35.
Ngụy Vô Tiện dùng ống tay áo qua quýt lau khuôn mặt đẫm nước mắt của mình, vừa sợ hết hồn hết vía vừa xấu hổ chết đi được. Hắn cắn chặt miệng, một chút cũng không muốn nhớ đến những chuyện vừa xảy ra, nhưng lại không kìm chế được mà nghĩ thoáng qua, khuôn mặt lập tức nóng bừng lên. Hắn chưa từng nghĩ đến có ngày vì chó mà mình trở nên yếu đuối đến mức này trước mặt Lam Vong Cơ. Tuy chính Ngụy Vô Tiện luôn mồm nói mình không biết thẹn, nhưng mà hắn cũng chưa bao giờ khóc trước mặt người khác, cũng không cố sống cố chết ôm chặt một người không buông như vậy. Đã thế lại còn ngoan ngoãn gọi ca ca gọi phu quân, vội vàng nịnh nọt dỗ dành người ta đuổi chó giúp mình.
Đúng là... mặt mũi cả đời này xem như mất sạch sành sanh rồi!
Vừa rồi không biết Lam Vong Cơ bị cái gì kích thích, rõ ràng là linh lực đã tiêu hao chẳng còn lại mấy phần, thế mà vẫn cố gắng xuất ra vài phần khí lực, đánh lui con chó dữ do Huyễn yêu biến thành. Khóe mắt Ngụy Vô Tiện liếc liếc Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh đang im lặng buông mi thử vận chuyển linh lực. Lúc lâu sau, hắn mới ho nhẹ một tiếng:
"Linh, linh lực của ngươi thế nào rồi?"
Nghe vậy, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc đầu, linh lực vốn luôn ngưng đọng nơi đầu ngón tay giờ tan biến chẳng còn một chút. Y cúi đầu nhìn miệng vết thương trên cánh tay phải của mình, nhàn nhạt nói:
"Chắc là do miệng vết thương."
Y luôn như vậy, lời ít ý nhiều, nhưng Ngụy Vô Tiện lại lập tức có thể hiểu được y muốn nói gì, giờ phút này cũng chẳng để ý đến chuyện thẹn thùng nữa, nhíu mày suy tư:
"Là Huyễn yêu?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Ừ."
"Đúng là khó nhằn thật đấy." Ngụy Vô Tiện khẽ hít một hơi, buồn bực gãi gãi đầu: "Chỉ cần nó còn chưa chết thì chắc chắn đang lẩn trốn bên trong kết giới này, chẳng qua là chúng ta không nhìn thấy mà thôi."
Chuyện Huyễn yêu hắn đã muốn bàn bạc qua với Lam Vong Cơ rồi, nhưng không nghĩ đến cái thứ đồ chơi này lại khó giải quyết đến vậy, có thể luồn lách vào nơi sâu nhất trong lòng người, dò xét xem thứ khiến người nó sợ hãi nhất hay khát khao nhất là gì. Đầu tiên là thông qua việc biến thành Trần công tử dẫn hắn vào miếu, sau đó lại lợi dụng lúc năm giác quan của hắn hỗn loạn mà biến thành La Hán giáng một đòn nghiêm trọng, cuối cùng chui vào trong ký ức của hắn, tìm được thứ khiến hắn sợ hãi nhất trên đời kia để đem ra dọa hắn. Bây giờ thậm chí còn cắn bị thương Lam Vong Cơ, khiến toàn bộ linh lực của y biến mất, đến nỗi không biết còn để lại cái tai họa ngầm nào khác hay không.
"Nhưng ít nhất có thể đoán được nó đã bị thương nặng, không thể dễ dàng thay đổi hình dáng, còn có thể bị đánh về nguyên hình." Ngụy Vô Tiện nói.
Lam Vong Cơ đáp: "Ừ."
Cho nên vừa rồi con chó dữ bị thương nặng kia mới không biết thành một thứ yêu vật nào khác mà tùy tiện đứng đó, cố gắng duy trì nguyên dạng thở dốc kéo dài chút hơi tàn. Nhưng mà Lam Vong Cơ không phải là Ngụy Vô Tiện, y không sợ chó, cho dù không còn linh lực cũng có thể trực tiếp dùng vũ lực giải quyết, giết một con chó dữ vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay, khiến cho Huyễn yêu sợ đến mức cúp đuôi biến về hình dáng ban đầu, sau đó chạy trối chết vào chỗ nào đó trong kết giới này. Ngụy Vô Tiện cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó tay nọ nắm lại đấm vào lòng bàn tay kia, nói:
"Chẳng qua bây giờ thì tốt rồi, ta sợ chó, nhưng ngươi thì không. Cho nên nếu nó không biết tự lượng sức muốn biến thành chó đến dọa ta lần nữa thì Lam Trạm ngươi cũng có thể giải quyết được nó."
