Đường Lăng Lâm nhìn chăm chăm vào hóa đơn trước cô cứngồi yên như thế một lúc lâu.
Các hóa đơn thanh toán từ thẻ tín dụng của Hạng TânDương trước giờ vẫn được gửi tới cho cô xử lý, anh không giấu giếm vợ điều gì.Chi tiêu của anh hầu hết đều cho việc công. Thường thì mồi khi nhận được hóađơn cô giao ngay cho bộ phận Kế toán để họ phân loại xử lý chứ không kiểm tralại. Vừa rồi nhân kế toán có tìm cô, hỏi về một khoản thanh toán, cô liếc quavà không khỏi kinh ngạc, khẽ vẫy tay bảo kế toán đi ra.
Khoản chi này không lớn, địa điểm giao dịch là mộtcông ty phủ xanh môi trường ở thành phố nơi Hạng Tân Dương đang ở. Nhà của họnằm trong khu chung cư giữa trung tâm thành phố, nghiệp vụ của công ty là thicông công trình, nên cũng chưa bao giờ đi lại với bên môi trường cây xanh. Côtìm số điện thoại của công ty này, báo số thẻ tín dụng và số tiền, sau đó yêucầu họ kiểm tra lại cụ thể thông tin giao dịch.
Cô gái nhận điện thoại vừa nghe vừa lật giở đốngsổsách giấy tờ, rồi nói với cô: “Để tôi xem lại giấy tờ gốc, khoản tiền này làkhách hàng của chúng tôi, ông Hạng đã quẹt thẻ thanh toán cho thiết kế phủ xanhkhu vườn của một căn hộ trong tòa uất Kim Hương ở khu nhà bên hồ. Một cô gáitên là Tạ Nam đã ký xác nhận nghiệm thu, có vấn đề gì không ạ?”.
Lăng Lâm đắng giọng trả lời: “Không có gì, cảm ơn cônhiều”.
Bỏ điện thoại xuống, những ngón tay cô bám chặt vàothành ghế, cảm nhận rõ các khớp gối của mình đang nhũn ra, cô tự nhắc nhở mìnhphải trấn tĩnh lại, thế mà sự phẫn nộ không kìm nổi cứ trào dâng trong lòng.Mãi một lúc sau, cô gọi điện cho thư ký, dặn đặt cho mình chuyến bay sớm nhất,đồng thời yêu cầu triệu tập cuộc họp giữa giám đốc các bộ phận.
Đường Lăng Lâm xử lý xong các việc của công ty rồi lênmáy bay, cô tiếp viên hàng không đưa đến bữa ăn nhẹ, nhưng cô không cảm thấyđói và cũng chẳng muốn ăn gì nên chỉ uống một cốc cà phê. Cà phê pha sẵn trênmáy bay không đủ thơm, sau khi uống, càng thấy bụng dạ nôn nao cồn cào hơn.
Từ sau kỳ nghỉ Tết, cô một mình trở về chi nhánh côngty ở ngoại tỉnh, rồi ở đó đã gần một tháng. Hai người vẫnduy trì tình trạngchiến tranh lạnh. Hạng Tân Dương tuy vẫn gọi điện cho cô hằng ngày, nội dungchủ yếu là việc công ty, nếu có hỏi thăm thì đơn thuần chỉ mang màu sắc xãgiao, không hề giống như cuộc đối thoại giữa hai vợ chồng.
Máy bay gặp quãng xóc, hơi lắc nhẹ, loa phát thanh đềnghị hành khách trở về vị trí của mình và thắt dây an toàn. Đường Lăng Lâmthường xuyên đi công tác bằng máy bay từ ngày còn học đại học nên không hoảngsợ, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tầng tầng lớp lớp những đám mây trắngnhư tuyết đang nô đùa cùng một vệt sáng xanh ở mãi phía xa.
Nếu tạm biệt thế giới theo kiểu này, sẽ có bao nhiêungười nhớ thương đến mình, mà cái người mình luôn yêu thương ấy có thấy đượcgiải thoát hay không. Suy nghĩ hoang đường này như một luồng điện thoáng quatrong đầu cô, cô cảm thấy đau đớn và kinh ngạc, tự nhiên trán vã mồ hôi, ngồitựa vào ghế một cách bất lực, rồi lên che mắt lại. Cô tiếp viên hàng khôngtrong khoang nhẹ nhàng đi đến, ân cần hỏi: “Quý khách cảm thấy khó chịu ở đâu?”
Cô trấn tĩnh lại, bỏ tay xuống cười nhẹ: “Tôi khôngsao”. Đương nhiên, nếu cô có gì, người thân của cô sẽ đau đớn vì cô, nhân viêncũng sẽ tưởng nhớ cô; thế còn Hạng Tân Dương, anh vẫn luôn là người lươngthiện, sẽ không vì thế mà cảm giác được giải thoát, nhưng chắc chắn sẽ bình tâmngay sau đó thôi.
