Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Chương 22: Cánh đồng mùa xuân




Nam đi thẳng theo hành lang vào phòng Vu Mục Thành đãđặt sẵn, nhà hàng này không lớn, vậy mà cô cũng đi nhầm lối trong lúc vội vã.Tạ Nam quay đi quay lại gần một vòng mới tìm thấy phòng. Đột nhiên nhận ra timmình đang đập loạn, cô không biết đó là do đi vội vã hay là do đoạn đối thoạiban nãy. Cô đang định đi tìm nhà vệ sinh để chỉnh trang lại một chút thì điệnthoại đổ chuông, lấy máy ra xem số, là điện thoại của Vu Mục Thành: “Sao em vẫnchưa tới, tắc đường à?”.

Tạ Nam đành phải đẩy cửa bước vào, nói: “Xin lỗi, emcó việc gấp nên đến muộn, lỡ thời gian của mọi người, ngại quá”.

Vu Mục Thành đứng dậy giới thiệu chị gái Vu Mục Vân vàanh rể Vượng Quân của anh. Tạ Nam đột nhiên nhận ra khi gọi điện cho Cao NhưBăng đã quên mất một vấn đề quan trọng là xưng hô như thế nào? Gọi theo Vu MụcThành là “chị” và “anh rể” ư? Cô không đủ mặt dày như vậy; gọi “ông Vượng” và“bà Vượng” sao? E rằng xa cách và buồn cười quá. Cô đành khe khẽ tiến tới, cũngmayVu Mục Vân và Vượng Quân đều chỉ tầm hơn ba mươi, rất lịch sự và nhẹ nhàng, lạidễ tiếp xúc nên Tạ Nam cũng bình tĩnh được ít nhiều.

Vu Mục Thành gọi người phục vụ mang thức ăn tới, câuchuyện trong bữa ăn toàn về tình hình của công ty và hành trình đi Canada củaanh chị Vu Mục Thành. Tạ Nam không có thói quen xen lời nên cô chỉ ngồi im lắngnghe. Đột nhiên, không biết vì sợ cô bị bỏ rơi hay do tính hiếu kỳ bột phát, VuMục Vân bồng quay đầu nhìn cô, cười nói: “Tạ Nam, chị gọi là Nam Nam nhé, em vàA Thành quen nhau thế nào?”.

Tạ Nam thật thà trả lời: “Em và Mục Thành là hàng xóm,cùng ở một khu, quen nhau như thế ạ”.

Vu Mục Thành ở bên cạnh không nhịn được cười, Vu MụcVân lườm anh: “Chị biết ngay là em chẳng nói được câu nào thật thà mà”, quaysang Tạ Nam, nói tiếp, “Vừa rồi chị hỏi nó, nó bảo các em quen nhau trong lúcđi gặp mặt”.

Vu Mục Thành biết Tạ Nam đang luống cuống nên lập tứcchuyển chủ đề sang việc của công ty, nói về quy hoạch giai đoạn hai của côngxưởng, mấy người chuyện trò rất sôi nổi. Vượng Quân vốn là nhân viên kỹ thuật,không rành việc quản lý cho lắm, anh tiếp quản công việc cho bốvợ hai năm, khókhăn chất chồng, phát triển doanh nghiệp cũng chẳng ra sao, nhưng anh có cáchnhìn rõ ràng về việc quy hoạch nhà xưởng chuyên nghiệp, nói chuyện với Vu MụcThành lại rất hứng thú. Vu Mục Vân vẫn làm công tác quản lý tài chính của côngty, nói đến tiền đầu tư cho việc mở rộng công xưởng giai đoạn hai, chị cũng bắtđầu thể hiện quan điểm rất rõ ràng và hợp lý của mình

“Thành Đạt luôn là một khách hàng tốt của ngân hàng,thủ tục vay vốn lần này còn thuận lợi hơn cả tưởng tượng của chị. Chị nghĩ lễkhởi công sẽ sớm hơn so với thời gian dự kiến.”

“Chị cảm thấy phương án của bên thiết kế có thể sửamột chút cho hoàn chỉnh hơn, đối với thiết kế giai đoạn một chúng ta đã làm rấtđơn giản và thực tế rồi, đến giai đoạn này nên tính đến cả việc phát triểnkhông gian cho tương lai nữa.”

Tạ Nam không dám xen ngang, nhưng chủ đề câu chuyệncủa họ vừa rồi khiến cô nghĩ tới những điều Từ Yến đã cố ý nói với mình, bấtgiác cảm thấy không vui. Vốn đã được lĩnh giáo những lời nói cay độc của Từ Yếntừ lâu, Tạ Nam đoán cô ta có thể đã nói điều gì trước mặt Vu Mục Thành rồi, côthắt tim lại khi nghĩ đến điều đó.