Lam Vong Cơ dựa lưng vào vách đá phía sau, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mà "ừ" một tiếng. Trước mắt hai người đang cùng nhau ở trong một cái động, xung quanh tối đen như mực, chỉ có một đốm lửa nhỏ từ tờ hỏa phù đang lặng lẽ cháy trước mặt. Ngụy Vô Tiện cũng không mang theo nhiều, tốt nhất là không nên lãng phí, nhỡ đâu bị vây khốn trong này lâu còn có cái soi sáng mà tìm đường.
Miếu vốn là nơi thờ phụng linh thiêng, bình thường không ai dám động đến. Trước đây trong thời kỳ chiến tranh, lúc muốn né tránh khỏi cơn loạn lạc cũng có vài vị trụ trì từ bi đào địa đạo bên dưới, để dân chạy loạn có chỗ tránh né, cho nên dưới này thường đào mấy đường dẫn nước nhỏ từ mạch nước ngầm bên dưới, để những người cố thủ dưới này còn có cái mà dùng. Huyễn yêu đào một cái động nối thẳng xuống dưới đất như thế, trực tiếp tiến thẳng vào trong địa đạo, bên trên có dùng kết giới chắn ở lối ra. Ngụy Vô Tiện suy nghĩ thật nhanh, cuối cùng cũng chỉ có cách đỡ Lam Vong Cơ lên rồi tiến sâu dần vào trong địa đạo thôi.
Dù sao cũng không đi lên được rồi, chẳng lẽ lại ngồi một chỗ chờ chết, trước hết đi dò đường đã rồi tính sau.
Bởi lẽ chỗ bọn họ đang ngồi tối vô cùng, cho nên đang ngồi sát nhau cũng không thể thấy rõ đối phương, dù Ngụy Vô Tiện tự nhận khả năng nhìn trong bóng tối cực kỳ tốt cũng có chút không xong. Hai người đều tự ôm lấy cánh tay bị thương của mình, đi một đoạn đường thật xa, cảm thấy phía trước sâu hun hút đến vô tận, cho nên lại tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ nhắm mắt nghỉ ngơi, hình như đang nghĩ ngợi gì đó, cuối cùng "a" lên một tiếng giống như bừng tỉnh đại ngộ, ghé sát lại, vội vã la lên:
"Lam Trạm, cho ta xem miệng vết thương của ngươi một chút."
Lúc nãy hắn ôm Lam Vong Cơ chặt như vậy, nhỡ may khiến cho vết thương trở nên nặng thêm thì biết làm sao bây giờ?!
Lam Vong Cơ mở mắt ra, bình tĩnh nhìn hắn một lát, sau đó mặt không đổi sắc đưa tay giấu ra phía sau, thản nhiên nói:
"Không sao."
"Không sao là không sao thế nào." Ngụy Vô Tiện nói: "Còn chưa biết khi nào linh lực mới có thể khôi phục, nhỡ may trong răng của nó có độc thì sao?"
Lam Vong Cơ lắc đầu:
"Không đáng ngại."
Ngụy Vô Tiện thấy dáng vẻ tránh né không muốn nói đến chuyện này của y, lập tức nổi nóng, vươn tay muốn kéo cánh tay phải của y ra trước ngực xem xét:
"Cho ta xem."
Đầu mày của Lam Vong Cơ khẽ nhíu lại, nhẹ nhàng tránh né. Ngụy Vô Tiện "hừ" một tiếng, phát cáu:
"Ngươi còn muốn giữ lại cánh tay này hay không hả?! Đừng có giấu, cho ta xem!"
Hắn liều mạng túm lấy cổ tay của Lam Vong Cơ lôi ra rồi giữ chặt lấy, tay còn lại nhanh chóng vén ống tay áo của y lên cao.
