Dịch giả: luongsonbac1102
- Ừ, ta sẽ gả cho hắn. Bởi vì câu nói đơn giản này của Hồng Đề, mà bữa ăn kể từ lúc đó, mọi người đều ngượng ngập, không khí cổ quái. Trịnh A Xuyên và một đám thành viên Thanh Mộc trại đi vào, Ninh Nghị, Chúc Bưu và vài tên quản sự, đầu lĩnh Trúc Ký đã ở bên trong. Phòng ăn không nhỏ, xếp bốn bàn lớn, đồ ăn lần này là do đầu bếp Trúc Ký đi cùng làm cho, nhưng đám người Ninh Nghị cũng đang bận rộn phụ giúp. Lúc mọi người đi vào, Ninh Nghị đem một mâm gà đặt trên bàn, chỉ là trong nhất thời mọi người cũng chẳng còn tâm trạng nào mà kinh ngạc chuyện này. Giống như người sống trên núi bình thường vẫn chào hỏi đơn giản, Hồng Đề lần lượt giới thiệu, đợi cho tâm lý tấn công lúc đầu qua đi, mọi người cũng ngồi xuống bàn, Hồng Đề giơ chiếc đũa lên nói: - Mọi người ăn thôi.Mọi người ngượng cười ha ha đưa đẩy lẫn nhau, trên mặt đều có chút tế nhị. Chỉ cách một tấm ngăn, khi Hồng Đề nói ra câu kia, bọn người Trịnh A Xuyên đã nghe thấy được, đám người Ninh Nghi, Chúc Bưu hiển nhiên cũng đã nghe thấy. Lúc này Chúc Bưu gắp một miếng thịt viên cúi đầu đưa vào miệng, bộ dạng muốn cười nhưng buộc lòng phải nhìn lại, muốn bày tỏ lòng khâm phục Ninh Nghị nhưng lại không tiện mở miệng. Ninh Nghị và Hồng Đề cùng ngồi ở vị trí chủ tọa. Bàn vuông phân ra tứ hướng, mỗi bàn tám người, Ninh Nghị và Hồng Đề ngồi chung một tấm ghế dài, vẻ mặt rất tự nhiên khi đối diện với mọi người. Trên thực tế, lúc Hồng Đề ở cùng Ninh Nghị thi thoảng vẫn lộ vẻ ngượng ngùng, nhưng đối với người bên ngoài, nàng là luôn bộc lộ thái độ quang minh lỗi lạc, thành tâm thành ý. Ở trong đó, có khí độ của cao thủ cấp tông sư, sự uy nghiêm đã có thời gian dài tích lũy, ở phương diện tình cảm cũng luôn tỏ ra quang minh chính đại và tự hào. Ninh Nghị lên núi, cố nhiên dẫn đến sự chấn động và nhiều phiền toái. Nhưng đối với nàng mà nói, việc giới thiệu nam nhân mình thích cho người thân của mình là để cho bọn họ nhận thức rõ ràng việc này, đồng thời là chúc phúc cho mình, cho dù nàng biết trong đó sẽ có những ngờ vực vô căn cứ, nhưng dù sao đó cũng là vấn đề nhất định nàng phải vượt qua. Đại đương gia có thái độ này, làm cho mọi người tạm thời không dám dị nghị. Mọi người đưa mắt nhìn sang Ninh Nghị, thấy vị thiếu niên hung danh nổi như cồn ở bên ngoài núi này cũng không có biểu hiện gì đặc biệt cả, ví dụ như lần đầu gặp mặt, mời khách ăn cơm thì ra oai phủ đầu hoặc là lôi kéo lòng người. Tuy nhiên hết thảy những biểu hiện này đều không xuất hiện. Hồng Đề một mặt ăn cơm, một mặt mở miệng giới thiệu cho Ninh Nghị từng vị thủ lĩnh, đầu lĩnh, người nhà. Ninh Nghi bưng chén rượu đi tới cười nói bái phục, không hề tỏ ra đặc biệt lấy lòng hay lôi kéo gì cả. Chỉ đến khi giới thiệu ngũ trại chủ Hàn Kính, lúc này mới có sự việc nhỏ xen vào. Đó là thời điểm Ninh Nghị đang nâng rượu kính đối phương. Hàn Kính cường như do dự một chút, theo sau cười nói: - Nghe nói Ninh huynh đệ danh tiếng ngoài núi rất lớn, nói vậy võ nghệ chắc