Lăng Lâm từng cho rằng, bỏ ra bảy năm dài đằng đẵng,cô đã từng bước đặt nền móng cho cuộc hôn nhân của hai người, nhưng không ngờ,cuộc hôn nhân ấy cứ như một lâu đài được xây bằng cát, nó nhanh chóng vỡ vụnchỉ sau một đợt sóng.
Khóe miệng Đường Lăng Lâm nhếch lên mỉa mai, cô tựnhắc nhở mình: “Không phải mày đã từng rất coi thường Hạng Tân Dương ư? Anh tađâu có là gì”.
Cô từ nhỏ đã không ưa Hạng Tân Dương, đối với một côbé sớm trưởng thành lại giỏi giang như cô mà nói, thì cậu bé cùng tuổi ấy chỉlà một cái tên không có gì đáng nói.
Chẳng ai lý giải được sự đánh giá nghiêm khắc củaĐường Lăng Lâm dành cho Hạng Tân Dương.
Bởi vì, ngoài việc Hạng Tân Dương không chuyên tâm họchành, chỉ thích rong chơi thì cũng chẳng còn cái tội danh nào to tát hơn nữa.Những người thích cái anh chàng tướng mạo tuấn tú, tính tình vui vẻ thoải máiấy lại đềucho răng thành tích học tập hơi khiêm tốn kia cũng chỉ là chuyện nhỏ.Thậm chí, bố của Đường Lăng Lâm, Đường Kế Nghiệp những lúc ở nhà còn thườngthan rằng: “Công ty chúng ta phát triển hơn bên nhà họ Hạng, thị trường cũnglớn mạnh hơn nhà họ, có điều cả cuộc đời này bố chẳng thể nào bì được với cáiphúc lớn mà ông ấy có. Ông ấy con trai con gái đều đủ cả, hừm, thế mà bố thìchỉ có hai cô con gái. Neu như Hạng Tân Dương trở thành con trai của bố thì cóphải tốt không”.
Mẹ và cô chị gái hơn tám tuổi của Đường Lăng Lâm lànhững người hiền lành, vả lại họ cũng nghe chán cái điệp khúc ca thán của ôngrồi nên không để ý tới chuyện đó, nhưng cô bé Đường Lăng Lâm chín tuổi thì lạitỏ ra giận dữ, nói: “Hạng Tân Dương lần nào kiểm tra cũng điểm kém, còn bị thầyphạt, nó có cái gì tốt nào?”.
Đường Ke Nghiệp cười xòa xoa đầu con: “Đường Lăng Lâmnhà mình là ngoan và thông minh nhất. Bố chẳng được học hành gì cả, tương laicon sẽ là nừ nhân tài kế nghiệp nhà mình, con chỉ cần để ý đến việc học tậpthôi, sau này nếu học được lên tiến sĩ thì càng tốt”.
Đường Lăng Lâm ít nhiều vẫn cảm nhận được sự tiếc nuốitrong lời nói của ông. lấy dũng khí, học tập chăm chỉ hơn, thành tích ngày càngnổi bật, và cũng càng coi thường Hạng Tân Dương hơn. Nhưng Hạng Tân Dương chẳngcảm nhận được điều đó, từ đầu tới cuối, anh thậm chí còn chẳng buồn để ý xemthái độ của Đường Lăng Lâm dành cho mình như thế nào. Anh chỉ quan tâm đến việcrong chơi của mình, giống như các cậu bé ham chơi mà học tập thì bình thườngkhác. Anh giữ thái độ kính nhi viễn chi với những cô gái giỏi giang, thành tíchhọc tập cao.
Khi cô học năm thứ ba trung học, nghe cha mình thanrằng, nhà họ Hạng cho con trai cả kế nghiệp, còn con gái lớn và con rể thì lạikhông phải là người kinh doanh, nên ông ấy đành phải cố gắng tiếp tục. Cô bắtđầu để ý sang học các chuyên ngành có liên quan, phù hợp với việc kinh doanhcủa công ty gia đình mình. Sở thích và biểu hiện bất ngờ này của cô khiến bố côhết sức kinh ngạc. Lần đầu tiên ông nghĩ tới việc bồi dưỡng cho cô con gái thứkế nghiệp gia sản của gia đình, nhưng vẫn thường thở ngắn than dài: “Tiếc làngành xây dựng không phù hợp với con gái”.