Áo ngoài trắng như tuyết bị máu nhuộm đỏ thành một mảng lớn, đâm vào mắt người khác đến phát đau, hai cái hốc máu rõ nét vô cùng, sâu đến độ có thể nhìn thấy xương, chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết con chó dữ lúc đó cắn hung ác đến mức nào. Tuy năng lực tự hồi phục của người tu tiên rất nhanh, máu cũng không còn chảy nữa, nhưng khi Ngụy Vô Tiện vô cùng lo lắng mà kéo căng ống tay áo ra, thớ vải dính chặt vào miệng vết thương cũng bị lôi theo cùng, khiến hai cái hốc kia lại bắt đầu rỉ máu. Lam Vong Cơ không kêu một tiếng, chỉ là lòng bàn tay khẽ run lên, nhưng theo như khả năng nhịn đau của y mà nói có phản ứng rõ ràng như thế, không cần nghĩ cũng biết Ngụy Vô Tiện động tay động chân như vậy lực sát thương lớn đến mức nào.
"Ta xin lỗi ta xin lỗi!!" Sự áy náy của Ngụy Vô Tiện lập tức dâng lên, cũng nới lỏng bàn tay đang siết chặt tay y ra: "Ta không cố ý đâu."
Lam Vong Cơ nói:
"Không việc gì."
"Nhất định phải bôi chút thuốc."
Máu tươi lại bắt đầu chảy dọc theo cánh tay, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống quần áo nhạt màu. Ngụy Vô Tiện luống cuống tìm trong túi Càn Khôn, cuối cùng cũng lôi ra được lọ thuốc lần trước Lam Vong Cơ đưa cho hắn để bôi vào vết bầm tím đằng sau lưng. Hắn dùng khăn vải cẩn thận lau đi máu tươi trên vết thương của Lam Vong Cơ, dùng linh lực làm ấm nước trong túi mang theo rửa sạch cho y rồi mới thấm một ít thuốc mỡ, cúi xuống bôi lên miệng vết thương. Thiếu niên thường ngày động tay động chân luôn không biết nặng nhẹ giờ phút này cẩn thận đến từng ly từng tí, động tác trên tay nhẹ vô cùng, vừa bôi còn vừa ngẩng đầu nói:
"Lam Trạm, nếu như ngươi đau thì nhớ nói với ta một tiếng."
Cổ tay thường ngày trắng nõn tinh tế, thế nhưng chỉ cần dùng một tay cũng đủ giữ chặt hắn, sau đó xách ngược lên giống hệt như túm con mèo con đặt vào trong lòng mà ôm. Ngụy Vô Tiện vẫn giận mà không dám nói gì, luôn luôn hậm hực cho rằng mình đại nhân không chấp tiểu nhân, để mặc cho y lôi qua. Sau đó được người ta giữ chặt trong vòng tay, đặt trên đùi ôm lấy rồi hôn môi, ngoan ngoãn đặt tay lên vai y, hoặc là khi động tình trong nụ hôn sâu đó sẽ loạn xạ mà bấu chặt lấy vai hay cào cào sau lưng. Mặc dù lực quấy rối không mạnh, nhưng lại khiến đáy lòng người ta ngứa ngáy khó nhịn, cảm thấy có một cái móng nho nhỏ đang cào nhẹ lên trái tim mình, sau đó nhẹ nhàng nhéo nhéo vào chỗ mẫn cảm nhất.
Vừa rồi ở dưới này hai người cũng đã quấn chặt lấy nhau như vậy, sau khi Ngụy Vô Tiện hoảng sợ cực kỳ thì khóe mi vẫn còn chút phiếm hồng chưa tan hết, vành mắt cũng ngân ngấn nước. Lúc này đây hắn lại nghe lời vô cùng, kề sát bên cạnh mà bôi thuốc cho y. Dường như vẫn còn nhớ đến việc Huyễn yêu có thể biến thành chó, suốt quãng đường Ngụy Vô Tiện nói là sợ Lam Vong Cơ không đủ thể lực chống đỡ muốn đỡ y, kết quả căn bản là vẫn còn sợ sệt níu chặt lấy quần áo y, cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh. Chỉ cần nghe phong thanh có tiếng chó sủa, hắn sẽ lập tức chui thẳng vào ngực Lam Vong Cơ.
Ngón tay tinh tế của thiếu niên còn mang theo chút hơi lạnh, xoa đi xoa lại trên cổ tay khiến da thịt nơi đó ngứa ngáy tê dại theo. Cánh tay của Lam Vong Cơ bị hắn giữ chặt lấy, chỉ có thể cuộn mấy đầu ngón tay lại, vành tai hơi hơi phiếm hồng, mắt cũng nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện không chớp lấy một cái, dường như từ sườn mặt mềm mại của thiếu niên cũng có thể nhìn ra sự chuyên tâm của hắn. Ngụy Vô Tiện bôi thuốc giúp y xong còn xem trái xem phải rồi mới cười nói:
"Thuốc nhà ngươi tốt lắm ấy, miệng vết thương như này chắc là một hai hôm sẽ khôi phục lại như thường thôi."
