Huỳnh Nam Anh đưa Tiểu Manh Manh đến một góc khuất của cầu thang, chỗ này thường không có học sinh đi lại. Anh lén lút hôn lên trán cậu.
"Lần sau đừng đánh nhau nữa có được không ? Tớ sợ cậu bị thương lắm"
Tiểu Manh Manh được Huỳnh Nam Anh cưng chiều đến nghiện, cậu bĩu môi vẻ mặt không tình nguyện đáp.
"Tớ không biết, nếu bọn họ dám gây sự với tớ chẳng nhẽ bắt tớ đứng yên chịu trận"
Nhìn con mèo nhỏ nhà mình xù lông, xem ra là vẫn còn bực mình chuyện của Hàm Lục Thiên. Anh xoa đầu hết mực dỗ dành.
"Nhóc lùn này, ngoài cái bản mặt đáng yêu ra thì còn lại lúc nào cũng xấu nết cả!"
Tiểu Manh Manh hờn dỗi, lẩm bẩm nói.
"Nếu không có cậu, tớ càng xấu tính hơn"
Huỳnh Nam Anh yêu chết cái vẻ độc mồm độc miệng này. Anh đưa túi thức ăn lên lắc lắc, vui vẻ hỏi.
" Mua cho tớ sao? Khi sáng cậu cũng đi trễ,đã ăn gì chưa?"
Tiểu Manh Manh gật đầu đáp.
" Đã uống một hộp sữa và vài cái bánh ngọt rồi, trưa nay đến nhà ăn ăn bù sau vậy"
" Ừm! Ngoan lắm"
Tiểu Manh Manh được con gấu bự nào đó ôm trong lòng cọ tới cọ lui, cảm giác ấm áp này đã nhiều năm rồi nhưng chưa từng thay đổi.
Tiếng chuông lớp học vang lên, bọn họ đã tốn quá nhiều thời gian cho việc gây gỗ. Huỳnh Nam Anh luyến tiếc như thể mười năm chưa gặp người yêu, liên tục hết hôn má trái rồi má phải của cục cưng nhà mình.
" Buổi trưa đợi tớ đến lớp tìm cậu, sau đó cùng ăn cơm chung"
Huỳnh Nam Anh vuốt vuốt mái tóc của Tiểu Manh Manh, căn dặn cậu thật kĩ. Tiểu Manh Manh gật đầu, chào tạm biệt anh rồi đi về lớp.
Huỳnh Nam Anh nhìn vào túi đồ ăn vặt, từ sữa cho đến bánh rồi kẹo toàn là vị socola. Anh như mọc thêm cái đuôi để vẫy vẫy, thỏa mãn nghĩ.
" Vẫn là cậu ấy hiểu mình nhất"
Tính tình của Manh Manh không xấu, chẳng qua là hơi nóng tính một chút thôi, hệt như con mèo nhỏ khi bị bắt nạt sẽ cào cấu người khác.
Huỳnh Nam Anh chậm rãi mang túi đồ ăn vặt vào lớp học. Mọi người trong lớp có vẻ rất quý anh, mặc dù chuyện cãi cọ vừa xảy ra chưa đến vài phút. Nhưng dù sao Nam Anh cũng đối với bọn họ rất tốt, bạn bè không để tâm đến nữa. Thấy anh vào thì cũng cười nói vui vẻ như lúc ban đầu.
Huỳnh Nam Anh thỏa mãn cầm túi đồ ăn vặt đi ngang qua Hàm Lục Thiên khiến cậu ta căm tức nắm lấy tay anh.
"Lớp trưởng."
"Lớp phó có chuyện gì cần tớ giúp sao?"
Huỳnh Nam Anh vẫn giữ dáng vẻ ôn nhu cười với Hàm Lục Thiên, không hề có chút thù địch trong mắt. Dáng vẻ thân thiện khiến mọi người yêu thích.
Hàm Lục Thiên thu liễm ánh mắt tức giận, dùng vẻ mặt khó hiểu kèm chút uất ức hỏi.
"Tớ biết cậu và Tiểu Manh Manh cùng nhau lớn lên. Cũng được xem như là anh em vậy, nhưng cậu không thể nuông chiều cậu ấy như vậy được, ngộ nhớ cậu ấy sau này ngang tàng sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của cậu mất"
Lời nói nghe như có vẻ khuyên nhủ, nhưng thật chất là đang bôi nhọ Tiểu Manh Manh.
Nếu cậu ấy ở đây, chắc Hàm Lục Thiên đã bị gãy mấy cái răng rồi.
Nhưng mà Huỳnh Nam Anh vẫn bình tĩnh cười, còn gỡ bàn tay của người kia đang nắm áo mình ra. Vui vẻ đáp.
" Làm sao có thể chứ, Manh Manh thật ra rất tốt đó. Chẳng qua cậu chưa tiếp xúc với cậu ấy thôi"
" Loại người đó cần gì phải tiếp xúc, lớp trưởng cậu nên nghỉ chơi với Manh Manh đi. Đừng tự làm xấu mình nữa, nếu cậu cứ tiếp xúc gần với cậu ấy đến cả tư cách đi thi học sinh giỏi toàn quốc cũng không được mất"
Huỳnh Nam Anh nghiêng đầu, thong thả hỏi.
" Tớ chơi với ai là quyền của tớ, miễn tớ và cậu ấy đều không phạm pháp là được. Dù sao cũng chỉ là một cuộc thi, tớ không thấy quan trọng. Thậm chí nếu Manh Manh nói không thích, tớ cũng sẽ không thi"
Anh yêu chiều cậu đến mức cuồng si, Manh Manh của cậu đúng là không thể tùy tiện bắt nạt được.
Hàm Lục Thiên bị nói đến xấu hổ, chỉ có thể trách cứ.
"Dẫu cho gia đình cậu ta quả thật giàu có, nhưng chúng ta ở đây mỗi người đều gánh vác trọng trách của gia tộc và công ty của gia đình để lại. Nhưng Manh Manh cứ lêu lỏng như vậy, sau này công ty cha cậu ấy ai sẽ tiếp quản hay cậu ấy muốn mình không có tương lai? Loại người đó chỉ có thể làm lưu manh suốt đời"
Huỳnh Nam Anh nghe đến đây thì không cười được nữa, anh cúi sát người xuống ở trước mặt tất cả bạn bè đáp.
" Nếu cậu biết trên vai mình có trách nhiệm thì hãy học hành đi, đừng quản chuyện của tớ. Còn nữa, chuyện nhà Manh Manh...cha mẹ cậu ấy không quản thì tức là có tính toán từ trước hoặc là họ tin tưởng cậu ấy làm được. Manh Manh rất thông minh, nói không chừng cậu ấy còn có thể vượt xa cậu"
" Cậu...cậu"
Hàm Lục Thiên bị nói đến nghẹn họng, đành phải về chỗ ngồi. Giáo viên vừa hay cũng vào lớp, mọi người ngoan ngoãn lấy sách vở ra học bài.
Huỳnh Nam Anh tâm trạng vui vẻ suy nghĩ.
" Lát nữa mua thêm nhiều cơm cho nhóc lùn kia mới được, dạo này đánh nhau đến gầy cả người rồi"