Dịch giả: luongsonbac1102
- Nhanh lên nhanh lên nhanh lên... - Nhanh thêm chút nữaaa! - Chạy chậm thế à! Mẹ ngươi không cho ngươi sữa ư... - Nhảyyy! - Tiếp được rồi, điii! Tiếng người kích động vang lên trong tiếng mưa ầm ĩ, trong rừng rậm âm u, giữa tiếng rống hô và quát mắng điên cuồng, từng bóng người lao ra khỏi rừng cây, bước qua sóng nước đục ngầu... sắc trời đã mờ tối. Những người này gần như cởi trần toàn thân, cơ thể rắn chắc dũng mãnh, vừa nhìn liền biết ngay là những người đã trải qua gian nan rèn luyện, dũng mãnh gan dạ phi thường. Bọn họ chạy tới vách núi ngay trước mặt, hô to một tiếng rồi thả người nhảy xuống. Vách núi cao khoảng hai trượng, nếu là nhân sĩ võ lâm có chút võ nghệ thì nhảy xuống như vậy cũng không phải là việc khó. Chỉ có điều, những người này nhảy lên giữa không trung còn phải quay người, rơi xuống bằng lưng. Trong cơn mưa lớn, hai người đồng đội ở dưới vách núi điều chỉnh vị trí, phịch một tiếng, đón đỡ người kia xuống. Sau đó, một người chạy về phía trước, người vừa nhảy xuống lập tức đứng dậy chuẩn bị đỡ người đồng đội tiếp theo. Hai trượng chính là xấp xỉ 6 mét. Độ cao như vậy, hơn nữa thể trọng bản thân của người nhảy xuống cũng không nhẹ, trong tình huống rơi xuống bằng lưng, lại không thể sử dụng động tác giảm chấn hay giảm trọng lượng cơ thể, mỗi người ngã xuống đều như thể đạn pháo giã xuống. Hai người đàn ông ở phía dưới ra sức đỡ lấy, cánh tay cũng phải chịu đựng sức mạnh rất lớn, có khi thậm chí bị đập cho quỳ rạp xuống đất. Mà người vừa rơi xuống còn chưa kịp điều hòa hơi thở xong đã phải đứng dậy tiếp đỡ một người đồng đội phía sau. Toàn bộ tình cảnh liên tục căng thẳng làm người ta gần như nghẹt cả thở. Bởi vì nếu có người nào đó không đỡ được, hoặc là giảm xóc không đủ, người ngã xuống bị đập lưng xuống đất, rất có khả năng sẽ bị đập cho ngũ tạng lệch vị trí, thậm chí trọng thương mà chết. Mà ở bên cạnh vách núi, người giám sát cũng cởi trần, vẫn đang không ngừng hô to trong mưa: - Nhanh lên! - Nhảy nhanh lên! - Không được chần chừừừ! - Tin tưởng huynh đệ của ngươi! - Hãy nghĩ các ngươi là lính của ai! Các ngươi là lính của Thanh Mộc trại, là thủ hạ của Hàn Kính taaa! - Hãy nghĩ các ngươi là ai! Các ngươi là người Lữ Lươnggg! - Hãy nghĩ các ngươi là mạnh nhấttt! Người giám sát này tên là Hàn Kính, thoạt nhìn chẳng qua mới chỉ hơn hai mươi, ba mươi tuổi. Trên người y có mấy vết sẹo, màu da hơi đen, cơ thể đầy cơ bắp, cân xứng, cánh tay thon dài, khớp xương thô to, đúng là bộ dạng của đàn ông Lữ Lương đã trải qua rèn luyện gian khổ. Đối với nữ tử, có lẽ y cũng có sức hấp dẫn ở sự tục tằn mà dũng mãnh này. Đang hò hét thì một bóng người khoác áo tơi đi tới bên cạnh Hàn Kinh. Người khoác áo tơi, mang nón tre có bộ dạng cao lớn khôi ngô. Khuôn mặt dưới nón tre có chút tục tằn, nhìn đám người kia lần lượt nhảy xuống vách núi, nói: Một tiệm sách chỉ mở cửa vào lúc đêm khuya.Hoan nghênh ngài quang lâm.