hẳn rất cao. Ngày khác nếu rảnh, phải chăng có thể chỉ giáo một chút... Y vừa dứt lời, Hồng Đề đặt chiếc đũa lại bát: - Ngũ ca, lúc ăn cơm huynh lại nói việc này. Nếu ngứa tay ta sẽ cùng huynh so chiêu. Bốn vị trại chủ trên núi người nào cũng đều lớn tuổi hơn nàng, thường thường nàng vẫn gọi là "nhị thúc"," tam ca","tứ ca", "ngũ ca". Hôm nay nàng còn đặc biệt chú ý trang điểm một chút, lúc này ánh mắt ngưng tụ, trên mặt như kết một tầng sương mỏng. Hàn Kính khẽ cười khổ, chắp tay: - Xin lỗi, ta nói sai rồi. - Không sao. Ninh Nghị vỗ nhẹ lên bàn tay Hồng Đề, nhìn Hàn Kính mỉm cười chắp tay: - Tiểu đệ quả thật cũng luyện qua vài năm, danh hiệu Huyết Thủ Nhân Đồ mà giang hồ tặng cũng là mua danh chuộc tiếng, võ nghệ không cao. Nhưng nếu Hàn ngũ gia có hứng thú, ngày khác xin thử so tài một chút, hai bên xác minh, mong rằng ngũ ca đến lúc đó hạ thủ lưu tình. Đối với việc Ninh Nghị ý định cố ý nhấn mạnh vào danh hiệu "Huyết Thủ Nhân Đồ", Hồng Đề cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng nét mặt đã dịu đi rất nhiều, nghiêng nghiêng đầu, ra hiệu với bàn bên cạnh: Nói về võ nghệ, thủ hạ dưới tay Lập Hằng lợi hại nhất là Chúc Bưu. Vị Chúc thiếu hiệp này, ta cũng đã từng cùng y đọ tài, nếu ngũ ca thật sự có hứng thú, có thể tìm y bàn luận một chút. Chúc Bưu đang gặm đùi gà, lúc này vừa mừng vừa lo, miệng đầy dầu mỡ: - Ợ, Lục tiền bối quá khen ngợi rồi, đó là người chỉ bảo ta. Ngũ gia, tiểu đệ Chúc Bưu, người giang hồ đặt biệt hiệu Phần Thành Thương, ngày khác có rảnh, mời ngũ gia chỉ giáo một chút, hà hà ợ ợ... - Không dám, không dám... Hàn Kính hồi đáp. Hồng Đề khẽ nhăn mày, cười nói: - Phần Thành Thương? Sao tự nhiên lại có cái tên này, nghe hay quá. Ninh Nghị cười, không có ý định vạch trần ngoại hiệu này khi lên núi mình mới đặt cho y. Chúc Bưu bên kia lại vui vẻ lạ thường, mấy ngày nay y đều tuyên dương khắp nơi mình đã là "Phần Thành Thương", lúc này cười nói: - Ha ha, ta cũng không biết từ đâu mà có, nhưng ta cũng cảm thấy không tệ. - Thật đúng phải cảm ơn các vị giang hồ rồi... Ninh Nghị cười lẩm bẩm. Hồng Đề nhìn hắn một cái, cảm thấy hơn phân nửa có giấu diếm bên trong, sau đó lại tiếp tục giới thiệu đồng bạn trong núi. Cứ thế như vậy, đợi cho bữa cơm xong xuôi, mọi người cũng không thể biết rõ người ngoại lai này muốn làm cái gì. Gặp mặt và ăn cơm, cũng chỉ đơn giản là gặp mặt và ăn cơm. Sau khi bữa cơm kết thúc, mọi người mang theo một bụng những vấn đề lục đục rời khỏi, Ninh Nghị và Hồng Đề tiễn bọn họ đến cửa sân. Lúc này trời đã tối, mưa vẫn đang rơi không ngớt, từng ngôi nhà lấp ló trong lớp ánh sáng nhạt, trong mưa những chiếc đèn lồng lung lay kịch liệt, mọi người tản ra, không bao lâu biến mất trong màn mưa. Trong sân truyền đến những âm thanh thu dọn của đám người hầu, sau khi phần lớn người đã đi hết, Ninh Nghị cầm tay Hồng Đề, nhìn sơn trại trong bóng đêm, ngồi xuống một cây gỗ thô dưới mái hiên. Chếch bên sơn trại phía trước là sườn đất hoặc vách núi, dưới