Vu Mục Thành múc một bát canh đặt trước mặt cô, thấy nétmặt không tập trung của người yêu bèn cười nói: “Thôi được rồi, được rồi, bàncông việc tới đây thôi, chúng ta nói chuyện khác nhé”.

Vu Mục Vân lại quay sang nhìn Tạ Nam, nói: “Nam Nam,em đã tới Hàng Châu bao giờ chưa?”.

Tạ Nam chỉ bận công việc nên ngoài đi công tác, hiếmkhi đi xa, cô lắc đầu, nói: “Chưa ạ”.

“Tranh thủ lúc nào rảnh để Mục Thành dẫn em về chơi,thực ra mùa này là đẹp nhất, chim bay rợp trời, cây cối đâm chồi nảy lộc, mặthồ trong xanh một màu của núi, đẹp lắm.”

“Cái đó thì phải xem cụ ông nhà mình có cho em nghỉkhông đã.” Vu Mục Thành cười lớn xen vào, rồi ôm lấy vai Tạ Nam, cô không quenvới sự thân mật này trước mặt người khác, “Bây giờ cứ bận thế này, đừng nói làđưa bạn gái về ra mắt bố mẹ, em còn chả có thời gian giữ bạn gái nữa cơ”.

“Xí, nói cứ như bố ép em không bằng.” Vu Mục Vân giảvờ tức giận, cười nói, “Đợi khởi công nhà xưởng giai đoạn hai xong, em có thểthư giãn hơn một chút, sau này cũng có thể đưa Tạ Nam tới Canada nghỉ”.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người cùng đi ra, Tạ Namthởra một cách thoải mái, cô nghĩ, cuối cùng cũng kết thúc rồi. Họ đều rất thânthiết, nhưng tâm lý cô có vấn đề, toàn thân cứng nhắc không thể thoải mái được,thực sự không điều chỉnh nổi cảm xúc để tiếp tục ăn nói lịch sự lưu loát nữa.

Vu Mục Thành lái xe đưa anh rể và chị gái về, Tạ Namchào tạm biệt họ, sau đó tự mình lái xe về nhà trước, chuẩn bị nói chuyện đóvới Vu Mục Thành theo lời đề nghị của Từ Yến. Cô nghĩ, quá khứ đã làm mình đaunhững ảy năm trời, nếu nói về việc cũ mà không liên quan đến tình yêu thì vẫnlại xuất hiện bóng hình đó, còn phải cầu xin người khác im miệng hộ cho, thậtđáng buồn.

Còn việc người ta giới thiệu cho Vu Mục Thành gặp mặtai đó, nếu anh cảm thấy vẫn chưa cần thiết phải nói với cô thì cô nhủ mình càngnên không hỏi đến thì hơn.

Dạo này, Vu Mục Thành về nhà rất muộn, họ gần nhưkhông có thời gian nói chuyện, nhưng nếu như có nói thì cô cũng không chủ độnghỏi về việc đó.

Giờ đây ít nhiều cô cũng đã trở thành người không biquan trước mọi việc, mà nếu có bi quan đến cỡ nào thì cũng phải cố gắng đối mặtvới nó.

Sau vài hôm, Tạ Nam đi công tác kiểm tra sổ sách theođịnh kỳ, tiện đường rẽ về nhà thăm bố mẹ. Mẹ cô hỏi thăm tình hình hai người cóphát triển thêm gì không bằng giọng rất đỗi tự nhiên và quan tâm. Bà còn hỏi côkhi nào mới có thể xác định được mối quan hệ này: “Không phải mẹ thúc giục connhưng con đã sắp tròn hai chín tuổi, Nam Nam, nếu tính cả tuổi mụ thì đã bamươi rồi, không thể cứ lần lữa mãi được”.

Đối diện với mẹ, Tạ Nam cảm thấy mình không còn chútsức lực để che đậy nữa nên chỉ đành trả lời qua quýt cho xong: “Con biết rồi,con biết rồi”.

Vu Mục Thành bận túi bụi, gần như ngày nào Tạ Nam đingủ rồi anh mới về. Họ vẫn duy trì mối quan hệ như cũ, cơ hồ chỉ có một chútthời gian dành cho tình yêu vào lúc sáng sớm, ngay cả thời gian để nói chuyệnyêu đương cũng khó, nói gì tới phát triển hơn nữa.

Lái xe trên đường cao tốc về nhà, Tạ Nam mở hé cửakính, gió xuân ấm áp, thổi vào mặt đã không còn lạnh nữa, ấy vậy mà Tạ Namkhông còn thấy được cảm giác thoải mái của việc lái xe một mình.

Đương nhiên, khi mới bắt đầu mối quan hệ, hai người đãnói với nhau lấy chuyện kết hôn làm tiền đề, Tạ Nam luôn là người bảo thủ, nêncũng chẳng có tư tưởng chỉ sống chung cho đỡ buồn.