Đường Lăng Lâm không cãi lại bố mà tự đề ra phươnghướng riêng cho mình, cô quyết định đăng ký thi vào chuyên ngành quản trị kinhdoanh của một trường đại học, đồng thời học thêm về chuyên ngành Luật. Trongthời gian học đại học, cô đã khiến cho bao cặp mắt phải ngưỡng mộvề thành tíchnổi trội, khả năng tổ chức tốt, một thiên tài trong hùng biện của mình.
Hạng Tân Dương học cùng trường đại học với cô, anhcũng nhận được nhiều ánh mắt ngưỡng mộ từ mọi người xung quanh. Tướng mạo xuấtchúng lại thêm gia cảnh giàu có, tính tình thoáng đạt, vô tư, đối đãi với bạnbè chân thành thẳng thắn nên anh luôn nhận được sự hoan nghênh chào đón từ cácnữ sinh.
Đường Lăng Lâm không do dự cho anh thêm một tội danhnữa là: Kẻ lêu lổng chơi bời.
Nếu mà nói Hạng Tân Dương là dân chơi bời thì cũng hơiquá cho anh. Anh không bông lơn đùa cợt hay trêu chọc các bạn nữ như đám sinhviên nam thông thường khác. Trên thực tế, anh đối xử với các bạn gái cũng giốngnhư thái độ với việc học tập, không để ý lắm. Sở thích chính vẫn là chơi màthôi, đánh bi a, chơi điện tử, tụ tập bạn bè đi du lịch ngắm cảnh... Cuộc sốngcủa anh cứ tự nhiên như nó vẫn thế và không vướng bận chút ưu tư lo phiền nào.
Ngược hẳn với anh là Đường Lăng Lâm, thời gian rảnhrỗi ngoài việc học hành, cô dành hết cho công ty của bố mình. Cùng với sự tínnhiệm mồi lúc một tăng của Đường Kế Nghiệp, sự lão luyện và tự tin của cô cũngngày càngđược củng cô. Đôi với cô, những chàng trai cùng tuôi chỉ là lũ trẻcon, không đáng để chú ý, đừng nói đến anh chàng Hạng Tân Dương luôn bị cho làkhông có tinh thần trách nhiệm, chưa đủ trưởng thành, thích chơi bời, anh cănbản không phải đối thủ của cô.
Nhưng Đường Lăng Lâm vẫn không kiểm soát được việc đểý anh, đánh giá nghiêm khắc nhất cử nhất động của anh, đồng thời đánh giá cảnhững cô bạn gái ở bên cạnh anh, thầm phê phán những hành vi của anh.
Nó là thói quen được hình thành từ nhỏ, cô thậm chícòn không ý thức được rằng việc mình có thói quen lưu tâm đặc biệt đến anhchàng mà bản thân vốn cho rằng ghét cay ghét đắng đó có gì không đúng và khôngthỏa đáng.
Mãi cho tới học kỳ hai của năm thứ tư, một đêm khuyatừ công ty của gia đình trở về ký túc, Đường Lăng Lâm gặp Hạng Tân Dương đangcõng một cô gái đi ở phía trước mặt, anh ôm lấy đôi chân của cô gái ấy, cô gáibẽn lẽn dựa cằm vào vai anh. Trong sự tĩnh lặng tuyệt đối nơi khuôn viên trườngvào một đêm xuân sớm như vậy, Hạng Tân Dương đang từng bước nhẹ nhàng đi trướcmặt cô, cô chỉ có thể cảm thấy hai người hình như đang thì thầm điều gì đó vớinhau, chứ không nghe rõ điều họ đang nói.
Cô khẽ lắc đầu ngao ngán tỏ vẻ coi thường, lại cóbạngái mới rồi cơ đấy, sau đó quay người đi lối khác.
Nhưng khi về đến ký túc, Lăng Lâm lại không sao ngủđược. Từ nhỏ đến lớn chưa có người con trai nào thân thiết với cô như thế,những ánh mắt dành cho cô chỉ là sự ngưỡng mộ mà hoàn toàn thiếu đi niềm thânthiết quan tâm. Trong đêm đó, cô bồng có một giấc mơ, mà điều duy nhất cô cònnhớ rõ sau khi tỉnh dậy là Hạng Tân Dương đã xuất hiện trong giấc mơ ấy.
Rất nhiều ngày trôi qua cô mới định thần lại được.
Những thông tin về cô bạn gái của Hạng Tân Dương cứlần lượt rót vào tai cô: Tạ Nam, tân sinh viên năm thứ nhất, học chuyên ngànhKế toán, biết chơi đàn dương cầm, xinh xắn đáng yêu.
