36.
Hỏa chiết tử* của họ được đặc biệt chế tạo từ hỏa phù, có thể cháy trong thời gian dài. Lúc này đốm lửa nhỏ kia vẫn bập bùng cháy, lặng lẽ xé rách khoảng không tối đen như mực bủa vây xung quanh, từng tia sáng nhàn nhạt lay động, nhảy múa trên vách đá rồi nhẹ nhàng đáp xuống trên khuôn mặt hai thiếu niên. Trái tim Ngụy Vô Tiện đập thình thịch từng tiếng kịch liệt, quên cả việc rút lại cánh tay bị Lam Vong Cơ giữ chặt, chỉ biết mở to mắt nhìn y chằm chằm.
(*Hỏa chiết tử: là dụng cụ thắp lửa người xưa mang bên mình. Chỉ cần mở nắp ra, thổi nhẹ là có lửa.)
Khoảng cách giữa hai người vốn đã rất gần, Ngụy Vô Tiện trong lúc sợ hãi lại không biết là vô tình hay cố ý mà dán sát vào y. Lúc Lam Vong Cơ vươn tay ôm người kia vào ngực mới nhận ra người này gầy đến mức nào, cao như thế, mà lại gầy như vậy, thảo nào y phục thường ngày của hắn đều dài nhưng không rộng. Cả ngày hi hi ha ha không chịu nghiêm túc, lại còn thích chọc giận mình, nói dăm ba câu mà không bị chặn miệng lại bắt đầu giở thói trêu ghẹo. Nếu không phải khả năng tự kiềm chế của Lam Vong Cơ mạnh thì có lẽ đã sớm đè người này xuống, bắt hắn ngoan ngoãn rồi.
Hôm nay, lúc mới xuống đây y còn đè nén một bụng đầy lửa giận. Rõ ràng là sợ chó đến mức hồn vía lên mây rồi còn mạnh miệng không cho mình xuống cứu. Cánh tay bị trẹo đến mức này rồi còn dám tùy tiện nắn bừa. Nhưng mà chiếu theo tác phong của Ngụy Vô Tiện, trong tình thế cấp bách làm vậy cũng chẳng có gì là lạ. Trên đường Ngụy Vô Tiện nói dăm ba câu đơn giản kể lại chuyện hắn đụng phải, nhưng đối với việc tại sao bản thân bị thương lại không nhắc đến dù chỉ một chữ. Lam Vong Cơ thấy trên người hắn không có miệng vết thương, còn tưởng rằng mọi chuyện đúng là "Có gì khó khăn đâu, đều nằm trong tay" như hắn nói. Kết quả người này chỉ lo bôi thuốc cho mình, còn vết thương xanh xanh tím tím trên tay hắn thì giấu tiệt đi, xem như không có chuyện gì xảy ra. Trẹo tay trật khớp kiểu này, nếu không nắn lại cho tử tế thì cánh tay kia từ nay về sau coi như bỏ, cứ mỗi khi mưa gió trở trời thì xương khớp sẽ đau nhức như kim đâm vậy.
Liều lĩnh...
Đây đúng là... thích tỏ vẻ anh hùng mà!
Lúc Lam Vong Cơ túm lấy tay hắn, vốn chỉ muốn khiến hắn ngoan ngoãn nhận thua, nhưng lại không khống chế nổi sự tức giận và đau lòng, mạnh tay một chút, bất cẩn làm người ta đau thật. Mắt thấy Ngụy Vô Tiện tủi thân uất ức bị mình kéo vào trong lòng mà vẫn còn lo lắng đề phòng nhìn nhìn cánh tay đang bị nắm chặt, giống như sợ mình lại bóp thêm lần nữa, giọng nói của y cũng vô thức mà dịu dàng đi vài phần.
"Nắn lại khớp hơi đau một chút, ngươi có thể... cắn vào vai ta..."
Nếu như chính y trước kia nghe thấy những lời này cũng sẽ kinh ngạc vì bản thân lại có thể nói ra những câu như vậy. Nhưng thật sự thì, y lúc này không chỉ nói theo bản năng, mà còn nói rất nhiều thứ. Cứ xem như đây là lần đầu tiên y thẳng thắn mà nói ra những lời từ trong đáy lòng mình đi.