Song dù gì thì cô đã sống cùng với Vu Mục Thành rồi,cô nghĩ lại cả quá trình từ khi gặp nhau đến giờ của hai người mà không khỏibối rối, kinh ngạc. Cô thừa nhận, mình đã không còn cô đơn, luôn luôn trong tâmtrạng hài lòng và mãn nguyện về cuộc sống trước mắt. Có điều, Tạ Nam vẫn cònngập ngừng trước chuyện kết hôn, cũng không muốn thúc giục anh chuyện đó. Nếunhư không có sự hối thúc của bố mẹ, cô cảm thấy cứ như thế này cũng chẳng làmsao.

Tạ Nam chưa bao giờ chắc chắn về Vu Mục Thành, anhluôn rất tự tin, lại còn hay trêu chọc vẻ ngại ngùng hay cố chấp của ường nhưtất cả đều trong tầm khống chế của anh, điều cô có thể làm chỉ là ngoan ngoãnnghe theo những gì anh sắp xếp mà thôi.

Thế mà dần dần, cô lại quen giữ thái độ bình tĩnh,không dám đặt tất cả mọi thứ của mình vào tay một người đàn ông khác.

Cô về đến nhà khi Mục Thành vẫn chưa về. Ăn đại một sốđồ ăn, tắm rửa rồi mở ti vi. Tạ Nam cố gắng lấy tinh thần mở máy tính xách tayra làm sổ sách tồn đọng cho một số công ty bên ngoài. Công ty của Trương Tân vàĐới Duy Phàm gần đây phát triển rất tốt, Tạ Nam cảm thấy nên đề nghị họ có mộtkế toán chuyên nghiệp riêng rồi. sổ sách của một công ty khác khiến cô dở khócdở cười không biết xoay xở thế nào, người xuất tiền là vợ của ông chủ, các bảnchứng từ giao dịch và chi tiêu đều làm loạn cả lên, lại có rất nhiều khoản linhtinh khiến cô không cách nào xử lý được. Cô nghĩ, làm hết tháng này, chắc chắnmình sẽ tìm cơ hội để trả lại công việc kế toán thêm giờ này thôi.

Khi Vu Mục Thành trở về nhà thì Tạ Nam đã bắt đầu buồnngủ, song cô vẫn đi nấu cho anh một bát mỳ. Xem ra anh rất hào hứng khi nhìnthấy nó, vừa ăn xì xụp vừa nói với cô: “Lưu Kính Quần và Hứa Mạn hôm nay có gọicho anh, hẹn cuối tuần đi xem hoa đào ở thị trấn Đạp Thanh”.

“Không phải gần đây anh rất bận sao?”

“ừ, bận lắm, nhưng thỉnh thoảng cũng nên cho mìnhthoải mái một chút chứ, anh đã đồng ý với họ rồi. Hôm đó em đi chắc không saochứ?”

Tạ Nam nói với vẻ không tập trung lắm: “Em đã hẹn đilàm sổ sách, hẹn lại cũng được, có điều...”, cô ngập ngừng, không biết nói thếnào cho phải.

“Lại sao thế? Chẳng nhẽ em không thấy cứ ở nhà mãichán lắm sao? Hơn nữa, gần đây có lúc nào anh rảnh rỗi ở với em đâu. Em ngủ lạikhông được ngon, tốt nhất nên đi hít thở không khí trong lành.”

“Việc đó, Hứa Mạn...” Tạ Nam lí nhí nói, “Họ chắckhông biết chúng mình sống với nhau chứ?”.

“Thì nhân cơ hội này báo cáo với thiên hạ luôn.” VuMục Thành đã ăn xong mỳ, anh để ý thấy tinh thần Tạ Nam không được tốt, bèn sờtrán cô, nói tiếp, “Em đi ngủ trước đi, anh còn một văn bản phải xem nốt”.

Tạ Nam trở về phòng khách nằm xuống, nhưng không tàinào chợp mắt được. Gần đây bệnh mất ngủ của cô càng trở nên nghiêm trọng, baonhiêu tâm sự chất chứa trong lòng khiến cô trở mình trằn trọc, lý trí mách bảocô không nên nghĩ ngợi lung tung để thêm phiền phức cho mình, nhưng trái tim thìlại không nghe theo lời mách bảo đó. Ban ngày bận rộn với việc, Tạ Nam có thểcố quên những lời nói hôm nào của Từ Yến, nhưng không thể kìm được mỗi buổisáng tinh mơ đột nhiên bị nó đánh thức dậy, mà càng ngày càng bị đánh thức sớmhơn, cô đành tự mình mò mẫm lên phòng của Vu Mục Thành. Tạ Nam biết gần đây anhrất vất vả, nên không muốn làm phiền anh, chỉ dám nằm cạnh anh, như thế tronglòng sẽ cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.

