Ở Trước Mặt Bạn Trai Liền Biến Thành Cún Ngoan

Chương 21: Thuận lợi




Nhờ có Tiểu Bao Bao, Manh Manh cuối cùng cũng không đấm chết Hàm Lục Thiên. Dù sao thì Tạ Tĩnh Khang cũng đã xuất hiện, chuyện giải quyết này có lẽ người lớn sẽ làm ổn thỏa hơn.

Tiểu Manh Manh bước vào phòng thi, ôm theo tâm trang : Ông đây nhất định phải hạng nhất để sỉ vả cái tên Lục Thiên kia.

Môn thi đầu tiên là toán, khỏi cần phải nói đến môn này. Dù sao trí thông minh của Manh Manh thật sự không phải để mua vui cho đời, khi thật sự nghiêm túc. Bộ não của cậu còn giỏi hơn cả Huỳnh Nam Anh rất nhiều.

Những dạng toán trong đề thi rất đơn giản, đến cả câu khó nhất cũng không thành vấn đề. Tiểu Manh Manh sau khi hoàn thành xong đề thi còn dư đến ba mươi phút.

Tiểu Manh Manh vì muốn chắc chắn mà còn phá lệ sau khi thi xong còn kiểm tra bài một lần nữa. Giám thị coi thi thì càng không cần phải nói, ông nhìn cậu học sinh với ánh mắt.

"KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC!"

Tất cả chỉ là vì cậu muốn hơn tên Hàm Lục Thiên đó.

Hết giờ thi, Tiểu Manh Manh là người đầu tiên đứng lên nộp bài. Sau khi cất hết dụng cụ vào cặp sách. Rất hài lòng đi ra.

"Manh Manh!"

Tiểu Manh Manh vừa ra đến cửa đã nghe một giọng nói quen thuộc vang bên tai, cậu mỉm cười quay đầu sang nói có hướng gọi. Vui vẻ kêu lên.

"Nam Anh, xuất hiện ở đây nhanh vậy sao?"

"Tớ vừa thi xong thì lập tức chạy đến đây. Tất cả mọi thứ đều ổn chứ?"

"Ưm, lát nữa thi xong một môn nữa là ổn rồi!"

Huỳnh Nam Anh cười gật đầu, tranh thủ vẫn còn thời gian. Cả người đi xuống căng tin mua chút đồ ăn vặt. Vừa hay lại thấy Tĩnh Khang và Bao Bao được hiệu trưởng tiễn ra tận cửa.

"Hai bé con..."

Vẫn là Bao Bao phát hiện ra Huỳnh Nam Anh và Manh Manh trước, khỏi cần phải nói cũng biết tất nhiên anh sẽ gọi hai đứa ngốc lại.

Huỳnh Nam Anh hoang mang hỏi.

"Sao cha và ba đều ở đây?"

Tiểu Manh Manh làm nội gián, mách lẻo chuyện con trai cưng bị bắt nạt. Tất nhiêu hai vị phụ huynh cưng con như trời này làm sao bỏ qua. Cha mẹ của ba tên béo kia suy khi thấy uy lực của Tạ Tĩnh Khang thì sợ hãi cúi đầu xin lỗi thay con, sau đó thì nhanh chân chạy hết.

Nhưng mà Tiểu Bao Bao vẫn còn giận lắm, vừa nhìn thấy Mầm Cây ngày nào mình nuôi nấng chưa từng bị thương nay lại có vết bầm trên mặt. Manh Manh còn bị bạn học nào đó chọc giận, anh tức đến bĩu môi thân hình nhỏ nhắn chạy đến ôm hai đứa con vào lòng dỗ dạn.

"Hai đứa nhỏ của ba, ba ba sẽ bảo vệ các con!"

Huỳnh Nam Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Tạ Tĩnh Khang lên tiếng.

"Manh Manh nói với chúng ta chuyện con bị người khác đánh. Chúng ta chỉ đơn giản đến đòi lại công bằng cho con thôi. Vừa hay lúc nãy Manh Manh suýt chút đánh nhau trước giờ thi."

Huỳnh Nam Anh vừa nghe đến đây, trên mặt liền lập tức khó chịu. Hắn quay sang nhìn Manh Manh đang cố gắng trốn tránh.

"Manh Manh, chẳng phải cậu hứa với tớ sẽ không đánh nhau trong lúc đi sao?"

Huỳnh Nam Anh thật sự rất tức giận, Tiểu Manh Manh đã cố gắng nhiều như vậy. Ngày đêm đều học chỉ vì lần thi này, bây giờ đánh nhau thì thật là không tốt.

Lần này Huỳnh Nam Anh không giận nữa, liên tục trách mắng cậu.

"Cậu rõ ràng bị ngốc sao? Tại sao cứ liên tục đánh nhau vậy? Đây là trường thi, nếu cậu tùy tiện như vậy lỡ như bị đình chỉ thi thì thế nào?"

Tiểu Manh Manh cũng cảm thấy ấm ức, cậu rõ ràng đâu cố tình gây sự. Việc gì phải hung dữ.

"Nhưng Hàm Lục Thiên là người gọi ba tên béo đó đánh cậu. Chính cậu ta thách thức cậu như vậy, chẳng lẽ tớ nhịn được sao?"

Huỳnh Nam Anh không phục, vừa lo vừa giận nên cãi cọ.

"Cậu có bằng chứng gì xác nhận Hàm Lục Thiên đã làm chuyện đó chứ? Dù cậu ta có nói bằng miệng thì cũng không nên đánh nhau như vậy. Đây là trường thi"

Manh Manh thật sự cũng rất ấm ức, nhìn người mình yêu bị người khác bắt nạt. Dù có thế nào cậu cũng không chấp nhận được, huống gì thằng ranh con đó làm chuyện xấu mà không bị ai trừng trị.

"Như vậy thì có sai chứ? Nó đánh cậu, tớ đánh lại nó giúp cậu. Như vậy thì sai sao?"

"Nhưng tớ không cần!"

Chỉ một câu của Huỳnh Nam Anh đã khiến Tiểu Manh Manh đứng sững, lần đầu tiên cậu tức giận đến mắt đỏ bừng. Lần đầu tiên đại ca của trường tức đến rơi lệ nói.

"Huỳnh Nam Anh, cậu là đồ ngốc!"

Sau đó... Tiểu Manh Manh vụt chạy đi, mặc kệ Huỳnh Nam Anh cùng hai người cha của mình.

Tạ Tĩnh Khang biết con trai mình sẽ không cố ý nói những lời này, nhưng hắn vẫn đến vỗ vai nhắc nhở con trai.

"Này! Đừng để sự hung dữ làm ảnh hưởng đến tình cảm chứ?"