẩn, nhưng vẫn cố nín thở trốn trong bụi cây, gạt cái đống rậm rạp thành một kẽ hở mà nhìn ra bên ngoài. Ai ngờ đầu vừa quay qua quay lại, nhấc mắt lên thì mũi giày màu trắng trong tầm nhìn đã biến mất, còn mèo cũng chẳng thấy đâu. Ngụy Vô Tiện sửng sốt, rồi bỗng nhiên cảm thấy cái gì lành lạnh đằng sau gáy mình.


Lam Vong Cơ chỉ dùng một tay, xách cổ hắn lên, lôi người từ trong bụi cây ra!


Ngụy Vô Tiện: "..."



Lam Vong Cơ một tay ôm mèo, một tay xách ngược hắn lên, thế mà sắc mặt vẫn không chút lay động.


Ngụy Vô Tiện: "Ha ha ha ha... Vừa khéo thế nhỉ."


Lam Vong Cơ: "Ừ."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Lam Vong Cơ nhìn hắn một lúc, hai tay muốn xách cả mèo lẫn người vào trong phòng đã rồi nói sau.


Ngụy Vô Tiện giương mắt lên, tha thiết nhìn y, nói:


"Đừng mà! Để ta nói vài câu trước đã!"


Mấy ngón tay của Lam Vong Cơ buông lỏng một chút, sau đó đặt hắn trước cửa Tĩnh thất, nhàn nhạt hỏi:


"Có chuyện gì?"


Ngụy Vô Tiện nói:


"À, ta nghe đại ca nói, ngươi nuôi mèo."


Lam Vong Cơ: "..."


Bàn tay đang thả xuôi bên hông của Lam Vong Cơ khẽ siết lại, nói:


"Ừm."


Ngụy Vô Tiện nói tiếp:


"Con mèo đó còn đi lạc mất rồi."


Lam Vong Cơ im lặng.


Ngụy Vô Tiện sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng nói:


"Ta vốn muốn tìm nó về cho ngươi, nhưng nhận ra đại ca không biết con mèo kia của ngươi lớn lên trông thế nào. Chẳng còn cách nào, ta chỉ có thể bắt cho ngươi một con khác thôi."


Lam Vong Cơ: "Ừ."


Ngụy Vô Tiện nói tiếp:


"Ngươi yên tâm đi, con mèo này ta đã tìm hiểu qua rồi, không có chủ đâu, hơn nữa cũng ngoan lắm. Con mèo của ngươi đến tám chín phần là tìm không thấy. Nếu ngươi vẫn để bụng thì nuôi con này trước đi, đợi ngươi tả kỹ cho ta nghe con kia hình dáng thế nào, ta lại đi tìm giúp ngươi được không."


"Đúng rồi, trước hết ngươi đừng đụng vào ta. Cả ngày hôm nay ta lùa theo lừa bắt nó, trên người toàn là bụi bặm mồ hôi. Ngươi cứ ôm nó là được rồi, ta phải tốn cả nửa ngày mới tắm rửa cho nó sạch sẽ được đấy."


Ngụy Vô Tiện chọc chọc con mèo trên tay Lam Vong Cơ, cười nói. Đồng tử của Lam Vong Cơ hơi sáng lên:


"Ngươi vì đi bắt nó, nên bây giờ mới về?"


"Đúng rồi." Ngụy Vô Tiện thở dài: "Chắc là trước đây nó bị ức hiếp ghê lắm, đối với con người cực kỳ cảnh giác, vô cùng khó bắt. Mèo nhà người ta nuôi là mèo có chủ, ta cũng không thể thích là bắt được phải không, cho nên chỉ có thể đấu cùng nó cả một buổi trưa."


Lam Vong Cơ hơi mím môi, không nói chuyện. Ngụy Vô Tiện đứng ở cửa lẳng lặng nhìn y một lúc lâu, bỗng nhiên thực sự nghiêm túc nói:


"Thật xin lỗi."


Lam Vong Cơ:


"Chuyện gì?"


Ngụy Vô Tiện nói:


"Sáng nay ta lỡ mồm nói sai. Linh lực của ngươi chắc chắn sẽ rất nhanh khôi phục lại thôi. Trong khoảng thời gian mà ngươi còn chưa kịp khôi phục linh lực ấy..." Hắn dừng lại một chút, cười nói: "Ta cho ngươi mượn là được rồi, ngươi muốn bao nhiêu ta truyền cho ngươi bấy nhiêu."


Lam Vong Cơ im lặng vuốt ve con mèo nhỏ trên tay.


"Nhưng mà..." Hắn cầm lấy ống tay áo Lam Vong Cơ thử lay lay vài cái, chuyển sang chuyện khác, nhìn qua cực kỳ tủi thân mong chờ lại còn vô cùng ngoan ngoãn: "Ngươi có tức giận cũng đừng đuổi ta ra khỏi Tĩnh thất được không, dù sao đây cũng là phòng ngủ của ta mà."


Lam Vong Cơ: "..."


Ngụy Vô Tiện nói tiếp:


"Lam Trạm ngươi quá đáng lắm luôn ấy, tức giận thì cắn ta cũng được, sao lại có thể đuổi ta ra khỏi phòng như vậy chứ."


Lam Vong Cơ: "Ta không..."


Ngụy Vô Tiện bĩu môi:


"Ngươi còn nói ngươi không? Ngươi xem sáng nay ngươi lạnh nhạt biết bao nhiêu, còn đuổi ta mau ra ngoài."


Lam Vong Cơ: "Cũng không phải là..."


Ngụy Vô Tiện vẫn không cho y nói:


"Cũng không phải cái gì chứ? Lam nhị công tử, thế mà ngươi nói ngươi muốn làm phu quân của ta. Muốn làm phu quân của ta mà lại nỡ hung dữ với ta như vậy à..."


Hắn còn chưa nói xong, đã thấy Lam Vong Cơ cúi người nhẹ nhàng áp môi mình lên đôi môi hồng nhuận của hắn. Mèo nhỏ đang nằm trong lòng bàn tay y cũng ngơ ngác trợn tròn mắt. Cánh môi của Ngụy Vô Tiện nóng lên, còn chưa kịp phản ứng gì:


"Ngươi..."


Vành tai Lam Vong Cơ đỏ ửng lên rồi, đưa tay ra chắn ánh mắt của con mèo nhỏ lại, sau đó mới cúi đầu cắn lên môi Ngụy Vô Tiện một cái. Ngụy Vô Tiện bị cắn đến mức kêu to, vừa định trách móc y hai câu đã bị Lam Vong Cơ xách cổ lên lôi vào trong phòng. Thanh âm trầm thấp từ tính của thiếu niên vang lên giữa hơi thở hổn hển:


"Vào đi ngủ!!!"