Có điều, như vậy thiếu đi cảm giác an toàn, cô cảmthấy không thể chấp nhận được việc coi một người đàn ông như chiếc phao cứusinh cho mình.

Buổi sáng thứ Bảy, Vu Mục Thành lái xe đưa Tạ Nam đếntập hợp ở cửa phía nam của tiểu khu, ở đó đã có một loạt dài xe đứng xếp hàng,ngoài Hứa Mạn, Lưu Kính Quần ra, những người bạn trên mạng và hàng xóm lầntrước gặp mặt hầu hết đều ở đó, còn có thêm một số khuôn mặt lạ nữa.

Vừa nhìn thấy Tạ Nam bước xuống từ xe của Vu MụcThành, Hứa Mạn đã huýt sáo làm hiệu, Lưu Kính Quần lại hấp háy mắt tỏ vẻ rấtphấn khích. Tạ Nam bị bất ngờ mặt đỏ lên, cũng may mọi người xung quanh đềukhông quen cô và Mục Thành lắm, nên không ai chú ý tới hai người.

Lúc này vừa hay một chiếc xe Peugeot 206 màu lam trờtới, anh chàng mang biệt hiệu Hát trong gió luôn để status “Tìm cánh chim xanh”đang dắt tay một cô gái bước xuống xe, mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía đó.

“Tìm thấy uất Kim Hương người đẹp rồi sao?” Mọi ngườixôn xao hỏi.

Anh chàng Hát trong giỏ chỉ cười mà không nói, cô gáibên cạnh dáng người không cao, khuôn mặt xinh xắn, lại hết sức tự nhiên, cườithoải mái làm quen với mọi người: “Em là Ngô Tình Tình, rất vui được làm quenvới các anh chị. Em không ở tiểu khu nhà mình, nhưng tình cờ thấy tin tìm ngườicủa anh Hát trong gió nên rất cảm động, em đã chủ động liên lạc và add nick QQcủa anh ấy. Nếu có cơ hội, em sẽ mua lại một căn nhà ở đây, cố gắng cạnh tranhứng cử vào vị trí uất Kim Hương người đẹp thực sự”.

Mọi người đều hưởng ứng theo, không ngớt lời khen ngợicô gái có khả năng đối đáp trôi chảy này. Lưu Kính Quần khẽ hích Vu Mục Thànhmột cái: “Hai chúng minh lạc đội mất rồi, không ngờ một việc chả đâu ra đâu lạicó kết quả đẹp như vậy”.

“Hứa Mạn nhà cậu chắc là đắc ý lắm, sẽ nói những lờiđại loại như giấc mơ đẹp trở thành hiện thực cho mà xem.” Vu Mục Thành khẽ đáplại.

“Chưa bàn đến ví dụ của anh chàng Hát trong gió, màchỉ cần Hứa Mạn nhìn thấy cậu và cô Tạ đi với nhau thôi, cô ấy cũng có thể nóimối duyên tuyệt vờ

Vu Mục Thành cười lớn. Lưu Kính Quần chỉ vào xe củaanh hỏi: “Xe mới à?”.

Hôm nay anh lái chiếc xe BMW X5 màu trắng: “Đâu có, tớcó đổi xe cũng không chọn loại này. Đây là xe của chị gái tớ, họ sang nướcngoài rồi. Có bán thì cũng không đáng tiền nên họ để lại cho tớ dùng”.

Lần trước, thấy Vu Mục Thành sau khi tiễn chị gái, bènlái chiếc BMW về nhà, Tạ Nam vô cùng kinh ngạc. Anh giải thích cho cô, Tạ Namvẫn nhìn chiếc xe với vẻ hoài nghi thăm dò, cô không rành giá cả các loại xelắm nhưng cô biết hãng xe này. Nhìn dáng vẻ cô như vậy, Vu Mục Thành quyết địnhgiữ việc chị gái cho mình ngôi biệt thự ở khu đối diện bên hồ lại, nói sau,tránh cho cô khỏi bội thực thông tin.

Một lúc sau, Tạ Nam đột ngột hỏi: “Mục Thành, nhà anhcó nhiều tiền đúng không?”.

Vu Mục Thành giả bộ nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:“Không hẳn thế, dù gì thì cũng không liệt vào hạng nhà giàu”.

Cái giọng thể hiện rõ sự trêu đùa của anh khiến Tạ Namkhông muốn hỏi thêm nữa, cô chỉ đứng im suy nghĩ, Vu Mục Thành ôm lấy cô, nói:“Không phải em kỳ thị những người có tiền đấy chứ”.

“Em chỉ lo người có tiền ghét bỏ em thôi, được khôngnào.” Tạ Nam trả lời vẻ không vui.

Vu Mục Thành không để ý đến lời nói của cô, chỉ hônlên má cô một cái rồi trêu: “Giờ anh để em nuôi nhé, em đừng kỳ thị cũng đừngghét bỏ anh, nếu không đến cơm anh cũng chẳng có mà ăn đâu”.