- Lão ngũ, huấn luyện thế này hơi quá nhỉ! - Không quá đâu tam ca. Hàn Kính trả lời: - Nhìn xem, chưa một ai chết cả, bọn hắn vẫn chịu được. - Ngươi huấn luyện như vậy, sớm muộn cũng sẽ có chuyện bất ngờ. - Chính là vì muốn có khả năng bất ngờ, bọn họ mới biết được cái gì gọi là giao tính mạng cho người của mình! Hàn Kính nói: - Hồng Đề đã nói rồi, chính là muốn làm cho bọn họ tin tưởng người của mình, dùng tính mạng làm niềm tin, như vậy đánh nhau thực sự mới có tác dụng. Thế này hiệu quả tốt lắm, chính là huấn luyện như vậy đấy... Này! Các ngươi! Mau một chút! Đừng có lừng khừng như đàn bà thếếế! Người đàn ông cao lớn gật gật đầu, lại tiếp tục nhìn đám người đang lần lượt nhảy xuống trong cơn mưa to. Được một lát, khi đám người sắp nhảy xong, Hàn Kính mới nói: - Tam ca cũng thấy đám ở bên ngoài rồi đó, bọn họ rất lợi hại, chúng ta cũng không thể tự làm mất mặt được. Nói dứt lời, y lại bước đi ra ngoài. Trong cơn mưa lớn, dòng nước trên núi đã sớm phát triển thành dòng suối. Y đi nhanh tới bên vách đá, hô to: - Đỡ lấy taaa! Rồi xoay người nhảy xuống. Người đàn ông tục tằng được gọi là tam ca ở bên này lắc lắc đầu, cũng chạy vọt tới:- Cũng đỡ lấy ta! Rồi cũng quay người nhảy xuống. Hàn Kính và một tên lính vất vả đỡ lấy gã, nhưng tam ca thực sự là không nhẹ, khi rơi xuống vẫn bị đụng một chút, đến khi đứng lên vẫn còn phải day day ngực. Tiếp đó theo Hàn Kính chạy về phía trước. - Ta tới đây là do đại đương gia chỉ thị, gọi người trở về ăn cơm. - Ta biết, là đám người bên ngoài kia mời khách chứ gì. Tiểu bạch kiểm... Tam ca, hay là ta không đi. - Người bên ngoài mời khách cũng là đại đương gia mở lời. Lão tứ cũng đã tới rồi. Ngươi muốn không nể mặt đại dương gia trước mặt người ngoài sao? - Ta biết rồi. Hàn Kính nhíu mày. Chỉ lát sau, bọn họ đi theo binh lính tới một khoảng đất trông ở giữa mảnh rừng phía trước. Hơn hai trăm binh sĩ đã sắp xếp thành một đội hình vuông vắn. Hàn Kính dặn dò mấy câu, cho trợ thủ tiếp tục rồi đi cùng với tam ca. Người đàn ông tục tằn được y gọi là tam ca cười cười: - Hai ngày trước thì cứ muốn tới gặp y, đến giờ ngươi lại lằng nhằng không muốn đi... Hàn Kinh nghiến răng: - Nghe nói y tới đây là muốn cưới đại đương gia? - Hừ, ta biết ngay người nghĩ gì. Tam ca nói: - Còn không rõ ràng lắm, nhưng thoạt nhìn có vẻ đúng như vậy. Lão gia tử nói chuyện với y cũng không tồi, có gả hay không cũng khó mà nói. Tuy nhiên... ngươi đừng suy nghĩ nhiều, Hồng Đề không xem thường ngươi, cũng tin tưởng ngươi, chỉ có điều không muốn ngươi. Điều này bất cứ ai cũng không thể miễn cưỡng được. Ngươi phải nghĩ thông điểm ấy, nếu không... Mọi người là huynh đệ, đều khó xử. - Ta biết. Hàn Kính gật đầu trả lời không chút do dự:- Tuy nhiên ta nghĩ nghĩ trong đầu không sao chứ! Nghe nói tiểu tử đó là một kẻ đọc sách, công tử bột. Ta phục Hồng Đề, mọi người cũng phục, cần phải là... nếu nàng thực sự muốn một người như vậy, mọi người thấy thế nào? Có thể phục sao? Đến lúc đó, Lữ Lương rốt cục sẽ do ai định đoạt? Hồng Đề hay là tên thư sinh công tử bột kia? Nghe nói tuổi của y còn nhỏ hơn cả Hồng Đề... Tam ca lắc đầu: - Lão gia tử cũng là người đọc sách, có thể là vì nguyên nhân này nên đại đương gia... cũng khá thích người như vậy. Sự tình cụ thể vẫn chưa trao đổi. Dù sao