Huỳnh Nam Anh vừa từ hội học sinh trở về đã thấy cảnh tượng tụ tập ở trước cửa lớp học phòng mình. Giọng nói chứa đầy phần uy hiếp quen thuộc vang lên, anh chen vào đám học sinh đang vây quanh đó để đi đến hàng đầu tiên. Đập vào mắt là cảnh tượng Tiểu Manh Manh đang nắm lấy cổ áo Hàm Lục Thiên, xem chừng là sắp đánh nhau rồi.
Anh vội lên tiếng.
" Tiểu Manh Manh, sao lại nắm cổ áo Lục Thiên ? Cậu lại định đánh nhau sao?"
Khuôn mặt nhu hòa điển trai của anh nhìn chằm chằm vào Tiểu Manh Manh, cậu buông cái tên đáng ghét Lục Thiên ra, cáu gắt đáp.
"Là do cậu ta gây sự trước"
Đám bạn học xung quanh không ai không biết Tiểu Manh Manh nổi tiếng là tên côn đồ của trường. Vừa nãy đám người này cũng không hề nghe được những lời nói khó chịu của Lục Thiên, trực tiếp đứng về phía của cậu ta lên án.
" Manh Manh côn đồ như vậy ai dám chạm đến cậu ta chứ ?"
"Động tay động chân với Lục Thiên trước còn đổ lỗi cho cậu ấy. Con người này quá ngang ngược rồi!"
Đám học sinh trực tiếp bênh vực Hàm Lục Thiên, cậu ta thức thời chạy đến chỗ Huỳnh Nam Anh. Ôm cổ áo dáng vẻ chật vật nói.
"Tớ không làm gì Manh Manh cả, là cậu ấy thấy tớ không vừa mắt nên gây sự"
Ánh mắt của người Lục Thiên đáng thương, bạn học đồng lòng thông cảm cho cậu ta, đồng thời quay sang mắng Tiểu Manh Manh.
Tiểu Manh Manh đã tức nay càng tức hơn, giận lên là mắng.
"Khốn khiếp, lũ các người đúng là không biết đúng sai"
Hàn Lục Thiên níu góc áo của Huỳnh Nam Anh, buồn bã nói.
"Cậu nhìn xem, Manh Manh hung dữ như vậy tớ thực tình sẽ làm được gì cậu ấy sao?"
Huỳnh Nam Anh đánh giá Tiểu Manh Manh một lượt, sau đó sầm mặt đi đến bên cậu. Tiểu Manh Manh thấy anh không vui, cứ nghĩ rằng Nam Anh theo phe của Lục Thiên. Vừa đau khổ vừa buồn rầu hỏi.
"Đến cả cậu còn không tin tớ sao?"
Huỳnh Nam Anh vẫn không cười, trực tiếp đưa tay lên. Tiểu Manh Manh nghĩ rằng anh sắp đánh mình đến nơi.
Nhưng mà chờ hoài vẫn không thấy cái đánh nào cả, thậm chí cổ tay bên trái còn nhẹ hơn.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người và Tiểu Manh Manh. Huỳnh Nam Anh nhanh nhẹn lấy túi đồ ăn vặt mà Tiểu Manh Manh treo trên cổ tay ra, sau đó kiểm tra một lượt rồi trách cứ.
" Tớ đã dặn cậu biết bao nhiêu lần rồi? Cổ tay bên trái của cậu từng bị gãy, không thể cứ treo cái túi đồ ăn vặt nặng như vậy lên cổ tay được. Nếu lỡ tay bị gì phải làm sao?"
" Hả?"
Tiểu Manh Manh ngẩn người, nhìn con chó bự đang kiểm tra cổ tay của mình. Hoàn toàn không hề có ý trách mắng cậu một câu.
Một bạn cùng lớp thấy anh bênh vực chằm chằm cho Manh Manh liền bất bình nói.
" Lớp trưởng, tớ biết cậu và Manh Manh thân nhau. Nhưng cũng đừng gì vậy mà bênh một cách vô lí chứ, người bị hại rõ ràng là Lục Thiên mà?"
" Đúng vậy!"
Cả đám người hùa theo bắt đầu nhốn nháo, Hàm Lục Thiên cũng tỏ vẻ thương tâm.
Tiểu Manh Manh tức giận muốn mắng, nhưng Huỳnh Nam Anh đã vội ngăn cậu lại. Bóng lưng to lớn của anh che chắn cho cậu, nụ cười thân thiện vẫn nở trên môi. Anh nói.
" Tớ biết tính tình Manh Manh không tốt, nhưng cậu ấy nhất định sẽ không gây sự hay đánh người trước"
Hàm Lục Thiên không can tâm, lên tiếng phản bác.
" Dựa vào đâu cậu tin tưởng cậu ta mà không tin tớ"
Huỳnh Nam Anh trên mặt nở nụ cười ôn hòa, nhìn Hàm Lục Thiên rồi chắc chắn trả lời.
" Dựa vào thời gian tớ và cậu ấy cùng nhau lớn lên, cùng nhau sống chung! Từ nhỏ đến lớn tớ luôn chứng kiến Manh Manh đánh nhau, nhưng cậu ấy sẽ không bao giờ gây sự trước. Tớ theo cậu ấy nhiều năm như vậy, vết thương lớn nhỏ gì của cậu ấy cũng do tớ băng bó. Thậm chí những lúc cậu ấy đánh nhau xong, người cõng cậu ấy về là tớ. Nhưng tớ nói rồi... Manh Manh sẽ không gây sự trước"
Nụ cười ôn nhu của anh khiến mọi người khó lòng kìm được, họ tin tưởng vị nam thần này tuyệt đối.
Nhưng Hàm Lục Thiên không chịu thua, lại hỏi tiếp.
" Tại sao cậu lại chắc chắn như vậy?"
Huỳnh Nam Anh thu lại nụ cười, khuôn mặt không cảm xúc khiến anh trong lạnh lùng hơn. Con gấu nhà Manh Manh nuôi bỗng chốc thành cọ gấu rừng hoang dã, anh thấp giọng đáp.
"Bởi vì Manh Manh đánh thắng được mọi người nhưng không thể đánh thắng được tớ. Nếu như ai gây sự với cậu ấy tức là đang gây sự với tớ. Nếu Manh Manh sai, tớ sẽ thay cậu ấy xin lỗi cậu. Nhưng nếu cậu sai, cậu phải xin lỗi Manh Manh"
Lời nói kia rất rõ ràng, Huỳnh Nam Anh công khai bênh vực Manh Manh dù đó là đúng hay sai. Người nào oán trách cậu thì chính là đang oán trách anh.
Huỳnh Nam Anh kéo tay của Tiểu Manh Manh đi, trước khi đi còn cố tình nói cho mọi người nghe.
" Chà! Cục cưng của tớ hôm nay không vung tay đánh người. Giỏi quá ta? Có tớ ở đây sau này cậu không cần gây sự với bạn học lớp tớ. Chỉ cần tìm tớ là được rồi, tớ nhất định sẽ đi đòi lại công bằng cho cậu!"