Từ khi họ về sống với nhau, việc mua thức ăn hằng ngàydo Tạ Nam phụ trách, Vu Mục Thành đưa cho cômột tấm thẻ, cô im lặng đón lấynhưng chưa dùng bao giờ. Vu Mục Thành có hỏi tới thì cô chỉ lườm anh một cáinói giọng buồn buồn: “Mua có ít thức ăn mà phải quẹt thẻ, có kỳ lắm không? Hơnthế, em có phải trả tiền thuê nhà cho anh đâu”.

Vu Mục Thành sợ tới mức không dám nói thêm lời nào,đây có thể coi là một trong những lần hiếm hoi Tạ Nam khiến anh không nói lạiđược gì. Anh lại thích cô thỉnh thoảng có những câu nói sắc bén như vậy.

Chuyến du lịch này do Hứa Mạn đứng ra tổ chức rồi kêugọi mọi người trên diễn đàn tiểu khu, nếu ai muốn đi thì đăng ký, rất nhiềuthành viên đi du lịch gia đình, còn mang theo cả trẻ con, không khí hết sức sôinổi. Hứa Mạn kiểm tra số người theo danh sách đã đăng ký thì thấy đủ cả. Saukhi khớp tần số đài của bộ đàm cầm tay với bộ đàm trên các xe trong đoàn, HứaMạn và anh Trịnh, người khởi xướng đầu tiên cho chuyến du lịch này, thu xếp sốxà sắp xếp trật tự rất nhanh, dòng xe lần lượt xuất phát theo trình tự.

Thời tiết rất tuyệt, mọi người đều trút bỏ những chiếcáo khoác to xù của mùa đông. Ánh nắng ấm áp, các hàng cây hai bên đường đuanhau nhú mầm xanh, gió xuân phất phơ thổi tới trước mắt khiến tâm trạng mọingười đều rất thoải mái, họ dùng phương thức liên lạc bộ đàm để tánchuyện, cảhành trình sôi nổi hơn hẳn.

Khoảng hơn hai tiếng lái xe thì tới một thị trấn khôngxa thành phố lắm, ở đây không có danh lam thắng cảnh truyền thống nào nhưng độtnhiên mấy năm trở lại đây lại nổi tiếng với diện tích trồng đào rất lớn.

Bây giờ là đầu tháng Tư, từng rừng đào trải rộng títtắp, hoa đào màu hồng, hoa cải màu vàng đồng loạt đua nhau khoe sắc, cánh đồngtrải ra muôn vàn sắc xuân, màu xanh của liễu xen lẫn màu đỏ của đào, vẻ đẹpchoáng ngợp khắp không gian khiến người ta thích thú. Cả đoàn người vui vẻ hưngphấn dừng xe bên đường, sau đó tản ra ngắm cảnh nơi đây.

Hứa Mạn nhìn thấy Vu Mục Thành dắt tay Tạ Nam bướcxuống xe, không nhịn được cười, nói: “Hai người bắt đầu từ bao giờ thế?”.

Tạ Nam đỏ mặt không biết phải trả lời thế nào, LưuKính Quần dúi nhẹ đầu Hứa Mạn nói: “Bà xã, không được lắm chuyện”, rồi quaysang Vu Mục Thành, tiếp: “Nhưng tớ cũng rất tò mò, hà hà”.

Vu Mục Thành không để ý đến lời trêu chọc của họ, nói:“Gần nhau trong gang tấc, ngày nào cũng nhìn thấy cô ấy, sao lại không rungđộng được chứ?”. Tạ Nam nắm chặt tay anh, anh khẽ cười, nói: “Thôi, thôi, tớkhông nói nữa. A, Hứa Mạn, anh hỏi một chuyện, có cách nào chữa khỏi chứng mấtngủ không?”.

“Anh cứ làm như em chữa được bách bệnh ấy, lần trướcthì hỏi về cảm cúm, lần này lại hỏi mất ngủ.” Hứa Mạn cười hi hi nói, “NhưngMục Thành, xem ra anh không phải là người có chứng mất ngủ, anh hỏi hộ Tạ Namha?”.

“Đúng rồi”, Vu Mục Thành kệ cho Tạ Nam tiếp tục bấmvào lòng bàn tay mình, anh lại nắm tay cô chặt hơn nói, “Cô ấy rất hay tỉnhgiấc vào lúc gần sáng khiến cho ban ngày mất tinh thần”.

“Thế đã đi kiểm tra sức khỏe tổng thể chưa?” Hứa Mạnhỏi Tạ Nam với giọng của một bác sĩ.