Lúc hắn ngẩng đầu lên nói chuyện, Lam Vong Cơ đã vô thanh vô tức dời ánh mắt sang chỗ khác, cuối cùng dừng ở trên cánh tay hắn, khựng lại một chút. Ngụy Vô Tiện còn muốn tiếp tục nói thêm vài câu, đã cảm thấy có gì đó lành lạnh chạm vào tay mình, lập tức cúi đầu xuống xem. Lam Vong Cơ nhíu mi, xoa xoa chỗ xương khớp không đúng vị trí của hắn, hỏi:
"Khi nào?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"À, không sao đâu, tự ta không cẩn thận va chạm nên bị thương thôi."
Lam Vong Cơ hỏi:
"Không cẩn thận?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Đúng vậy."
Đùa cái trò gì vậy, cái chuyện mất mặt như bị người ta đánh bị thương này, hắn sẽ không tự mình nhắc đến đâu!
Ngụy Vô Tiện cười ha ha một cái, gạt mấy ngón tay của Lam Vong Cơ đang đặt trên cánh tay mình xuống:
"Không sao đâu, cũng chẳng đau gì. Nam nhân mà, vết thương nhỏ như thế này có vấn đề... Ối ối ối ối ối! Đau! Đau đau đau! Đừng..."
Hắn nhe răng trợn mắt gào lên thảm thiết, thấy Lam Vong Cơ bóp bóp ở khớp tay mình. Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói:
"Không đau?"
Tóc gáy Ngụy Vô Tiện dựng đứng hết cả lên, thành thật thú nhận:
"Đau! Rất là đau luôn! Đau chết đi được! Ngươi đừng bóp nữa!"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng. Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp phản ứng thì đã được người ta ôm vào trong lòng rồi, ngơ ngác mà áp mặt vào vai Lam Vong Cơ. Giọng nói thanh lãnh nhưng từ tính vang lên bên tai hắn:
"Nắn lại khớp sẽ hơi đau, ngươi có thể..." Y dừng lại một chút, vành tai hơi phiếm hồng: "Cắn vào vai ta..."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác hỏi lại:
"Sao ta lại phải cắn vai ngươi?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Tay không tiện lắm."
Ý là tay y đang còn bị thương, cắn thì không tiện lắm.
Ngụy Vô Tiện hỏi lại:
"Nhưng là ta đau mà, sao lại phải cắn ngươi?"
Nghe hắn hỏi vậy, Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, sau đó có chút ngượng ngùng mà dời mắt sang chỗ khác. Ngụy Vô Tiện vẫn còn chưa kịp hiểu cái quái gì hết thì đã thấy có gì đó ấm áp phả lên vành mi. Hắn vô thức nhắm mắt lại, ngơ ngẩn nhận lấy nụ hôn dịu dàng mà đối phương vừa bất chợt đặt lên khóe mi ướt át của mình, nghe được giọng nói trầm thấp mang theo chân thành vô hạn của người kia vang lên bên tai.
"Nếu đau... không cần phải cố nhịn."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện: "Hả?"
Lam Vong Cơ mím môi, đưa tay vén mấy sợi tóc lộn xộn đang bướng bỉnh trêu chọc gò má non mềm của người trong ngực ra sau tai, tựa trán mình vào trán hắn, đáy mắt thấm đẫm nhu tình dịu dàng như nước.
"Nếu có chó, ta sẽ đuổi nó đi giúp ngươi."
Y ngừng lại một chút, giọng nói nhẹ bẫng, vành tai cũng đỏ ửng lên:
"Có ta ở đây, ngươi không cần phải như vậy..."
Lam Vong Cơ không thể nói thêm nữa, chỉ mím chặt môi rồi lại hôn nhẹ lên khóe mắt hắn. Có thể thẳng thắn đến mức này, nói ra những lời chân thành không gì sánh bằng kia, y dường như đã phải gom hết can đảm cả đời mới không cảm thấy thẹn thùng.
Tất cả những thanh âm xung quanh Ngụy Vô Tiện trong thời khắc này cũng lặng yên không một tiếng động mà giấu kín mình đi.
Chỉ để lại duy nhất tiếng trái tim hắn đang đập thật mạnh.
Thịch!
Thịch!
Xong rồi.
Hình như hắn... động tâm rồi!
____///____
Tình hình là mình đang có ý định unpublish truyện này đến khi hoàn thì mới up 1 thể các bạn ạ 🙂🙂🙂