Giống như khi nãy nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Ngụy Vô Tiện, trái tim lập tức thắt lại, sự đau đớn ê ẩm không khống chế nổi mà lan khắp cơ thể.
Hay là vừa rồi bị dáng vẻ ngoan ngoãn hiếm có của Ngụy Vô Tiện khi hai người ở cạnh nhau làm đáy lòng rung động.
Y làm mọi chuyện, nói mọi thứ, chẳng phải để được cái gì cả, đơn giản chỉ là muốn trấn an người này mà thôi...
Từ khi hai người bắt đầu thành thân vẫn luôn ầm ĩ như nước với lửa, Ngụy Vô Tiện lại chẳng phải là kiểu người tính tình hiền lành gì cho cam, đã không ít lần Lam Vong Cơ nghĩ đến chuyện sau này sẽ như thế nào, nhưng vẫn không tìm ra cách giải quyết. Cho nên y chỉ có thể đè nén khát vọng trong lòng mình đối với người kia xuống, duy trì một khoảng cách nhất định mà đi theo phía sau, lặng lẽ nhìn theo hắn. Ở khoảng cách gần như thế này, y chỉ cần nâng mắt lên là có thể thu cả khuôn mặt đối phương vào trong tầm nhìn, ngay cả sợi lông tơ thật nhỏ trên gò má non mềm cũng thấy rõ ràng. Thiếu niên anh tuấn kia đang ngơ ngác nhìn y chằm chằm, cánh môi mềm mại còn khẽ vểnh lên, hình như có chút kinh ngạc, nhưng lại hiếm khi ngốc nghếch như vậy.
Đúng thật là... vô cùng đáng yêu.
Lam Vong Cơ bị hắn nhìn đến mức cả người tê dại, hơi hạ rèm mi đen dài, che khuất đi những tia sáng nhỏ vụn nơi đáy mắt. Y khẽ vuốt ve vết bầm xanh tím nơi cổ tay, sau đó khéo léo xoay xoay, 'rắc' một tiếng bắt đầu nắn lại khớp xương bị trật. Cánh tay đang bị y nắm chặt run lên một cái, Ngụy Vô Tiện đau đến mức "a" một tiếng kêu to, mấy ngón tay đang đặt lên bả vai y cũng bấu chặt lại, gần như muốn găm vào da thịt. Lẽ ra nắn khớp sẽ không đau như vậy, nhưng trẹo lần đầu lại còn nắn lung tung trật thêm lần nữa, cho nên đau hơn rất nhiều, giống như là bị ai đó xé rách miệng vết thương đã lành, sau đó lôi lại vị trí cũ.
Lam Vong Cơ nghe thấy hắn "hừ hừ" hít mấy ngụm khí lạnh nhưng vẫn cắn răng chịu đau thì động tác trên ngón tay lập tức dịu dàng đi vài phần, nhẹ nhàng mà xoa xoa chỗ bầm tím trấn an, tràn ngập áy náy:
"Xin lỗi, ta sẽ... nhẹ chút."
Ngụy Vô Tiện vốn muốn nói "nam nhân sợ quái gì đau chứ, ngươi tha hồ nắn tiếp", nhưng chẳng hiểu sao lời đến khóe miệng rồi lại bỗng nhiên quay ngược lại. Nghe thấy Lam Vong Cơ dịu dàng khe khẽ dỗ dành như vậy, hắn cũng vô thức tủi thân mà nũng nịu:
"Đau quá, Lam Trạm, ngươi..." Hắn hít hít mũi, cọ trán vào cổ Lam Vong Cơ, nói: "Ngươi nhẹ chút đi mà..."