Cô nàng Từ Yến học cùng lóp với Tạ Nam là người quenbiết cũ của cô, mẹ Từ Yến là phó giám đốc bộ phận Tài vụ ở công ty xây dựng nhàhọ Đường. Nói về Tạ Nam trước mặt Đường Lăng Lâm, bao giờ cô ta cũng dùng nhữnglời lẽ khắc nghiệt: Một con bé đến từ thành phố nhỏ trong tỉnh, quê mùa ngốcnghếch, trình độ đánh đàn bình thường, nhiều mưu mô, hay õng ẹo...
Đường Lăng Lâm không thích điệu bộ ra vẻ ta đây thànhphố của Từ Yến, hơn nữa nói đến mưu đồ thì không ít những cô nàng mặt tròn mắtto, lúc nào cũng ngơ ngácra vẻ ngây thơ như Tạ Nam. Là người luôn dị ứng vớinhững chuyện ngoài lề vô bổ, Đường Lăng Lâm bỗng cảm thấy ngạc nhiên và xấu hổ,không hiểu tại sao mình lại có thể chăm chú nghe chuyện của người ta đến thế.
Lần đầu ti phát hiện ra, sự chú ý của cô dành cho HạngTân Dương đã vượt qua tầm kiểm soát của bản thân.
Lại một lần nữa tình cờ gặp anh và cô bạn gái kia đidạo trong trường, cô đã biểu hiện rất bình thường thậm chí còn hơi lãnh đạm,ánh mắt lạnh lùng quét qua một lượt hai người họ, gật đầu ra vẻ chào hỏi rồi đithẳng.
Chỉ bằng cái nhìn ấy, Lăng Lâm đã đủ thấy rõ cô gáiđó. Không thể nói là xinh đẹp yêu kiều, nhưng cô ấy lại có sự xinh xắn ngây thơvà hồn nhiên của tuổi trẻ. Ánh mắt long lanh như nước anh dành cho cô gái kia,cái vẻ tự nhiên vô tư đón nhận ánh mắt ấy của cô gái.
Đường Lăng Lâm đau khổ nhận ra ấn tượng từ cái nhìn ấykhắc sâu tận trong đáy lòng, mang lại cho mình nỗi chua xót. Cô chưa bao giờcảm nhận được dư vị gì giống thế, và không thể tin nổi là mình đang ghen. Từnhỏ tới lớn, chỉ có người khác ghen tỵ với cô, ghen vì gia đình cô giàu có, vìcô dễ dàng đạt được thành tích cao, vì cô có trí thông minh, có khả năng suyđoán. Cô không bao giờ phải suy nghĩ về việc mình quá tự phụ bởi bản thân có đủđiềukiện để được quyền làm như thế. Vậy mà với tâm trạng bất an không sao giảithích được này của mình, Lăng Lâm đành phải tự thừa nhận, cô đã dành cho HạngTân Dương một thứ tình cảm khác lạ.
Cô bắt đầu thử đánh giá anh ở khía cạnh khác.
Đương nhiên, Hạng Tân Dương có nhiều ưu điểm, nụ cườitươi sáng, ánh mắt trong trẻo, mang nét phóng khoáng tươi tắn của người vô tư,không biết ưu phiền về điều gì; anh đối xử với mọi người rất thoải mái. Khi giađình một người bạn học xảy ra chuyện, anh lập tức giúp đỡ, hơn thế còn để ý đếncả lòng tự trọng của người ta mà không phô trương; anh thân ái chan hòa và vôtư giao lưu với tất cả mọi người; sự vui vẻ của anh có sức lan tỏa sang ngườikhác...
Sau khi nhìn anh bằng góc nhìn khác, những tâm sự củacô không hề giảm đi mà ngày càng tăng thêm.
Thế mà, với khả năng kiềm chế và sự kiêu ngạo vốn cócủa mình, dù cho anh không có bạn gái, cô cũng chẳng bao giờ chủ động đi bày tỏvới anh, chỉ đành giương mắt nhìn anh và Tạ Nam sớm tối vui vẻ bên nhau.
Có thể, tình yêu của họ sẽ không kéo dài lâu, tình yêusinh viên thường rất mong manh, Hạng Tân Dương lại giống mình, sắp tốt nghiệprồi. Suy nghĩ ấy chợt vụt quađầu, cô vội vàng nén nó lại, nghiêm khắc nói vớimình: Không phải mày đã để mình đứng ở vị trí thay thế rồi sao? Thật đángthương.
Sự kiêu ngạo không cho phép cô nghĩ rằng, trong mắtanh chàng vẫn chẳng coi mọi thứ ra gì Hạng Tân Dương kia thì có thể ngay cả vthế cũng không đến lượt cô.
