Ở Trước Mặt Bạn Trai Liền Biến Thành Cún Ngoan

Chương 28: Kết thúc (Hoàn)




Huỳnh Nam Anh vì sao lại bị đình chỉ học, có lẽ Tiểu Manh Manh hiểu rõ. Cậu cũng hiểu rõ bản thân mình đã từng là một tên ngỗ nghịch, ương bướng như thế nào mới khiến người khác lo lắng như vậy. Giờ thì nhìn xem, đến cả Nam Anh cũng bị kéo vào sự rắc rối này. Bây giờ chỉ mới làm người khác bị thương, lỡ như sau này cậu cứ liên tục gây thù chuốc oán với người khác, chẳng lẽ lại bắt Huỳnh Nam Anh ra tay dọn dẹp sao?

Nghĩ đi nghĩ lại cũng không cam lòng, Tiểu Manh Manh đã thoả thuận với ba mẹ. Đợi cậu xuất viện sẽ thôi học, đồng thời sang nước ngoài thay đổi con người.

Chỉ là Huỳnh Nam Anh vừa nghe tin này thì như ngồi trên chảo lửa. Anh vươn đâu tay của mình lên xoa mặt Tiểu Manh Manh, nét mặt anh cũng hoang mang hỏi.

"Cậu đi sang nước ngoài, vậy tớ thì sao? Chúng ta ở bên nhau từ bé đến lớn, cậu nói đi là đi dễ vậy sao? Cậu không yêu tớ nữa hả? Cậu muốn chia tay ư?"

Bình thường là Tiểu Manh Manh sợ Huỳnh Nam Anh, nhưng sâu trong đó ai biết được người sợ bị chia tay nhất lại là Huỳnh Nam Anh?

Bên nhau từ bé đến lớn, cùng nhau nắm tay từ mẫu giáo đến cấp ba. Huỳnh Nam Anh chưa từng nghĩ sẽ rời xa Manh Manh, bây giờ đùng một phát người kia đi nước ngoài thì bảo anh nên làm gì bây giờ

"Cậu nói đi là đi, tớ thì thế nào? Có muốn đi tớ cũng phải đi cùng cậu. Cùng lắm qua đó học lại từ đầu, tớ cũng chẳng sợ đâu"

Huỳnh Nam Anh vừa nói vừa dùng trán cọ mặt Tiểu Manh Manh khiến cậu bật cười, biết con chó bự này đang làm nũng, Tiểu Manh Manh vừa ôm cổ anh vừa hôn má người kia nói.

"Đồ ngốc, tớ cũng làm sao xa cậu được. Tớ còn đang ngỏ ý muốn hỏi cậu có muốn sang nước ngoài cũng tớ không? Vậy mà chưa kịp ngỏ lời thì cậu đã nói trước. Nhưng rời xa gia đình, cậu có chịu được không?"

Huỳnh Nam Anh gật đầu, kiên định đáp.

"Có cái gì mà không được. Cậu cũng vì tớ mà xa đình nhiều năm, tớ cũng vậy. Sau này chúng ta trưởng thành, tự lập được kinh tế thì báo hiếu lại cho ba mẹ hai bên"

Tiểu Manh Manh thấy Huỳnh Nam Anh kiên quyết thì vừa xoa tóc anh vừa đáp.

"Ba mẹ tớ sẽ đề cập đến chuyện này với hai ba ba của cậu.Chuyện này cậu cũng không cần lo lắng"

"Ưm..."

Huỳnh Nam Anh mơn trớn cái miệng của mình lên mặt Tiểu Manh Manh, hết hôn vành tai đến cổ. Hai bàn tay của hai người siết chặt vào nhau, Huỳnh Nam Anh khẽ thì thầm.

"Nhớ kĩ một câu, cậu là của tớ. Dù hiện tại hay là sau này, tớ cũng chỉ thích cậu"

Tiểu Manh Manh thoả mãn dựa đầu vào lồng ngực người kia khẽ đáp.

"Ừm...chúng ta là của nhau"

———-*****———-

Mười năm sau.

Một đôi chân dài miên man mặc chiếc quần jean đen bó sát chân rách gối, dưới chân của mang đôi giày boot càng làm nổi bật đôi chân cực phẩm kia, nhưng kì lạ thay. Khuôn mặt của người kia lại được giấu kĩ càng sau lớp khẩu trang, kính râm che kĩ phần mặt, đồng thời cũng giúp anh tránh được những ánh đèn flash của phóng viên.

Ở trước sảnh của sân bay không ít người hâm mộ hướng về phía anh hò hét. Một đám phóng viên liên tục nhào đến hỏi.

"Siêu mẫu Nam Anh, lần này về nước nghe nói cậu định tổ chức đám cưới?"

