Ở Đây Chỉ Có MilkLove

Chương 6: Lúc đó lúc này 6




Lúc đó lúc này 6

Cuối tuần ánh mặt trời vừa phải, nhưng Sun chỉ muốn nằm xải lai phơi nắng ở ban công nhà mình.

Hôm nay quá nóng...... Làm người thật khó, kiếp sau cô muốn làm mèo.

Nhưng không lâu sau, bố Sun đi ra ngoài vận động về, mang theo bữa sáng trở về, vừa mở cửa câu đầu tiên chính là: "Bố vừa đi qua công viên thấy Ongsa hình như đang luyện tập chạy bộ, cùng...... chính là người lần trước con nói...con gái con nhớ không?"

"Pa sao ạ?" Sun vốn thoải mái híp mắt tận hưởng ánh mặt trời, nghe thấy bố nói vậy, liền đứng dậy cố gắng từ ban công tầng 10 nhìn xem trong công viên có ai vận động.

"Đúng đúng đúng, cái người trông có chút giống con ấy."

"Giống chỗ nào, kém xa như vậy! Bố, bố nói Ongsa đi chạy bộ?"

"Đúng vậy, bố vừa nhìn thấy cũng cảm thấy bất ngờ, còn nhìn theo, đúng là Ongsa."

"Ongsa? 7 giờ sáng thứ bảy? Chạy bộ?" Sun không dám tin, đó là Ongsa sao? Chuyện xảy ra khác bình thường thường sẽ có lý do.

Lại liên tưởng đến lần quan sát lúc trước gia nhập nhóm thảo luận của Ongsa và Pa, Sun nghĩ "lý do" kia nhất định là Pa.

Để chứng minh giả thuyết của mình, Sun lao vào phòng thay quần áo và thay giày thể thao.

Lúc này bố Sun đã ngồi trước bàn ăn chuẩn bị cùng vợ dùng bữa sáng: "Sun, con muốn đi đâu?"

"Con đi tập thể dục!" Sun chỉ để lại những lời này, ngay cả chìa khóa cũng không lấy đã ra khỏi nhà.

"Thật là, đứa nhỏ này cứ hấp tấp." Mẹ Sun hơi bóp cổ tay.

"Chuyện đó không phải có liên quan đến Ongsa sao, em quên chuyện hai đứa nó hồi học tiểu học rồi sao?" Bố Sun chỉ cười an ủi vợ.

Còn nhớ lúc Sun mới lên tiểu học, cuối cùng cũng được phân vào cùng lớp với Ongsa, bởi vì chiều cao khác nhau, Sun sắp xếp ngồi ở hàng đầu, Ongsa ở hàng cuối cùng. Sun vốn vô cùng hưng phấn với việc hai người có thể học cùng một lớp, nhưng lại vô cùng bất mãn với việc sắp xếp chỗ ngồi, tại sao lần này hai người học cùng một lớp, nhưng khoảng cách lại xa như vậy. Ongsa vốn hướng nội, cho nên chỉ nói chuyện với bạn học hàng sau, tan học cũng không chủ động đến tìm Sun.

Vì vậy, Sun cầu xin bố mẹ và giáo viên đổi cho cô đến hàng cuối cùng, tốt nhất là đặt bên cạnh Ongsa.

Lúc ấy ba mẹ Sun cũng có chút bối rối, tuy rằng sắp xếp chỗ ngồi là việc nhỏ, nhưng thật sự cho Sun đến hàng sau cũng lo lắng con gái thật sự không nhìn thấy những gì giáo viên dạy trên lớp, làm chậm trễ việc học.

Sau đó vẫn là Ongsa cùng Sun móc ngoéo cam đoan sẽ không bởi vì Sun ngồi ở hàng đầu mà không nói chuyện với cô, Sun mới từ bỏ ý định chuyển chỗ.

Mẹ Sun nghĩ đến hình ảnh lúc đó cũng hiểu ý cười: "Cũng đúng, nhưng con gái chúng ta quá bá đạo, em cũng không biết là tốt hay xấu."