Mùa hè năm đó, Đường Lăng Lâm và Hạng Tân Dương đềutốt nghiệp. Hai người, ai về công ty của gia đình người ấy làm việc, chỉ có mộtđiều khác, đó là Đường Lăng Lâm vào vị trí phó tổng, nắm thực quyền, mọi ngườiở công ty đều nể phục năng lực của cô; Hạng Tân Dương thì lại đảm nhiệm mộtcông việc nhàn rỗi dưới quyền anh trai mình, để ngày tháng qua đi trong an nhàntự tại.
Các mối quan hệ trong nghề xây dựng này nói lớn cũngkhông hẳn mà nói bé cũng chẳng phải, Đường Lăng Lâm và Hạng Tân Dương phụ tráchnhững công việc khác nhau nên rất ít có cơ hội gặp mặt, cô thường gặp anh traiHạng Tân Hải của anh.
Rồi có lần, trong một hội nghị, cô đã có cơ hội đề cậptới Hạng Tân Dương khi nói chuyện với Hạng Tân Hải: “Đã lâu em không gặp anhấy, không biết giờ anh ấy bận gì?”. “Nó thì bận gì đâu? Bận yêu đương thôi.”Nói về em trai, giọng Hạng Tân Hải không giấu nổi sự thương yêu.
“Đàn ông dù sao cũng không thể coi tình yêu là mộtcông việc được.” Cô cười nói.
Hạng Tân Hải cũng cười, nói: “Nói thì nói vậy, nhưngdù sao nó cũng còn trẻ, cứ để nó làm những gì nó thích vài năm, trong nhà anh,nó luôn được quyền thích gì làm đấy”.
Một người con trai bằng tuổi cô có thể hưởng thụ cuộcsống dưới sự bao dung chiều chuộng của gia đình như thế, mà cô thì lại xác địnhđược mục tiêu của cuộc đời mình, không quan tâm tới những điều xung quanh, đólà sự lựa chọn của cô. Cô cũng rất hài lòng với sự bận rộn và quyền lực mìnhcó, nhưng trong khoảnh khắc cô đột nhiên không tránh được cảm giác tiếc nuối.
Thế nhưng, Hạng Tân Dương lại không tùy tiện yêu đươngvà hưởng thụ như lời anh trai nói, tình yêu của anh và Tạ Nam cứ tiếp tục kéodài theo năm tháng, hoàn toàn nằm ngoài sự dự đoán của cô.
Thi thoảng Lăng Lâm có gặp Từ Yến, cô ta lại cung cấpthêm cho cô một số thông tin. Nói đến Tạ Nam, cô ta vẫn giữ thái độ khinh khỉnhnhư mọi khi.
“Hai người ấy thật lắm chiêu lắm trò, Hạng TânDươngthường xuyên lái xe đến ký túc xá đưa đón cô ta.”
“Ngày lễ Tình nhân anh ấy còn tặng cô ta cả một cốp xehoa uất kim hương, cô ta đi phân phát khắp ký túc, thật là khoa trương, cứ nhưsợ người khác không biết đến tình yêu của họ vậy.”
“Nghe nói kỳ nghỉ hè anh ấy còn đi thăm nhà cô ta, haiông bà ở tỉnh lẻ gặp được ‘con rùa vàng’ như thế thì đâu có lý gì mà không vồ vchứ.”
Những tin đó khiến Đường Lăng Lâm chán nản, thất vọng.
Nếu nói như vậy, mối tình sinh viên có thể tu thànhchính quả, Hạng Tân Dương đã ngày càng rời xa khỏi cuộc sống của cô rồi.
Đường Lăng Lâm vốn rất tự tin, luôn chủ động, cạnhtranh và kiên trì trong việc kinh doanh. Cô đã giành được tiếng vang mà ngay cảbố cô cũng chưa làm được, nhưng đối với tình cảm, cô chẳng có chút kinh nghiệmnào, đồng thời bản năng mách bảo cô, nếu muốn giành được sự chú ý của một ngườiđàn ông xưa nay vẫn chưa bao giờ để ý đến mình, hơn thế lại đã có người yêuchẳng khác nào tự minh làm xấu mặt mình.
Lúc đó, mồi khi về nhà, bố mẹ bắt đầu lo cho việclấychồng của cô, những lúc nhàn rỗi ông bà thường nói chuyện người nào có thểchọn lựa. Có lúc họ đề cập đến Hạng Tân Dương: “Thực ra cậu con trai thứ ba nhàhọ Hạng cũng không tệ, bằng tuổi với Lăng Lâm nhà mình, tuy không năng động nhưLăng Lâm, nhưng chúng có thể bổ sung cho nhau, hai đứa nó nếu có thể đến vớinhau thì thật tốt quá”.
Cô bất chợt sa sầm mặt lại: “Không được nói với con vềcon người này”.
“Lâm Lâm à, Tân Dương là đứa tốt tính, nếu con và nómà lấy nhau được thì bố rất hài lòng, sau này việc kinh doanh mặc cho các conlo liệu.”