đó có một con đường rộng uốn lượn đi qua, có khu tiểu viện vừa mới xây dựng. Dưới mái hiên đều là bùn đất, nước khiến nó trơn trượt, chỉ có miếng gỗ dựa vào tường này là còn khô, nhưng hai người không hề để tâm, chỗ này tránh được tầm mắt của hầu hết mọi người, nên có thể yên tĩnh ngồi riêng tư trong chốc lát. Với tính tình và tình cảm trước đó của hai người, sau khi vào núi, nói đến chuyện hôn sự cũng không hề khó khăn. Trước đó Ninh Nghị cũng đã nói thẳng chuyện này, Hồng Đề cũng không biết nên xấu hổ hay nên thế nào, cuối cùng ngược lại lại tự nhiên đồng ý. Trước đây hai người đã có tiếp xúc thân thể nhất định, tay cũng để cho hắn cầm rồi, tim cũng trao cho hắn rồi, nếu như cứ tiếp tục phát triển, tấm thân này đương nhiên cũng là của hắn. Bây giờ hắn vào núi, mở miệng nói, thì nàng cũng chẳng còn gì phải suy nghĩ nữa. Thật ra với tính cách của Hồng Đề, năm ngoái ở đồi Độc Long, bị Ninh Nghị không quản nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma đè ở trên giường, thậm chí xộc xệch cả quần áo, thật ra trong lòng đã gả cho hắn. Đây cũng là lý do hôm nay nàng đã thẳng thắn nói ra chuyện này. - Hôm nay lúc nàng nói thẳng ra, ta vẫn thấy bất ngờ. Nắm lấy tay nàng, Ninh Nghị cười nói. - Làm hỏng kế hoạch của chàng sao? Ta nghĩ hôm nay chàng sẽ tạo uy thế phủ đầu cho bọn họ hoặc tương tự thế... - A a, ta nào có khoa trương như vậy, chỉ là gặp mặt mà thôi. Ninh Nghị nhìn màn mưa nói. - Muốn làm cho bọn họ tin ta là một quá trình dài, ít nhất cần phải sống chung mấy tháng. Uy thế phủ đầu thì dọa được ai, ngược lại còn khiến cho người ta xem thường. Ta ở trong này chính là giúp đỡ làm việc mà thôi, suy nghĩ này, cũng sẽ nói rõ cho bọn họ. Nếu như bọn họ thật sự không muốn làm, thì ép buộc cũng không được, cũng may vị trí của nàng trong lòng bọn họ còn rất quan trọng. - Ta tạm thời còn cần dùng họ. Hồng Đề nói. - Tuy nhiên hôm qua chàng đã nói, phải đánh trận... - Ừ, phải đánh trận.Ninh Nghị nói xong câu này, trầm mặc một lát. - Như hôm qua ta đã nói, ta đến Lữ Lương không phải đem hòa bình đến. Vũ triều suy nhược khó khôi phục, những người ở phương bắc đã sẵn sàng ra trận, ba năm cũng được, bốn năm cũng được, nhất định sẽ đánh đến. Lữ Lương sơn bây giờ có thể tự bảo vệ mình, nhưng tương lai nhất định sẽ bị ảnh hưởng lan đến, đến lúc đó, là đánh hay là đi, muốn có lực lượng sống sót thì nhất định phải luyện binh ngay từ bây giờ. Trong bóng đêm, hắn đan ngón tay vào giữa những ngón tay của Hồng Đề, hai bàn tay nắm lấy nhau: - Lúc trước, nàng vì trại mà bôn ba khắp nơi, chính là để ít người chết hơn. Bây giờ chẳng dễ dàng gì mới ổn định được, ta đến, lại muốn các nàng đi đánh trận sẽ có chút phiền phức, có thể có một số người không hài lòng. Nhưng đây thật sự là việc cần thiết, tình huống phía bắc thật sự đã rất gấp gáp rồi, người Nữ Chân đã quét lan toàn bộ Liêu quốc, chúng ta cần phải ổn định cơ sở, điều này ta sẽ từ từ nói rõ ràng cho nàng... Ninh Nghị nói xong lời này, Hồng Đề