Ở Trước Mặt Bạn Trai Liền Biến Thành Cún Ngoan

Chương 27: Rời đi




Tiểu Manh Manh ngồi trên giường bệnh, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tại phòng bệnh cậu nằm buổi chiều có thể ngắm hoàng hôn, nhưng bây giờ mới là buổi trưa, Tiểu Manh Manh im lặng nhìn bầu trời bên ngoài.

Tình hình sức khoẻ của cậu đã ổn, chỉ cần theo dõi vài ngày thì có thể xuất viện. Ba mẹ cậu vẫn còn bận rộn, mặc dù muốn ở bên cạnh con trai nhưng Tiểu Manh Manh nói mình ổn, có thể tự lo được. Hai vị phụ huynh nhà họ Tiểu hết cách. Sau khi báo cho Huỳnh Nam Anh biết cậu đã tỉnh, người kia vội vàng hỏi thăm. Còn hứa là sẽ nhanh chóng đến bệnh viện thăm Tiểu Manh Manh, ông bà họ Tiểu xem như mới an tâm được đôi chút.

Đợi khi cậu ăn hết suất ăn trưa, uống thuốc mà bác sĩ đã cho. Vợ chồng nhà họ Tiểu mới rời đi, trước khi đi còn không quên đóng cửa, căn phòng bệnh rộng lớn cứ thế chỉ còn lại một mình cậu.

Tiểu Manh Manh nhìn ra bên ngoài, nhớ lại chuyện giữa cậu và Nam Anh.

Từ bé đến lớn, cậu luôn là một đứa nhóc cứng đầu không hiểu chuyện. Đi học từ lúc mẫu giáo cho đến bây giờ không lúc nào là không đánh bạn học. Đã thế suốt ngày còn gây sự, tính tình cọc cằn chẳng ai muốn chơi cùng.

Huỳnh Nam Anh lại trái ngược cậu, anh học giỏi, thân thiện, hay cười lại còn giúp đỡ bạn bè. Từ bé đến lớn, người muốn làm thân không bao giờ đếm xuể.

Nhưng lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Cứ thế mà chậm rãi có tình cảm. Không ai chịu được tính cách của cậu thì sẽ có Nam Anh. Nếu như cậu đánh nhau, Nam Anh sẽ khuyên ngăn cùng dạy dỗ cậu biết đâu là cái đúng cái sai. Hệt giống như việc cậu là người gây hoạ, anh sẽ là người dọn dẹp.

Đã nhiều năm như thế, Huỳnh Nam Anh chưa từng bỏ rơi cậu. Thậm chí còn thay phần tất cả những người khác mà yêu thương cậu trong khả năng của anh.

Nhớ đến con gấu bự kia, Tiểu Manh Manh vừa nghĩ ngợi vừa mỉm cười. Trong mắt ánh lên sự yêu thương đối với người kia.

"Manh Manh ơi!"

Bỗng nhiên ngoài cửa phòng bệnh truyền đến tai âm thanh quen thuộc. Một cái đầu đen cao lớn trốn sau góc cửa gọi tên cậu, khuôn mặt của người kia mang theo sự sợ hãi. Tựa như một đứa trẻ làm sai đang lo lắng bị người lớn la mắng.

Tiểu Manh Manh quay đầu lại nhìn người yêu, vừa buồn cười vừa thương nói.

"Còn đứng nghệch mặt ra đó làm cái gì? Cậu không tính vào thăm tớ sao?"

Huỳnh Nam Anh dường như chỉ đợi có vậy thì nhanh chóng đi vào. Trên tay còn cầm túi đồ ăn vặt lớn, vừa nhìn là biết bên trong toàn những món cậu thích.

Anh tiến đến, đặt túi đồ ăn vặt vào một chỗ. Sau đó lén lút nhìn Tiểu Manh Manh một cái. Ánh mắt cứ mang theo vẻ mình là người có tội vậy.

Tiểu Manh Manh hắng giọng nói.

"Chà! Nghe nói học sinh giỏi nào đó vừa bị đình chỉ học vì đánh bạn vỡ đầu. Xem ra là cũng lưu manh không kém gì mình"

Tiểu Manh Manh vừa mở miệng đã nhắc khéo chuyện anh đánh nhau, Huỳnh Nam Anh giật bắn người quay sang dùng vẻ mặt vô tội nhìn người kia. Cậu nháy mắt tiếp tục trêu chọc anh.

"Làm sao thế? Không muốn làm học sinh giỏi nữa sao? Nghe bảo cậu lưu manh đến độ còn không chịu xin lỗi người ta?"

Huỳnh Nam Anh bị người yêu trêu chọc đến đỏ mặt ngồi xuống ghế, anh mang vẻ mặt phiền muộn nữa người áp xuống, khuôn mặt đè lên gối của Tiểu Manh Manh.

Cái đầu đen kia cứ ở trên đầu gối của cậu mà lắc lư qua lại, cậu cũng thuận tay xoa lên mái tóc mềm mượt đó. Vừa cười vừa hỏi.

"Làm sao thế? Không muốn tớ đánh nhau nhưng khi ra tay đánh người cậu còn đánh hăng hơn tớ là thế nào? Bộ muốn vào tù sao?"

Huỳnh Nam Anh nghiêng đầu nhìn từ dưới lên cao, khuôn mặt của Tiểu Manh Manh vẫn đáng yêu như ngày nào. Chỉ tiếc là cái băng trắng quấn trên đầu cậu khiến Huỳnh Nam Anh đau lòng.

Bàn tay to lớn vươn lên xoa khuôn mặt của Tiể Manh Manh, anh nói.

"Thì sao chứ? Không đi học thì không đi học nữa. Cậu có biết lúc tớ đưa cậu đến bệnh viện trong tình trạng đầu chảy máu tớ đã rất sợ thế nào không? Lỡ như mất quá nhiều máu mà chết thì tớ phải làm thế nào? Tớ không thích đánh nhau nhưng tớ chưa từng nói là tớ sẽ không đánh người khác. Cậu và gia đình vẫn quan trọng nhất"

Tiểu Manh Manh cảm thấy trong tim mình có một chiếc lông chim chạm nhẹ qua. Cậu nhìn người đang nằm dưới đùi mình làm nũng thì nhẹ nhàng cất lời.

"Tớ quyết định rồi, sau khi xuất viện tớ sẽ cùng bố mẹ tớ sang nước ngoài sinh sống! Làm mới cuộc sống một lần nữa"