“Thứ nhất, con chẳng có cảm giác gì với anh ta; thứhai, người ta đã có bạn gái rồi. Con không muốn bố mẹ nhắc đến người ta trướcmặt con nữa.”
Sự kiên quyết của cô khiến bố mẹ lo ngại, họ quả nhiênkhông dám thảo luận vấn đề này nữa.
Đường Lăng Lâm chỉ âm thầm cố gắng không để tình cảmcủa mình thể hiện ra trước mặt người khác, để tránh bị cười chê. Cô nghĩ, mìnhcũng như bao cô gái khác, không thể tránh được sự rung động trước một người contrai, đó cũng là điều chứng minh cô không phải người lập dị. Nhưng những tâm sựấy cô chỉ dám chôn chặt tận đáylòng, mãi mãi không thể chia sẻ với ai được.
Chẳng ai có thể ngờ rằng số mệnh lại xoay chuyển mọithứ đến như ngày hôm nay.
Khi Hạng Tân Hải đưa cả gia đình anh lâm vào thế khókhăn, gia đình họ Hạng đã đến bước đường chạy khắp nơi tìm cứu trợ, Đường KếNghiệp bàn với con gái: “Nhà họ Hạng chỉ cần vốn lưu động, làm nghề xây dựngnày, lưu động vốn chính là huyết mạch, nể mối giao tình bao năm với họ, bố chỉcó thể cho họ mượn một khoản tiền để giải quyết trong chốc lát, còn có trụ đượckhông, thì phải dựa vào số mệnh của họ thôi”.
Đường Lăng Lâm không ngạc nhiên trước số tiền bố cônói, song ngẫm đi ngẫm lại, cô lại muốn suy nghĩ cho lợi ích của công ty nhàmình, nếu như nhà họ Hạng không thể tiếp tục tồn tại, bỏ lại thị trường, cô cóthể nghĩ cách để nắm lấy cơ hội này mà phát triển thị trường của mình.
Bố cô đột nhiên thở dài, nói: “Thực ra nếu nhà họ Hạngmuốn thoát khỏi khó khăn này thì còn có cơ hội khác”.
Đường Lăng Lâm ngạc nhiên: “Ngân hàng chắc chắn khôngđời nào chịu cho họ vay tiền, những công trình của họ cũng không thể tiếp tụchoạt động được, muốn tham gia đấu thầu những công trình khác, thứ nhất khôngđào đâu ra tiền đặt cọc, thứ hai cũng chẳng thể đảm bảo chắc chắncho công trìnhđó sẽ tiến hành thuận lợi, nếu thoát khỏi khó khăn này thì thật là kỳ tích, kếtquả lạc quan nhất cũng phải ba năm nữa mới có thể xoay chuyển được tình thế”.
“Nếu hai nhà chúng ta cùng hợp tác, hai bên thỏathuận, chúng ta đưa tiền qua đó rồi quy đổi thành cổ phần, thì với kinh nghiệmbao nhiêu năm họ gây dựng được, có thể khôi phục lại rất nhanh.”
Đường Lăng Lâm ngạc nhiên: “Bố, chúng ta và họ cùnglàm nghề xây dựng, nếu muốn có cổ phần của công ty khác thì rõ ràng là có ý đồmuốn mua lại công ty ấy. Nhà họ Hạng chắc chắn sẽ không cho rằng chúng ta có ýtốt muốn giúp đỡ họ, chưa đến đường cùng, họ không nhận điều kiện đó đâu. Hơnthế, chúng ta hà cớ gì phải làm như vậy? Cho họ mượn một số tiền, thế đã là cótình có nghĩa lắm rồi, còn sau đó họ có thể tiếp tục hay không là số mệnh củahọ. Nếu không tiếp tục được, khi trả chúng ta món nợ tình cảm, họ cũng nên đểlại cho chúng ta một phần thị trường. Đến lúc đó chúng ta cũng có thể đứng thứnhất ở đất này rồi”.
“Con chỉ nghĩ được một phía thôi, Lâm Lâm ạ. Cạnhtranh trước mắt khốc liệt như vậy, ai muốn lũng đoạn thị trường này đều là vọngtưởng.” Ông đột ngột chuyển chủ đề: “Không biết lần này nhà họ Hạng xảy rachuyện, thằng con trai út nhà ấy có còn chẳng để tâm đến mọi việc nhưtrướckhông?”.
Đường Lăng Lâm không hiểu sao tự nhiên bố mình lạinhắc đến Hạng Tân Dương, nghĩ lại nếu gia đình có xảy ra biến cố như vậy, dù làcông tử ham chơi thì e rằng anh ấy cũng tự nhiên mà cuống lên thôi.