Hàng mi dài của Lam Vong Cơ khẽ run, nhẹ nhàng mà "ừm" một tiếng, động tác dưới tay lập tức nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn được nữa, xương khớp kêu lên cái "rắc" rồi trở về đúng vị trí. Người trong ngực y lại run nhẹ lên, nhưng tốt hơn lúc nãy nhiều, cũng không đau đến mức gào lên nức nở nữa. Chẳng qua vẫn khe khẽ thở dốc, vầng trán đang vùi trong hõm cổ y mướt mồ hôi, ướt ướt át át lại mềm mềm mại mại.
"Xong rồi."
Lam Vong Cơ thấp giọng nói, giúp Ngụy Vô Tiện nắn lại khớp thôi mà chính mình cũng mồ hôi đầy trán, so với nắn lại xương cho bản thân còn căng thẳng hơn vạn lần. Nếu như Nhiếp Hoài Tang ở trong này, đoán chừng nhìn thấy hai người sẽ kinh ngạc đến rớt cả tròng mắt. Cũng chẳng phải vết thương lớn gì, hai người bình thường đều có thể đặc biệt chịu được đau, tại sao lại biến thành dáng vẻ giống như thương nặng sắp chết thế này. Một người thì luôn mồm kêu đau nũng nịu mà dính trong ngực người ta, người còn lại thì lo lắng bất an mà ôm lấy hắn, cả đầu đầy mồ hôi.
Lam Vong Cơ vuốt ve khuôn mặt người đang dựa trong lòng mình, sờ một lúc thì tay ướt đẫm mồ hôi. Y có chút lo lắng, không được thành thục mà ôm lấy mặt Ngụy Vô Tiện nâng lên, thăm dò gọi một tiếng:
"Ngụy Anh?"
Trên chóp mũi của Ngụy Vô Tiện còn phủ một tầng mồ hôi mỏng, bởi vì đau đớn trong lúc nắn khớp mà khí huyết cuồn cuộn dâng lên, khuôn mặt nhiễm một tầng phiếm hồng cực mỏng. Khuôn mặt mướt mồ hôi trong ánh nến le lói lại thêm mấy phần mềm mại, khóe mắt cũng không còn đỏ ửng giống khi nãy, lại mang theo vẻ ngơ ngác đáng thương. Nhưng từ lúc ngẩng đầu lên hắn vẫn cố chấp nhìn y không chớp mắt, hai cánh môi đỏ hồng mím chặt. Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện như vậy, còn tưởng rằng hắn khó chịu, vội vàng nắm lấy cổ tay hắn mà nhẹ nhàng xoa nắn, chấm chút thuốc mỡ còn sót lại rồi cẩn thận thoa lên chỗ bầm. Vết bầm này chắc phải mấy ngày nữa mới có thể tan, nằm ở trên cánh tay trắng nõn của thiếu niên nhìn cực kỳ chói mắt, khiến cho lòng người khó chịu. Lam Vong Cơ nâng tay lên lau mồ hôi trên chóp mũi Ngụy Vô Tiện, bị hắn nhìn chằm chằm vào môi, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến làm sao mà y lại ghé sát vào.
Lam Vong Cơ do dự trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn là thuận theo khát vọng trong lòng mình, nhẹ nhàng mà hôn lên khóe mắt Ngụy Vô Tiện, thấp giọng dỗ dành:
"Qua mấy ngày nữa là ổn thôi."
Ngụy Vô Tiện cũng không khước từ, chỉ là chăm chăm nhìn thẳng vào y, còn có chút ngơ ngác.
Một khi đã hôn thì sẽ muốn hôn nhiều hơn nữa.
Lam Vong Cơ thở dốc hai tiếng, dịu dàng hôn lên chóp mũi phiếm hồng của thiếu niên. Tiếp đến hơi nghiêng mặt, đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại kia.