Tạ Nam đành trả lời nghiêm túc: “Công ty em năm nàocũng tổ chức kiểm tra sức khỏe cho toàn bộ nhân viên, ngoài căn bệnh thiếu máuvà đường huyết thấp ra thì em không có vấn đề gì nghiêm trọng cả”. Hai chứngnày cũng không phải là bệnh nghiêm trọng, cô chỉ cố gắng không để đói, trên xeluôn có ít chocolate hoặc kẹo l có thể giải quyết được, nên cô không để ý lắm.

“Thế mà chị cứ nghĩ em là người có thể trạng tốt,những người chuyên làm việc văn phòng thường bị nhưvậy do áp lực công việc lớn,em phải tự điều chỉnh bản thân, tốt nhất nên đi tập thể dục thường xuyên, giữthói quen sinh hoạt đều đặn và đúng giờ, cố gắng đừng quen với việc ỷ lại vàothuốc.”

Tạ Nam gật đầu nghe lời, Vu Mục Thành nói: “Không nóinữa, lát đi mua quần áo và giày thể thao, sau này em phải chạy bộ cùng anh,không được nằm lì ở sofa như trước đâu”.

Tạ Nam không khách khí: “Nhưng gần đây anh có chạy bộđâu”.

“Ờ, chỉ cần hết giai đoạn này thôi. Kính Quần, gần đâytớ cũng bận tối mắt tối mũi, lâu rồi không chạy bộ hay đánh cầu lông gì.”

Lưu Kính Quần lắc đầu nói: “Cho nên tớ vẫn nói làm ôngchủ kiểu như cậu rất mệt, cậu nên nghiêm túc suy nghĩ tới chuyện giao bớt việccho người khác đi, càng sớm càng tốt”.

“Tớ đã tìm được người đảm nhiệm chức vụ giám đốc bộphận Cung ứng rồi, anh ta rất ổn. Tớ nghĩ anh ta chắc chắn sẽ có tiềm năng, cóđiều còn phải quan sát thêm một thời gian nữa.”

“Xu thế thị trường của các cậu bây giờ chắc là rấttốt, tớ thấy nên chuyển hướng sang sản xuất tủ điện cao áp sẽ có triển vọnghơn.”

Nghiệp vụ của công ty nước ngoài nơi Lưu Kính Quần làmviệc giống như bên công ty của Vu Mục Thành, hai người có rất nhiều chuyện đểnói, họ đứng bên thành xe bàn chuyện rất sôi nổi, từ kết cấu sản phẩm tới pháttriển thị trường, dường như họ đã quên mất mình đang đứng ở một khu ngoại ôtươi đẹp đầy sắc xuân thế này.

Những việc đó đều hoàn toàn xa lạ mà cũng chẳng có gìhay đối với Hứa Mạn và Tạ Nam, họ không nhịn được nhìn nhau cười, Hứa Mạn nói:“Kệ các anh ấy, chúng mình đi, đã đến đây rồi lại còn lôi ba cái việc chán chếtấy ra nói, thật là khó chịu, còn phụ lòng mùa xuân tươi đẹp nhường này nữachứ”.

Rất nhiều người trong đám hàng xóm có sở thích chụpảnh, lúc này họ đua nhau lấy ra các loại máy ảnh và giá đỡ chụp lia lịa khiếnmọi người xung quanh phải ngạc nhiên. Một đám trẻ con nô đùa giữa đám hoa cải,còn có người hồ hởi đi hái rau dại. Tạ Nam và Hứa Mạn đến đó nâng niu trântrọng ngắm nhìn khung cảnh trước mắt. Cả hai đều lớn lên ở thành phố nên khôngbiết gì về những điều kỳ diệu nơi đây.

“Cái này có ăn được không?” Hứa Mạn thì th bác lớntuổi quay đầu nói bằng giọng tự tin: “Các cô còn trẻ nên không biết, cái nàygọi là tỏi, cũng có người gọi là hành dại, xào với trứng ăn ngon lắm. Bên nàycòn trồng rau hạt dẻ dại, đem cái đó mà gói sủi cảo thì thơm phải biết”.

Hai người cảm thấy rất thích thú với điều vừa ngheđược, họ quỳ xuống cùng hái rau với người phụ nữ nọ.

Vu Mục Thành và Lưu Kính Quần cũng đi tới, thấy trêntay mỗi cô đều cầm một nắm to các loại rau dại thì không nén nổi cười.

“Làm gì thế này, nhổ cỏ chơi à, định phá cây cối ở khunông thôn này đây.” Lưu Kính Quần đón lấy đám “cỏ” trong tay Hứa Mạn xem xét.

Hứa Mạn trách móc: “Đây là bữa tối của anh đấy, cầmcẩn thận giúp em”.

Tạ Nam đứng dậy, cô đã quỳ tương đối lâu rồi, lúc nàycơn chóng mặt chợt đến khiến mọi thứ trước mắt tối sầm lại, Vu Mục Thành vộivàng đỡ lấy cô, nói: “Đường huyết thấp mà em còn quỳ thế? Không phải tối nayanh cũng phải ăn cái này chứ?”.