Anh ấy chắc cũng chỉ lo lắng chạy vòng quanh thôi chứlàm được gì. Đường Lăng Lâm cố gắng nghĩ như ngày thường, cô có vẻ muốn nóinhưng chỉ hơi há miệng mà không dám nói gì cả, trong lòng có chút buồn vì anh.Người con trai kém khả năng ứng biến chỉ biết mỗi chuyện hưởng thụ cuộc sốngkia giờ có lẽ cũng đang bàng hoàngm nổi chỗ dựa, chẳng biết anh ấy còn tâmtrạng mà yêu đương nữa không.
“Nếu hai nhà có thể kết thông gia thì mọi chuyện đềuthương lượng được.”
Đường Lăng Lâm ngây người sững sờ trước câu nói độtngột của bố mình, cô bất giác ngẩng đầu, nói: “Nực cười, ai kết thông gia vớiai?”.
Nói rồi, Lăng Lâm mím môi khi ánh mắt cô chạm vào mắtcủa Đường Kính Nghiệp. Thì ra những tâm sự thầm kín của cô không thể chôn giấunhư tưởng tượng, ít nhất cũng không che nổi cặp mắt của bố mình, mặt cô đỏ lên,tâm trạng rối bời.
Một lúc sau, cô lắp bắp: “Nhưng anh ấy có bạn gáirồi”.
“Ai lúc trẻ mà chẳng từng có bạn gái, bạn gái của nócó giúp gì được cho nó không? Nhà nó nếu qua được cửa này, may mắn nhất cũngphải nhiều năm sau mới có thể khôi phục lại được. Tình huống xấu nhất xảy ra làtrở về vạch xuất phát, bạn gái của nó lúc đó có chấp nhận một thằng trắng taynhư nó không?”
Đương nhiên, những lời đó là sự thật dù hết sức tànnhẫn, nhưng Đường Lăng Lâm luôn là người theo chủ nghĩa hiện thực, cô thừa nhậnnhững lời nói này họp lý và có tính logic, rồi ngay lập tức, cô suy nghĩ vềtính khả thi của lời đề nghị ấy.
“Lâm Lâm à, tầm mắt của con lúc nào cũng cao, nhữngngười bình thường chắc chắn sẽ không hợp với con chứ đừng nói đến việc yêu rồilấy nhau. Tân Dương từ nhỏ cùng lớn lên với con, nó sẽ là một người chồng khiếnngười ta yên tâm, nếu không bố đã không phí công mà nghĩ thế. Chỉ cần con gậtđầu, những việc khác chẳng cần con phải ra mặt, sẽ không tổn thương đến lòng tựtrọng của con, càng không làm con mất mặt đâu.”
“Nhưng... anh ấy không yêu con.” Cô vẫn còn chút do
dự.
“Chỉ là nó chưa có cơ hội nhìn thấy những ưu điểmcủacon thôi.” Giọng ông bình tĩnh và quyết đoán, “Lấy được đứa thông minh năngđộng như con là nó có phúc đấy”.
Đường Lăng Lâm không còn cách nào từ chối cơ hội mà sốmệnh đã để cho bố đứng ra thu xếp giúp mình.
Cô đã hai mươi tư tuổi, đủ kinh nghiệm trong kinhdoanh, nhưng những trải nghiệm trong đời sống tình cảm thì vẫn dừng ở vạch sốkhông. Chỉ nghĩ tới khả năng có thể kết hôn cùng Hạng Tân Dương, trong lòng côchợt xốn xang, tim đập mạnh khác thường, thứ cảm giác mà cô không thể có khiđối mặt với những
Phải chia cắt một tình yêu mà theo cô nghĩ đó là tìnhyêu trẻ con, Lăng Lâm thấy bản thân không phải chịu trách nhiệm gì trước lươngtâm của mình. Điều duy nhất cô sợ hãi đó là, Hạng Tân Dương sẽ vì thế mà ghétbỏ cô. Một khởi đầu tệ hại như vậy, liệu anh ấy có yêu cô không?
Dù có là người mạnh mẽ thế nào, đối mặt với tình cảmmình không chắc chắn dường như đều có những trăn trở như thế.
Vợ của Hạng Tân Hải là người lo lắng nhất cho cuộc hônnhân này, chị chủ động tìm Đường Lăng Lâm thông báo về cuộc nói chuyện của haibên gia đình: “Chú út nhà chị chỉ có một điểm là hơi yếu mềm, sẽ khó dứt rađược”. Đường Lăng Lâm chẳng ưa gì thái độ lăng xăng không cần thiết của bà chịdâu này nên chỉ cười, nói: “Không sao, để anh ấy từ từ suy nghĩ, nói thật là,em cũng không quyết tâm lắm”.