"Siêu mẫu Nam Anh. Xin cho tôi hỏi chuyện ngài yêu đương đồng tính là có thật sao? Người đó còn là giản viên của trường đại học có tiếng?"

"Tôi nghe nói người đó là thanh mai trúc mã của ngài? Ngài có thể tiết lộ một chút tin tức được không ạ?"

Huỳnh Nam Anh được sự bảo vệ của vệ sĩ mà chật vật đi ra khỏi đám đông đến trước cửa sảnh sân bay. Anh tháo bỏ kính râm, quan sát xung quanh.

Đám đông vây kín anh, bao nhiêu âm thanh gào thét đều đập vào tai. Anh khó khăn nheo mắt tìm, mãi ở một góc xa xa. Một chiếc siêu xe lánh bắt mắt quen thuộc thu hút anh, người đứng ở cạnh chiếc xe đeo kính, mái tóc đã dài hơn trước, nét mặt mang theo sự trưởng thành dịu dàng vẫy tay với anh.

Huỳnh Nam Anh vừa thấy người kia đã vội mỉm cười chạy đến, còn dùng tay nhéo mũi của đối phương hỏi.

"Đến đón anh thật sao? Có mệt không? Em đứng chờ có lâu không Manh Manh?"

Tiểu Manh Manh lắc đầu, còn không ngại trước ống kính mà lau mồ hôi cho anh đáp.

"Em vừa mới tan lớp thì đến đón anh ngay. Chúng ta về nhà thôi, ba mẹ hai bên đang chờ chúng ta về ăn cơm. Đáng ghét, lần này anh đi công tác lâu như vậy phải về bù cho em đó!"

Huỳnh Nam Anh gật đầu, còn nắm chặt tay cậu hướng trước ống kính nói.

"Những tin đồn thời gian gần đây đều là sự thật. Người đang đứng bên cạnh tôi chính là vợ nuôi từ bé. Chuyện tôi sắp kết hôn cũng là sự thật. Nhưng nếu mọi người muốn biết rõ hơn thì đợi đến cuộc họp báo sắp tới nhé. Cảm ơn mọi người"

Nói rồi, Huỳnh Nam Anh bỏ mặc quản lí lẫn vệ sĩ, cứ thế ôm Tiểu Manh Manh rời khỏi chốn ồn ào. Anh nhét cậu vào trong xe, trước ánh mắt của bao nhiêu fan hâm mộ rời đi. Trên bàn tay của hai người, nơi ngón áp út của bọn họ đều trịnh trọng có một chiếc nhẫn giống hệt nhau.

Năm năm tuổi, Tiểu Manh Manh và Huỳnh Nam Anh gặp nhau.

Năm mười lăm tuổi, cái tuổi chưa trưởng thành, còn bao nhiêu sự bồng bột vây quanh. Cậu và anh cungd nhau nắm tay trưởng thành.

Năm hai mươi bảy tuổi, từ một cậu nhóc lưu manh, Tiểu Manh Manh trở thành giáo sư nghiên cứu sinh học, đồng thời trở thành giảng viên trường đại học nổi tiếng.

Huỳnh Nam Anh lúc sang nước ngoài quyết định chỉ học đến tốt nghiệp cấp ba, sau đó lại chọn con đường nổi tiếng, bước đi trên nghiệp người mẫu diễn viên để rồi có được thành công như ngày hôm nay.

Lúc anh mới bước vào nghề, cậu đã luôn thắc mắc tại sao người tài giỏi như anh lại không chọn theo con đường tổng tài như cha mình để đi tiếp. Nhưng Nam Anh lúc đó lại chỉ xoa đầu nói cậu chờ đợi, hắn sẽ cho tất cả mọi người biết đến tình cảm của họ một cách hoành tráng nhất.

Đến hiện tại, anh đã cho cậu câu trả lời đúng như lời hứa. Anh dùng sự nổi tiếng của mình để khoe về tình yêu bền chặt này. Sẵn sàng hô to cho tất cả mọi người biết Tiểu Manh Manh là của anh, mãi mãi là của mình anh.

Hơn hai mươi năm quen biết, cuối cùng kết thúc bằng một đám cưới. Ngay tại thời điểm dừng đèn đỏ, Huỳnh Nam Anh đưa bàn tay có đeo nhẫn của mình lên trước mặt lên nói với Manh Manh.

"Không thể chờ đợi thêm nữa, anh mang em về kết hôn thôi"

Tiểu Manh Manh bật cười gật đầu đồng ý, sự thay đổi và chờ đợi của cậu cuối cùng cũng được đền đáp một cách xứng đáng rồi.

———-Hoàn Văn———-

Chính thức khép lại câu chuyện