trầm mặc một lúc, sau đó, nàng liền bật cười một cách nhẹ nhõm: - Lập Hằng đã xem thường những người trên núi chúng ta rồi. Đạo lý lớn, bọn họ có lẽ không hiểu, nhưng những chuyện đơn giản, thì bọn họ vẫn hiểu được. Lữ Lương sơn không đủ mạnh, không có lực lượng thì sẽ không sống nổi. Ban đầu, chàng nói cố gắng để xung quanh hỗn loạn, thật ra bản thân ta mới là không muốn đánh trận đấy, muốn nói những người khác, đặc biệt là tứ ca, ngũ ca, nếu như thật sự đánh trận, bọn họ mới là những người cao hứng nhất. Giọng nói của nàng rất thoải mái: - Đừng thấy thái độ của ngũ ca đối với chàng không tốt, cách luyện binh mà chàng nói, huynh ấy áp dụng tốt nhất. Binh luyện tốt rồi mà không được đưa ra ngoài triển khai, người không vui nhất cũng chính là huynh ấy. Chúng ta có thể đã đánh được đám ô hợp xung quanh rồi, hơn nữa trước đây người Liêu đến đây "Đả Thảo Cốc", mọi người cũng đều đã trải qua. Đã luyện binh, lại từng đổ máu, sau này mới có thể đánh nổi quân đội thật sự. Nếu như muốn bọn họ lập tức coi chàng như người nhà, có lẽ ta không làm được. Nếu nói muốn để bọn họ ra ngoài đánh vài trận, bọn họ sẽ vui không tả xiết. - Điều này không khác gì việc có bảo đao thì lập tức muốn đi chém giết... Ninh Nghị gật đầu cười rộ lên, âm thanh cũng không phải là cao. - Dù sao, lần này đến đây cũng là vì những chuyện như chỉnh lý lò rèn, đánh trận luyện binh, nhưng việc quan trọng nhất vẫn là phải thích ứng với Du mộc pháo và địa lôi mà lần này mang tới, cố gắng tận dụng những thứ này. Quân địch có thể từ từ tìm, dù sao để mọi người đánh trận cho đã đi. Ta dẫn đến hai sư phụ biết thăm dò, tìm mỏ than lộ thiên bên Lữ Lương, cũng chính là nơi sinh ra than đá, điều này rất quan trọng... Đương nhiên, còn có sơn trại này, các nàng càng làm càng lớn, quản lý quy hoạch ở dưới đã có chút loạn rồi, các thứ đều đã hỗn loạn, hiệu quả làm việc e là không cao, chuyện này ta có thể hỗ trợ. Ninh Nghị ngẫm nghĩ một chút: - Mặt khác, trại có thể mở rộng hơn một chút, nếu như tăng thêm người, có thể thêm vài cứ điểm. Chỗ mà nàng ở ngày xưa, ta định vây vào. Bên Phúc Đoan Vân còn có thể sắp xếp người chăm sóc. Trong bóng tối, trong tiếng mưa, Hồng Đề nhìn về phía hắn. Ninh Nghị nghiêng nghiêng đầu. - Đời một người, sẽ có chuyện phải tiếc nuối, có những chuyện rất nhiều năm sau người ta mới nhớ tới, có lẽ có chút phiền phức, nhưng cũng không phải là không làm được, chỉ là lúc trước chưa từng làm mà thôi. Ta đã đến đây rồi, thì sẽ có thể nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường. Hắn vỗ vỗ cánh tay của Hồng Đề. Hồng Đề không nói gì, trong bóng đêm tiếng mưa róc rách, bầu không khí bắt đầu yên ắng. Qua một hồi, Ninh Nghị nói: - Đương nhiên còn có một chuyện muốn nói với nàng, cũng nên nói rồi. Hồng Đề nắm cánh tay của hắn, xiết chặt, Ninh Nghị nghiêng đầu nhìn nàng, cười nói: - Thật ra chúng ta quen nhau đã lâu như vậy, xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hắn nói tới đây, dường như muốn