cũng gặp qua mới được. Hơn nữa, người ta cũng không đơn giản, Tráo Đắc Trụ nói, ngươi nghe rồi chứ? - Triệu Tứ... Hàn Kính khoát tay nói: - Nói y là Tâm Ma, ở bên ngoài từng giết mấy vạn người, trên đường đến đây lại đập bãi của Tiểu Hưởng Mã. Ta tin một ít, nhưng y là người như vậy, tiếp cận đại đương gia, ai mà biết có âm mưu gì không? Nói không chừng chính là muốn lợi dụng người Lữ Lương chúng ta. Người đọc sách đều âm hiểm cả... Một lát sau, y lại nói thêm một câu:- Đương nhiên, lão gia tử thì khác. Ta phục ông ấy. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một lát liền tới doanh trại do nhà gỗ xây dựng trên núi. Hàn Kính thay đổi quần áo, sau đó mới khoác thêm áo tơi, nón tre, rồi cùng người đàn ông tục tằn đi vào trong Thanh Mộc trại. Tuy rằng bên trong Thanh Mộc trại có vẻ hơi chật chội nhưng vẫn có mấy nơi riêng biệt, ví dụ như nơi luyện binh, nơi nghiên cứu lò cao ở sau núi. Hai người đi dọc theo đường núi, vừa đi vừa chào hỏi đám lính tuần tra sơn trại. Một lát sau mới tới nhà mới, nơi mà đám người Lương Bỉnh Phu, Hồng Đề đang ở, có nhiều người cũng đã tụ tập ở đây. Trong cơ cấu quản lý của Thanh Mộc trại, tổng cộng có năm vị trại chủ. Lục Hồng Đề là thủ lĩnh, nhị trại chủ Trịnh A Xuyên, tam trại chủ Tào Xuyên Dũng, cũng chính là người đàn ông đi tìm Hàn Kính. Mấy người này đều là người cũ của Thanh Mộc trại. Tứ trại chủ Bành Việt và ngũ trại chủ Hàn Kính trước kia đều từng chiếm một ngọn núi, sau đó nhập vào Thanh Mộc trại, trở thành một thành viên thủ lĩnh. Lúc này bốn vị trại chủ và một số đầu mục trong núi đều đã tới, tụ tập trong phòng. Sau khi chào hỏi Lương Bỉnh Phu, họ đều hạ thấp giọng chào hỏi, nói chuyện với nhau. Dù cơn mưa khá lớn nhưng ở đây vẫn tương đối náo nhiệt. Ngày xưa, ở sơn trại tuy rằng giảng quyền uy, nhưng phần lớn thời gian vẫn thân thiết như người nhà vậy. Lần này đến đây đều là những người quản lý của sơn trại, cũng có người thân ở đây, tụ tập khá đông đúc. Lương Bỉnh Phu ngồi ghế chủ tọa, xung quanh ông đương nhiên là tụ tập đông người nhất. Ví dụ như nhị trại chủ Trịnh A Xuyên, hơn bốn mươi tuổi, tính cách điềm đạm, chắc chắn. Lão nhân e ngại rằng chỉ có một trại chủ đến thì chưa đủ long trọng nên bảo y đến ngồi bên cạnh. Ở cửa đại sảnh có người ngồi, dưới mái hiên bên ngoài cũng có mấy người túm tụm, nhỏ giọng nói chuyện. Trong khoảng thời gian gần đây, không khí ở Thanh Mộc trại khá khẩn trương. Có đủ loại tin đồn liên quan tới việc Lục Hồng Đề kén rể dẫn đến thu hút rất nhiều người từ bên ngoài đến đây, mà chiếu chiêu an lại thu hút tới những đám người rất có lai lịch. Mọi người đều cuối cùng thấp thỏm đối với sự phát triển của tình thế. Nhưng lúc này, Ninh Nghị bỗng nhiên đến đây vẫn hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Đối với người thanh niên đến từ ngoài núi này, trong số những người ngồi đây, có người đã gặp, có người chưa gặp. Tuy nhiên, rất nhiều lời đồn đại về Ninh Nghị đã thông qua miệng Triệu Tứ lan truyền trong đám nhân vật trung tâm của sơn trại. Nghe nói ở bên ngoài, người thanh niên này cũng là một đại nhân vật không thể coi