"Không sao, con đã lớn như vậy rồi, không phải đều rất tốt sao, con cái tự có phúc của con cái, chúng ta chăm sóc tốt chính mình là được rồi."

-

Ở giao lộ giữa khu chung cư và công viên, Sun từ xa đã nhìn thấy Ongsa và Pa chạy song song dọc theo vòng ngoài công viên, không muốn để cho người khác phát hiện, kéo mũ áo khoác thể thao lên, còn kéo khóa kéo cổ áo lên cao nhất, Sun mặc áo khoác đen vào trời nóng như vậy trông có vẻ càng thêm khả nghi.

Cách một con đường, chạy song song với hai người, chú ý tình trạng của Ongsa, cô còn nhớ lần trước Ongsa chạy bộ là trên bài kiểm tra 800 mét trong tiết thể dục, chạy xong một chuyến Ongsa trực tiếp đến phòng chăm sóc sức khỏe, mà cô mãi cho đến trước khi tan học mới biết chuyện này, nhưng khiến cô sợ hãi. May mà lần đó chỉ bị cảm nắng, cũng không có gì đáng ngại.

Sun đi theo từ xa, nhìn chằm chằm tình hình của hai người, lúc đầu hai người còn nói có cười, Pa còn có thể cổ vũ Ongsa, nhưng Sun cũng chú ý tới tốc độ của hai người càng ngày càng chậm, mới phát hiện Ongsa sắp thở không nổi, sắc mặt trắng bệch, vội vàng xông về phía trước xác nhận tình hình.

"Ongsa!!"

Mãi cho đến khi Ongsa suýt ngã, may mắn là được hai người Sun và Pa đỡ, một người đỡ Ongsa về nhà. Vất vả lắm mới về đến nhà, đưa Ongsa lên sofa...... 

"Mình...... vẫn là nên tắm trước."

"Đừng đi, té xỉu trong phòng tắm, còn phải gọi xe cứu thương cho cậu sao?"

"Ồ......"

"Mình lấy khăn mặt cho cậu lau nhé." Sun quen cửa quen nẻo vào cầm khăn phòng tắm, vừa phân thần nghe hai người nói chuyện trong phòng khách.

"Pa, cảm ơn cậu đã ra ngoài tập thể dục vào sáng sớm cuối tuần, mình không ngờ thể lực của mình lại kém như vậy."

"Có sao đâu mà, lần sau chúng ta điều chỉnh lại là được rồi."

Lần sau? Mình thấy cậu là bị tình yêu làm cho đầu óc mụ mị rồi, đã sắp té xỉu tới nơi còn có thể nghĩ đến người ta.

Sun vừa vắt khăn ướt vừa nghĩ như vậy, khăn mặt trên tay đều xoắn thành cuộn bánh quai chèo.

"Pa, cậu ấy không sao rồi, cậu có muốn về trước không?"

"Mình cũng không ngờ Ongsa lại như thế này, hay là mình đi mua chút đồ uống, để mình đền bù một chút."

"Mình không sao, chị Ink không phải còn tìm cậu ăn sáng sao?" Ongsa còn nhướng mày, trông có vẻ đã hồi phục.

Pa trông có vẻ hơi do dự: "Nhưng......"

Sun nhìn hai người Ongsa và Pa làm mặt quỷ, nghĩ thầm là coi cô không tồn tại sao???!

"Đừng nhưng nhị gì hết, có Sun ở đây mà," Ongsa thúc giục.

Ngụ ý với Pa đây là thời gian quý giá, và Sun chỉ là người hầu của cô, phải không? Được lắm Ongsa, bình thường mình đối xử với cậu không tệ, thế mà cậu lại đối xử với mình như vậy?

Nghĩ vậy, Sun vừa đưa khăn mặt cho Ongsa, cũng không bỏ qua lịch sự với khách, dẫn Pa đến cửa "Thì ra là còn có hẹn à, vậy đừng vì Ongsa mà chậm trễ", mỉm cười tiễn Pa rời khỏi nhà Ongsa "Chúc cậu và chị Ink hẹn hò vui vẻ nhé".