Thường ngày hai người đã sớm hôn nhau thành quen, Ngụy Vô Tiện bị hôn như vậy, tuy là trợn tròn mắt nhưng vẫn vô thức phối hợp dán lại gần. Lam Vong Cơ được hắn đáp lại, chút căng thẳng trong lòng cũng dần buông lỏng ra rồi nhẹ nhàng đặt xuống. Mấy ngón tay đang đỡ lấy gáy Ngụy Vô Tiện khẽ cuộn lại, luồn vào giữa những sợi tóc đen nhánh, ôm hắn sát đến mức không còn kẽ hở rồi dịu dàng đến tột cùng mà chạm nhẹ lên môi. Thiếu niên trong ngực nhẹ thở gấp một tiếng, mấy ngón tay đang túm chặt lấy quần áo y mềm nhũn ra rồi ngay lập tức bấu chặt lấy bả vai, bị những nụ hôn ngắn ngủi cách quãng kia chọc cho đáy lòng tê dại ngứa ngáy.
Lần này không phải là môi lưỡi triền miên, chỉ là những nụ hôn đứt quãng nhẹ bẫng như chuồn chuồn lướt nước. Ngụy Vô Tiện ngồi trong lòng y, cho nên được nâng lên cao hơn một chút, lúc hôn thì hơi cúi đầu, môi trên bị cọ cọ thì khẽ hé ra, để lộ đầu lưỡi mềm mại. Người kia dịu dàng cuốn lấy đầu lưỡi vào trong nụ hôn, lướt qua một chút rồi chạm khẽ lên cánh môi đỏ đang cong lên, dây dưa nhay cắn trong chớp mắt rồi nhẹ nhàng rời đi. Hôn kiểu này khiến Ngụy Vô Tiện ngứa muốn chết, nhưng vẫn ngoan ngoãn để mặc thiếu niên thanh tuấn kia nghiêng mặt đi, đụng nhẹ chóp mũi rồi lại hôn tiếp. Chẳng có tiếng kiều diễm kéo dài không ngừng, mà thay vào đó là những tiếng "chụt" nhỏ vụn liên tiếp vang lên. Bốn cánh môi chỉ khẽ chạm vào nhau một chút rồi buông ra. Mỗi lần đều cố gắng kéo bản thân ra khỏi sự quyến rũ mềm mại này, nhưng rất nhanh lại không kìm lòng được mà tiếp tục hôn thêm lần nữa, cắn nhẹ lên đôi môi ướt át của đối phương.
Hai người cuốn nhau vào trong những nụ hôn không ngừng, phải một lúc lâu sau mới có thể tách ra, cúi đầu mà thở hổn hển. Cả hai đều cảm thấy, so với môi lưỡi quấn quýt thì cái kiểu hôn nhẹ cách quãng này càng khiến cho lòng người ngứa ngáy hơn, muốn dừng mà không được. Ngụy Vô Tiện thở dốc, tựa vào trong ngực Lam Vong Cơ, được người kia dịu dàng đặt một nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu. Tâm trí hắn lúc này rối như tơ vò, suy nghĩ hỗn loạn, một cảm giác kỳ lạ dâng lên từ đáy lòng. Lúc Lam Vong Cơ cúi đầu hôn lên khóe mi một lần nữa, cánh môi của Ngụy Vô Tiện khẽ giật giật, có chút lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn nói:
"Lam Trạm, rốt cuộc thì nụ hôn này xem như là..."
Người đang ôm lấy hắn lập tức cứng đờ, ngay cả bàn tay đang vuốt ve mái tóc hắn cũng khựng lại. Tiếp đến, giống như bừng tỉnh đại ngộ, cả hai đều hít vào một ngụm khí lạnh, vội vã tách ra khỏi nhau.
Ngụy Vô Tiện lùi về phía sau rồi tựa vào một bên vách đá, tim đập cực nhanh, thình thịch từng tiếng giống như muốn nảy lên cổ họng đến nơi rồi, miệng hết hé rồi khép nhưng lại chẳng phun ra nổi nửa chữ. Người đối diện hắn thì chân tay luống cuống, vành tai đỏ ửng, dùng ánh mắt khó mà tin được nhìn hắn chằm chằm, cũng chật vật cực kỳ dựa vào vách đá mà thở hổn hển.
Bây giờ còn chưa đến buổi trưa, sáng nay thì hôn rồi, vậy thì nụ hôn bắt đầu từ cái chạm môi nhẹ lên khóe mắt này...
Tính kiểu quái gì đây?