nói tiếp, nhưng rồi lại ngừng lại, hồi lâu sau mới xích lại gần phía Hồng Đề trong bóng đêm, hạ thấp giọng nói: - Nàng hãy nhắm mắt lại! Hồng Đề thấy mặt của hắn áp lại gần, môi chạm vào nhau. Nàng nhắm hai mắt lại, tim và nhịp đập trở nên dồn dập. Trong tiếng mưa, cánh môi chạm nhẹ, và có chút hơi khô. Ninh Nghị lấy tay giữ vai của nàng, sau đó đỡ phần gáy nàng, nàng cũng không chống cự, chỉ giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của Ninh Nghị. Vị nữ "võ thần" vô địch thủ trải qua bao nhiêu giết chóc này, trong lúc này, lại giống như một đóa hoa mềm mại, dễ bị tổn thương. Sau một hồi, hai người mới quay về tư thế ngồi sát vào nhau ban đầu, nhiệt độ cơ thể truyền sang đối phương một cách rõ ràng. Hồng Đề thì thầm một câu: - Lưỡi... của chàng... - Chính là phải như thế... - ... Hồng Đề liền im lặng. Hai người ngồi ở đó hồi lâu, cho dù là hai người đã trải qua bao nhiêu việc lớn, trong tình yêu cũng không tránh khỏi thân thiết. Ninh Nghị trong bóng đêm cũng không biết đã "khinh bạc" Hồng Đề bao nhiêu lần, lại nói chuyện phiếm một chút, một lúc lâu sau, hai người tay cầm tay đi bộ dưới mái hiên. Bỗng nhiên Ninh Nghị ôm Hồng Đề vào lòng, vô cùng thân thiết cùng nhau nhìn về phía chân núi. Cho tới khi rời nhau ra, Hồng Đề mới thấp giọng: - Đám người phía dưới thì sao? Người bên trong trại đều rất gấp gáp rồi, nên xử lý họ như thế nào? - Đám người Hà viên ngoại, Võ Thắng quân à? Ninh Nghị dựa vào tường, ôm lấy nàng, bật cười lắc đầu: - Buôn bán nói chuyện lợi ích, chúng ta chịu làm bọn họ mới có cái để nói, đó chính là "vô dục tắc cương". Lợi ích của Tề gia ở phía nam, Võ Thắng quân ở Nhạn Môn quan, thật sự có thể huy động nhân lực đánh tới hay sao? Nếu chúng thật sự dám làm loạn, chúng ta sẽ đánh, sẽ chôn vùi bọn chúng ở Lữ Lương sơn... Bàn tay của hắn vỗ nhẹ sau lưng Hồng Đề, cảm nhận được cô gái trong lòng đang áp sát vào mình, lại ngẫm nghĩ một chút, nói: - Tuy nhiên thời gian cũng không còn nhiều, ngày mai trở đi, nàng đón tiếp bọn họ một chút, nói chút lời hay, nhưng đừng đồng ý cái gì cả. Ta sẽ bàn bạc riêng tư với bọn họ. Hà viên ngoại cũng được, Võ Thắng quân cũng được, Điền Hổ cũng được... À, nhưng có một tên nghe nói là "đánh khắp Trung Nguyên không có địch thủ", có lẽ phải xử lý một chút... Hắn ghé vào tai Hồng Đề nói nhỏ, sau khi nói xong, Hồng Đề gật gật đầu, lui ra một bước ra khỏi lòng hắn, Ninh Nghị lại kéo nàng lại: - Bây giờ không cần đi, mưa lớn như vậy... Dưới mái hiên, trong bóng tối, vành tai và tóc mai lại chạm vào nhau. Sau đó, đã thấy thân hình người con gái lui về phía sau, bay vào trong màn mưa. Nàng nhảy ra, ánh mắt nhìn Ninh Nghị, hòa vào trong mưa. Xoay người một cái, sau đó thân hình liền bay xuống triền núi. Ninh Nghị xông lên: - Này... mưa to đấy... Chỉ thấy bóng dáng nàng trên sườn núi, rơi vào một nơi rất xa, rồi mất hút... Ngày hôm sau, đám người Lâu Thư Uyển cuối cùng cũng nhận được lời mời của Huyết Bồ Tát đến gặp mặt người ngoài núi...