thường. Cũng không loại trừ việc đối phương có thế lực khổng lồ, chiêu mộ rất nhiều cao thủ, lại còn có quan hệ chặt chẽ với quan phủ. Mà lúc này, những lời đồn liên quan tới việc Lương Bỉnh Phu muốn gả Lục Hồng Đề cho người bên ngoài này chính là điều khiến tâm tình người ta phức tạp nhất. Một người từ bên ngoài đến, lại là thư sinh, thực sự không hề phù hợp với Lữ Lương sơn. Nếu kết hôn với trại chủ của bọn họ, một khi thực sự phát sinh, cũng không ai biết tiếp theo Thanh Mộc trại sẽ biến thành cái dạng gì nữa. Cho dù ở bên ngoài, đối phương rất lợi hại, nhưng ai có thể cam đoan hắn sẽ tận tâm tận lực vì sơn trại chứ? Mà cho dù tận tâm tận lực thì ai có thể tin tưởng rằng hắn không phải vì lợi dụng Thanh Mộc trại để phát triển thế lực của hắn, hoặc là để thỏa mãn dã tâm của hắn?Cứ như thế, tất cả mọi người đều khe khẽ trao đổi, cũng có người nói bóng nói gió hỏi Lương Bỉnh Phu. Lương Bỉnh Phu mới gõ gõ quải trượng của mình, tất cả mọi người đều an tĩnh lại, nhìn về phía lão. - Ta biết hôm nay các ngươi đều đang suy nghĩ gì, phán đoán gì.Lương Bỉnh Phu cười nói: - Người ở bên ngoài tới là bằng hữu của Hồng Đề. Các ngươi có người thì tự hỏi trong lòng, có người thì muốn hỏi một chút cho rõ ràng, đây là việc thường tình của con người. Đối với người này, lão phu sẽ không nói giúp cho y cái gì. Y sẽ thu xếp với Hồng Đề như thế nào, y là người như thế nào, các ngươi cứ đợi có thể thấy tận mắt là được. Y là tốt hay là xấu, hoặc lời y nói có đạo lý hay không, các ngươi đều tự đánh giá, tự suy nghĩ. Như vậy cũng dễ thôi, được không? Lão nhân nói rất thẳng thắn, mọi người cũng đều cười ngượng ngùng, nhưng trong lòng chắc chắn là vẫn băn khoăn. Cứ thế một hồi, từ cửa hông của chính sảnh, Hồng Đề vén rèm đi vào. Là Trại chủ của Thanh Mộc Trại, lúc này nàng chỉ ăn mặc như một phụ nữ thôn quê bình thường, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng - đây cũng là vẻ mặt vốn có của nàng khi gặp mọi người - dưới khí thế của tông sư võ đạo trấn áp, nháy mắt trong phòng liền im lặng xuống. Lục Hồng Đề đảo mắt nhìn qua mọi người rồi thản nhiên mở miệng. - Hôm nay, ta có người bằng hữu muốn gặp mọi người một lần, nhận biết nhau một chút. Vào chuẩn bị ăn cơm đi. Mọi người vội vàng gật đầu. Lương Bỉnh Phu thoải mái cười nói:- Lão phu có chút mệt mỏi, sẽ không ăn với các ngươi. Các ngươi cứ tự ăn đi. Lúc này cũng có người sôi nổi cười đi đến, là Trịnh Tiểu Thủy, con gái của Nhị trại chủ Trịnh A Xuyên, hỏi: - Đề tử tỷ, là vị Tâm Ma tiên sinh đó à? Hắn muốn kết hôn với tỷ sao? Trịnh A Xuyên vốn là người kỳ cựu ở Thanh Mộc trại, Trịnh Tiểu Thủy cũng là muội muội lớn lên cùng Hồng Đề, cũng quen biết đám người Phúc Đoan Vân, cho nên không hề sợ hãi trước mặt Lục Hồng Đề. Nàng đặt ra câu hỏi trực tiếp như vậy, mọi người chỉ coi là vui đùa, đang muốn cười thì ở bên kia, Hồng Đề mới quay người, nghiêng đầu, giơ tay vuốt vuốt chút tóc mai, mỉm cười, thản nhiên trả lời một câu. - Ừ, ta sẽ gả cho hắn. Ngày thường Lục Hồng Đề đều làm việc quang minh lỗi lạc, lúc này cũng vẫn như vậy. Trong nháy mắt, vẻ mặt mọi người đều cứng lại...