“Tránh làm sao được, nếu không em làm uổng công à?”Đợi cơn choáng váng đi qua, Tạ Nam giơ đám hành dạilên, nói: “Mở cốp xe cho em,để em cất vào”.

Vu Mục Thành đành phải nghe theo, anh lấy ra một chainước khoáng rót ra cho cô rửa tay, rồi đưa một miếng chocolate vào miệng ngườiyêu, sau đó cùng cô đi dạo dọc theo bờ ruộng.

“Thật dễ chịu.” Tạ Nam hít thật sâu, nói, “Mùa xuânthật tuyệt”.

Vu Mục Thành hoàn toàn đồng ý với cô, phong cảnh tuyệtđẹp trước mặt lại thêm người đi cùng mình, anh cảm thấy quả thực vô cùng dễchịu và thoải mái.

Họ chầm chậm dạo bước đến một hồ nước trong xanh. Cảhai đều mặc quần bò, ngồi bên phiến đá cạnh hồ tắm nắng. Tạ Nam lười biếng tựavào người Vu Mục Thành, mắt lim dim đón nhận ánh mặt trời cùng gió xuân. Quamột mùa đông dài dằng dặc, thời tiết đẹp thế này quả thật là một đặc ân lớn củađất trời.

Vu Mục Thành nghiêng đầu nhìn Tạ Nam, cô đeo kính râm,buộc tóc đuôi ngựa, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt, nước da tái xanh mọi khi hômnay dường như đã có chút ửng hồng.

“Gần đây em có vẻ không vui, có phải vì anh bận quá,không có thời gian dành cho em không?” “Không phải, em còn sợ mình cứ dựa dẫmmãi lại khiến anh phát chán lên ấy chứ.”

“Sao em lại nghĩ như vậy?” Vu Mục thành cảm thấy khótin, “Anh lại cứ muốn em dựa vào, để anh thấy cảm giác được người yêu dựa vàomình như thế nào. Có điều gần đây chúng ta chỉ có thể tranh thủ nói chuyện đôiba câu trong lúc ăn sáng, may mà em chịu lên phòng với anh, nếu không anh buồnchết đi được”.

Khuôn mặt Tạ Nam bồng chốc đỏ bừng lên, cô cảm thấyviệc hằng ngày tự đến bên giường anh tìm cảm giác an toàn thật đáng xấu hổ. VuMục Thành cười thầm, nhưng thấy cô cúi đầu, vành tai đỏ như vậy, anh không dámtrêu cô thêm nữa mà vội vàng nói sang chuyện khác.

“Em còn nhớ lần đầu tiên chúng mình gặp nhau không?”

“Nhớ chứ, lúc đó anh giúp em chuyển đàn vào trong nhà,thật là một người tốt nhiệt tình giúp đỡ người khác.”

Vu Mục Thành tỏ vẻ như bị công kích: “Sao em lại khôngcó chút ấn tượng nào với anh trước đó vậy?”.

“Trước đó ư?” Tạ Nam hoàn toàn không nhớ gì, “Chúng tađã gặp nhau trước đó rồi sao?”.

“Cái ngày em lát nền nhà ấy”, Vu Mục Thành đành phảigợi lại cho cô nhớ, “Em có nhớ không, em ngồi ngây ra trước xe của anh, anh gọiem hai ba câu em mới định thần lại để nhường đường cho anh”.

Tạ Nam cố gắng lục lại trí nhớ, song hoàn toàn khôngcó ấn tượng. Cô chỉ nhớ mình hoàn toàn bất lực trong quá trình tu sửa trang trícăn nhà, cả ngày nhìn lại những khoản tiền lần lượt từ trong túi ra đi, vất vả,mệt mỏi và đau xót, nhưng cứ phải chịu đựng. Đối với việc gặp Vu Mục Thành thếnào, cô hoàn toàn không nhớ được chút gì.

Vu Mục Thành không khỏi xem thường mình, sao lại cóthể nhớ rõ ràng từng chi tiết như vậy được, nhưng cũng chẳng có cách nào, anhnhớ rõ mà. Người con gái ấy ngồi xuống đất, đầu gục lên gối, nghĩ về khu vườnnhà mình tới mức quên cả mọi thứ, anh gọi mấy tiếng cô mới ngẩng đầu lên, hômđó cô cũng cột tóc đuôi ngựa. Tinh thần cô mệt mỏi, đôi mắt thất thần, đứng dậymà như muốn đổ xuống, song cô trấn tĩnh lại rất nhanh, lặng lẽ tránh ra nhưkhông có việc gì vậy.