Pa đang đi giày, nghe thấy cũng đỏ mặt, chỉ rụt rè trả lời "Không phải hẹn hò... chỉ là ăn sáng thôi, anh mình cũng ở đấy".

"Cuối tuần vui vẻ nhé." Sun vẫn mỉm cười.

Tiễn Pa đi, Sun cũng không còn lý do gì để duy trì vẻ mặt, xoay người đối mặt với Ongsa.

Ongsa chỉ cảm thấy không khí đều lạnh xuống, không khỏi rùng mình một cái, mới nghĩ đến Sun có lẽ là chưa ăn sáng, bởi vì đói bụng nên tâm trạng không tốt, trực tiếp hỏi Sun "Cậu ăn sáng chưa? Cái đó...... Hôm nay bố mẹ mình và chị Alpha về nhà ông nội rồi, cho nên không chuẩn bị gì đặc biệt, hay là mình nấu cho cậu một ít nhé", nói xong vội vã đứng dậy.

"Cậu cứ ngồi nghỉ ngơi đi, mình cũng không muốn gọi xe cứu thương cho cậu." Sun lạnh lùng trả lời.

"Mình nào có yếu như vậy......"

Sun không để ý đến cô, đi thẳng vào phòng bếp nấu bữa sáng, lấy bánh mì nướng, sữa bò, trứng gà của nhà Ongsa ra, đánh tan trứng gà cho vào sữa bò, lại bỏ bánh mì nướng vào, thêm một ít bơ dưới đáy nồi, bật lửa nhỏ, chờ khi bơ dần dần hòa tan nổi bong bóng, cho vào bánh mì nướng dính nước trứng, bơ sữa cùng bánh mì nướng trứng tiếp xúc với nhiệt độ cao, cũng dần dần tỏa ra mùi thơm của bơ.

Trong lúc đó mẹ Sun gọi điện thoại, chuông điện thoại reo, Ongsa ngồi trong phòng khách hô to: "Sun, mẹ cậu gọi điện thoại đến, mình cầm vào cho cậu nhé?"

"Giúp mình nghe là được rồi." Sun bận rộn trong phòng bếp cũng không muốn phân tâm, bánh mì nướng kiểu Pháp trước mắt nhất định phải chú ý tốt lửa mới được, nếu không rất dễ cháy sạch toàn bộ.

Ongsa nghe thấy mệnh lệnh cũng không nghĩ nhiều, nhận điện thoại mở loa "Chào dì ạ."

"Ongsa à, Sun ở cùng con vậy dì yên tâm rồi, vừa rồi nghe bố Sun nói con chạy bộ ở công viên, Sun cũng chạy ra ngoài, cũng không nói đi đâu, khi nào thì trở về, thật là... đứa nhỏ này."

"Không có gì ạ, Sun đang ở nhà con, cậu ấy đang chuẩn bị bữa sáng, dì dạy Sun làm bánh mì nướng kiểu Pháp lúc nào vậy, ngửi mùi thơm lắm ạ." Ongsa đắm chìm trong mùi bơ, bụng đã đói đến gõ trống.

Nghe thấy mẹ Sun cười khẽ, cũng không quên nhắc nhở: "Nhớ kỹ, cuối cùng phải rưới mật ong mới ngon, Ongsa con thích ăn sữa đặc đúng không, thêm chút cũng được. Chúng ta lớn tuổi không ăn được loại thức ăn có tinh bột cao này, các con trẻ tuổi thì cứ hưởng thụ nhiều đi."

"Dạ, cảm ơn dì." Ongsa mỉm cười cúp máy, chuẩn bị dùng bữa sáng.

Sun vừa lúc bưng đĩa đến trước mặt Ongsa: "Tại sao lại cảm ơn mẹ mình, không phải nên cảm ơn mình sao?"