Bỏ điện thoại xuống, Đường Lăng Lâm thầm nghĩ, có lẽbà chị dâu này sẽ tiếp tục tác động cậu em chồng. Ngày hôm sau, dự tính HạngTân Dương đã chịu đủ áp lực, cô bèn gọi điện hẹn anh đến quán cà phê gặp mặt,chuẩn bị làm công tác tâm lý, cô hoàn toàn tin tưởng vào khả năng thuyết phụcngười khác của mình.
Hạng Tân Dương xuất hiện trước mặt cô với dáng vẻ tiềutụy, nhưng dường như anh đã suy nghĩ thông suốt rồi, không đợi cô mở lời, cũngkhông hỏi tại sao, anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói mình sẽ chấp nhận sự thu xếpnày.
Đường Lăng Lâm quả thật không tin nổi vào tai mình,song cô vốn là người lạnh lùng, không thể hiện sự ngạc nhiên ra mà chỉ hỏi vềTạ Nam.
Hạng Tân Dương nói sẽ chia tay Tạ Nam trong thời giangần nhất, giọng anh bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ cô độc và tuyệt vọngkhiến cô không dám nhìn thẳng vào đó.
Đường Lăng Lâm đành tự an ủi, khi thất tình người takhông đau khổ mới kỳ lạ, Hạng Tân Dương đã trưởngthành, anh phải biết lựa chọnnhư thế nào.
Cô quay về báo tin cho bố, bảo ông thể hiện thành ýcủa gia đình mình bằng việc ngay lập tức đưa ra dự thảo họp đồng, rót tiền sangcông ty nhà họ Hạng. Đường Kế Nghiệp hoàn toàn tán thành sự thu xếp của congái.
Giám đốc Tôn quản lý bộ phận Tài vụ là mẹ của Từ Yến,sau khi nghe nói về việc này, bà ta đã vội vàng hẹn gặp Đường Lăng Lâm, nói:“Tổng giám đốc Đường, có một số việc tôi không biết cô có biết không, nhưng vẫnphải nói cho cô rõ”.
“Giám đốc Tôn cứ nói.
“Hạng Tân Dương và bạn học với con gái Từ Yến của tôiđã yêu nhau mấy năm nay, mọi người trong trường nó đều biết chuyện này.”
Đường Lăng Lâm cười miễn cưỡng: “Họ vừa mới chia tayrồi, cái này không đáng ngại”.
“Nhưng theo lời con gái tôi nói, đầu năm nay hai ngườiđã cùng đứng tên mua một căn nhà. Con bé đó rất mưu mô, không dễ bỏ qua đâu,giờ ngày nào nó cũng gọi điện làm phiền Hạng Tân Dương.”
Cùng chung tên mua nhà quả thật là ngoài dự đoán củaĐường Lăng Lâm, cô gật đầu tỏ ý mình đã biết. Sau khiGiám đốc Tôn đi rồi, côgọi người điều tra về tình hình mua nhà của họ, rồi tự mình tìm đến ký túc củaTạ Nam.
Lúc đó là thời gian lên lớp buổi chiều, ký túc xá vắngtanh, chỉ có Tạ Nam đang nằm ngây người trên giường, mắt nhắm nghiền, khóe mắtvẫn còn ngấn lệ. Lăng Lâm kéo ghế ngồi xuống, nhìn thăm dò người con gái trướcmặt, đôi mắt sưng húp, khuôn mặt trắng bệch, ít nhiều cô cũng có chút xúc độngtrước dáng vẻ đó. ít ra, nó cho cô thấy rằng người con gái này chẳng phải làdạng mưu mô gì, cái dáng nằm thu người, không toan tính kia đã thể hiện rõ côấy đang phải trải qua cú shock lớn. Một suy nghĩ coi thường bỗng nhiên xuấthiện trong đầu cô, thì ra Hạng Tân Dương lại đi thích cái thứ con gái yếu đuối,chỉ biết co rúm như chú thỏ thế kia ư?
Song, một chút tiếc nuối xen lẫn khinh thường đã khiếnĐường Lăng Lâm biết kiềm chế khi nói chuyện với bạn gái của Hạng Tân Dương,không đưa cho Tạ Nam tấm thẻ ba trăm ngàn để cô ấy tự động biến mất như dự địnhtrước khi đến.
Cô nghĩ, thôi vậy, đã tha cho người ta thì tha luôn,trong tình huống này, nếu lôi tiền ra e rằng cô bé yếu ớt kia sẽ không chịunổi.
Đường Lăng Lâm trở về đưa tấm thẻ cho Hạng TânDương,để anh xử lý việc này. Cô nghĩ, cũng coi như mình đã đủ nhân từ, và hoàn toàncó thể cao ngạo về điều đó.