“Em lúc đó chắc trông tệ lắm nhỉ.” Tạ Nam rõ hơn aihết, trong thời gian ấy, cứ cuối tuần cô lại chạy khắp nơi như đánh trận, hoàntoàn không trang điểm, nói theo cách của Cao Như Băng thì, “Suốt ngày giữ vẻmặt đau khổ và tâm sự chồng chất”. “Cũng không thể coi là tệ, nhưng nó giốngnhư mộng du ấy. Dường như em không phải đang lát nền cho nhà mình mà chỉ bị épphải làm việc đó hộ người khác.”

Tạ Nam bỗng nhớ lại lúc đầu Cao Như Băng đã tha thiếtkhuyên mình như thế nào, bèn cười nói: “Em g phiền hà, cũng may Cao Như Băngthuyết phục em dọn về ở”. Cô đột nhiên dừng lại một lúc lâu rồi mới tiếp, “Nếukhông thì đã chẳng gặp được anh”.

Câu sau của cô đến một cách tự nhiên, vừa mơ hồ vừanhỏ nhẹ, nhưng khi Vu Mục Thành nghe được, anh cảm thấy dường như nó tác độngtrực tiếp tới nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình. Đây có thể là câu nói gầngũi nhất mà cô từng thổ lộ với anh. Vu Mục Thành một tay giữ lấy cô, một tay ômcô vào lòng rồi khẽ hôn lên môi cô, Tạ Nam cố gắng đẩy anh ra, nói: “Đừng thế,phải xem đây là đâu chứ”.

Anh bỏ kính râm của cô xuống, nhìn thẳng vào mắt ngườiyêu, nói: “Giữa cánh đồng hoang ngập đầy hoa đào, không thể trách người ta lạiham muốn như vậy được. Hơn thế”, anh cúi sát gần hơn, “Em lại nói những lờiđáng yêu đến nhường ấy”.

Tạ Nam ra vẻ không liên quan nhìn lại anh, nói: “Emnói gì nào?”. “Đừng giả bộ.” Vu Mục Thành lại tiếp tục hôn mạnh hơn, Tạ Nam vộivàng cười cầu hòa: “Không dám nữa đâu, em không dám nữa đâu”.

“Thế thì được, em nói xem, không dám làm gì nào?”

Tạ Nam cố gắng nhịn cười: “Em sẽ không dám tùy tiệnnói chuyện với người lạ nữa, dù cho anh ấy có nhiệt tình giúp đỡ người khác,cũng không được để anh ấy vào nhà”.

Vu Mục Thành làm động tác chuẩn bị chọc léc, không đợianh động thủ, Tạ Nam vội nói: “Em sai rồi, em sai rồi, em sẽ sửa”.

“Sửa thế nào?”

“Anh bảo em sửa thế nào thì em sửa thế ấy, vậy đã đượcchưa?” Tạ Nam rõ ràng tỏ vẻ rất đáng thương, nhưng khóe miệng lại ẩn chứa nụcười ranh mãnh, Vu Mục Thành cũng cười, ôm chặt lấy người yêu.

“Anh cho em nợ, tối về tính từng khoản một. Ngoài ra,anh còn phải bận một thời gian nữa.” Vu Mục Thành nói tiếp với giọng trễ nải,“Không được vì anh bận quá, không chăm sóc được cho em mà ghét bỏ anh đâu”.

“À, em hỏi việc này có được không?” Tạ Nam dựa vào đùianh nhìn ra hồ, tay vô thức rứt những cọng cỏ xung quanh. Vu Mục Thành khẽnghịch mái tóc đen của cô, mái tóc không nhuộm bao nhiêu năm nay, chất tóc hơicứng nhưng khi vuốt lại cảm thấy trơn mượt, nói: “Em nói đi”.

Những cọng cỏ mới rứt trong tay cô cứ bay đi bay lại,màu xanh của nhựa cây bám cả vào tay, có chút dinh dính, Tạ Nam vê vê ngón tay,mãi một lúc mà không biết nói như thế nào. Vu Mục Thành thắc mắc, khẽ xoayngười cô lại phía mình, phát hiện thấy cô có vẻ hồi hộp, anh rất ngạc nhiên.

“Em muốn hỏi gì?”

Tạ Nam mỉm cười, cố gắng tỏ vẻ thoải mái, nói: “Có thểnó là một câu hỏi ngốc nghếch. Mục Thành, em muốn biết, anh thích em ở điểmgì?”.

Bị hỏi trúng tim đen, Vu Mục Thành suy nghĩ nghiêm túcmột lát rồi nói: “Toàn bộ, tất cả những gì của em, bao gồm cả sự e lệ cố chấpcủa em”.

Tạ Nam vòng tay ôm lấy anh, chỉ cảm giác gió xuân đangnhẹ nhàng thổi tới. Vu Mục Thành đã từng nói những lời ngọt ngào rung động hơnthế, nhưng chỉ một câu đó thôi cũng làm cô say đắm.

Cánh đồng mùa xuân quả thực vô cùng rộng lớn, cô nghĩ.