Ở Trước Mặt Bạn Trai Liền Biến Thành Cún Ngoan

Chương 20: Tôi sẽ đấm cậu




Tiểu Manh Manh nắm cổ áo Hàm Lục Thiên kéo lên, bạn học tụ tập trước phòng thi vừa thấy cảnh này liền hốt hoảng tụ tập lại xem chuyện vui.

Một người là nam thần học giỏi đứng thứ nhì của trường. Nổi tiếng ôn nhu thân thiện khiến bao người mến mộ.

Một người lại là lưu manh của trường, là con nhà cậy quyền thế hung dữ, ngang tàn khó chịu. Bạn học nào vừa thấy cũng đều sợ hãi không dám đến lại gần.

Hai người này gây gỗ với nhau, chắc chắn đám bạn học đều nghĩ rằng Manh Manh muốn ức hiếp người.

Hàm Lục Thiên thấy mọi người đã xuất hiện đông đủ, liền mỉm cười cố gắng nói.

"Manh Manh cậu nên nghĩ kĩ lại, tôi không hề muốn gây sự với cậu. Nếu cậu đánh tôi thì do cậu gây sự trước, chắc chắn sẽ bị đình chỉ thi"

Tiểu Manh Manh tất nhiên là Hàm Lục Thiên chọc cho tức điên rồi, tính tình cậu ngang tàn ban đầu đã thấy người trước mặt không vừa mắt.

Nhưng hiện tại cậu còn có thể suy nghĩ được cái gì tốt hơn nữa sao? Là Hàm Lục Thiên cho người đánh Nam Anh trước. Hiện tại cậu ta đã thâm độc thế này rồi, tương lai sau này còn có thể thế nào nữa kia chứ?

Không đập cho cậu ta một trận thì đúng là không được mà.

Tiểu Manh Manh nghiến răng nghiến lợi nói.

"Mày không cần đánh tao, vì chỉ cần mày mở miệng là tao muốn đập chết mày rồi. Hôm nay tao không cần thi cũng được, nhưng nhất định mày cũng phải nhập viện vì bị tao đánh"

Hàm Lục Thiên xem chừng đã đạt được mục đích, mỉm cười nhắm mắt chịu trận nữa là kế hoạch thành công. Tiểu Manh Manh nhìn thái độ của cậu ta, vung tay lên chuẩn bị đấm cho tên này một đấm.

"Không được! Không được ! Manh Manh không được làm bé hư, con không thể đánh nhau."

Cú đấm còn chỉ cách hai cm nữa là đấm trúng mặt của Hàm Lục Thiên nhưng không ngờ là Tiểu Manh Manh lại bị ai đó từ sau lưng ôm chặt giữ lấy eo, mặt người đó áp sắt vào lưng cậu.

"Manh Manh! Con không phải bé hư, con không được đánh nhau"

Giọng nói này rất quen thuộc, Tiểu Manh Manh buông tay ra. Chỉ thấy Tiểu Bao Bao đang ôm chặt mình.

"Chú ngốc! Sao chú lại đến đây?"

Đây rõ ràng là trường thi, phụ huynh không thể tùy ý chạy vào được.

Thật ra Tiểu Bao Bao cùng Tạ Tĩnh Khang đến đây giải quyết chuyện của Nam Anh. Nhưng trong lúc Khang Khang nói chuyện với hiệu trưởng, Tiểu Bao Bao đã thấy bóng dáng Manh Manh từ xa.

Vốn dĩ anh rất ngốc, vừa thấy bé con nhà mình liền không quản nhiều. Lập tức lao xuống chạy đến chỗ Manh Manh.

Vừa hay chứng kiến được cảnh Manh Manh sắp đánh người nên lao vào giữ chặt cậu lại.

Manh Manh nhìn Tiểu Bao Bao, thậm chí còn quên mất cả chuyện đánh nhau. Xoay người lại.

"Chú sao lại ở đây!"

Tiểu Manh Manh cười đáp.

"Đi với Khang Khang..."

"A..."

Cậu kêu lên một tiếng, xem ra là chú Khang vì con trai cưng mà xuất hiện thật rồi.

"Bao Bao...sao em lại chạy loạn như vậy hả? Đây là trường học, không thể làm loạn"

Tạ Tĩnh Khang cùng trợ lý Tô Tô và hiệu trưởng đuổi theo sau. Tạ Tĩnh Khang chạy đến mặc áo khoác vào cho Bao Bao, còn nhìn Manh Manh nói.

"Tại sao còn chưa vào phòng thi đi!"

"Khang Khang, Manh Manh hình như bị bé con kia chọc tức!"

Tiểu Bao Bao chỉ vào Hàm Lục Thiên, sau đó chỉ vào Manh Manh đang giận đến đỏ mắt.

Tạ Tĩnh Khang không phải kẻ ngốc, vừa nhìn là biết Manh Manh bị cậu nhóc trước mặt cố tình gây sự.

Hắn tiến đến, vỗ vai Manh Manh trấn an.

"Con mau vào phòng thi đi, chuyện này đã ta giải quyết giúp con"

"Nhưng..."

Tiểu Manh Manh chỉ muốn tự tay đập cái tên kia. Nhưn Tạ Tĩnh Khang lại xoa đầu cậu nói.

"Nghe lời chú, mau vào phòng thi đi. Có chú ở đây, nhất định sẽ không để các con chịu thiệt"

Dù sao thì Tĩnh Khang cũng là người lớn. Manh Manh đành nghe lời chào tạm biệt bọn họ rồi tiến vào lớp.

Tạ Tĩnh Khang được hiệu trưởng mời về phòng nói chuyện tiếp. Hắn cùng Bao Bao rời đi. Để lại một mình Hàm Lục Thiên đứng giữa hành lang tức giận vì kế hoạch không thành.

Học sinh cuối cùng cũng chịu giải tán, Hàm Lục Thiên tức đến nghiến răng.

Lý Tô Tô là người rời đi cuối cùng, lúc tiến lại gần Hàm Lục Thiên. Anh còn giúp cậu sửa lại cổ áo, nhẹ nhàng cảnh cáo.

"Còn mặc đồng phục của nhà trường thì hãy sống đúng với độ tuổi của mình. Đừng mưu mô làm gì kẻo sau này hối hận."