"Đó không phải là dì dạy, cho nên phải cám ơn dì chứ, đương nhiên càng phải cám ơn cậu rồi." Nói xong liền cầm lấy nĩa chuẩn bị hưởng dụng khối vuông vàng óng ánh đang bốc mùi cháy lại rưới sữa đặc mật ong vào.

"Này, ai nói mình chuẩn bị cho cậu, không có phần của cậu, tránh ra!"

"Sao có thể, không phải cậu chuẩn bị hai phần sao, mình vừa rồi thấy cậu cầm bốn miếng bánh mì nướng, một mình cậu làm sao có thể ăn hết." Ongsa có chút thất vọng.

"Mình tự nấu cho mình ăn, cậu mặc kệ mình ăn bao nhiêu, cậu cứ ở bên cạnh xem đi." Sun thở phì phò nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi giữa Ongsa và Pa, có bản lĩnh thì cậu đi ăn sáng với cậu ấy đi.

"Vậy cho mình một miếng, một miếng là được rồi, cái này thơm quá." Ongsa vừa nói vừa muốn cầm nĩa trên tay Sun.

Sun vội vã cầm nĩa đứng lên, Ongsa cũng đứng lên theo, sau đó không tốn chút sức nào nắm lấy cổ tay Sun, tay kia vươn ra lấy nĩa. Sun đương nhiên không muốn cô thực hiện được, chỉ né tránh đi, không biết tại sao hai người xô đẩy nhau một trận, lại là song song té ngã xuống sàn, Sun đè lên người Ongsa, may mắn cái nĩa vẫn giơ cao trên đỉnh đầu hai người, không có nguy cơ bị thương, nếu không chính là một sự cố ngoài ý muốn khác.

Sun buông cái nĩa trong tay ra, muốn chống đỡ cơ thể, lại phát hiện Ongsa đỏ mặt kỳ cục. "Ongsa, cậu không sao chứ?" Cô đỡ Ongsa đứng dậy, cũng không để ý vị trí vừa rồi đè lên người cô.

"Mình...... mình không sao, cậu không sao chứ?" Ongsa lại nhìn trái nhìn phải cô, ánh mắt không biết tập trung như thế nào. Lại tự mình mà nói "Mình... mình đi tắm rửa trước đã, cậu ăn trước đi, đợi lát nữa mình sẽ tự nghĩ cách."

Cho đến khi cửa phòng Ongsa đóng ầm lại, Sun cũng định thần lại, cầm nĩa vào trong bếp chuẩn bị rửa, mới ý thức được tim mình đập nhanh kỳ cục.

Vừa rồi...... Là không cẩn thận chạm vào chỗ nào sao?

Kỳ lạ? Sao đầu óc cô trống rỗng vậy?

-

Hôm đó, Sun và Ongsa cũng không có lịch trình nào khác, vì vậy nghĩ rằng Sun sẽ ở lại qua đêm, đúng lúc gia đình Ongsa không có ở đây để hai người có thể thưởng thức TV lớn trong phòng khách, xem một số bộ phim họ muốn xem. Sau cuộc chạy marathon với Harry Potter, hai người tiếp tục xem bộ First Love nổi tiếng đã lâu của GXM, là bộ phim GL nổi tiếng hiếm có, bởi vì nhân vật chính xinh đẹp, nội dung cảm động, mức độ thảo luận giữa thế hệ của họ rất cao. Nội dung đơn giản mà nói chính là câu chuyện bạn tốt thời thơ ấu trưởng thành, yêu nhau, bởi vì chia tay lại hợp lại, có điều vẫn làm hai vị thiếu nữ xem đến nước mắt chảy ròng.

"Tại sao P'Milk không đồng ý với N'Love, họ đã bỏ lỡ 10 năm, 10 năm đó." Sun vừa lau nước mắt vừa ném khăn giấy vào thùng rác cách đó không xa.

"Có lẽ là sợ chậm trễ đến N'Love đi, dù sao ước mơ của cô ấy là làm diễn viên, nếu đồng ý nhất định sẽ có scandal, đối với cuộc đời của cô ấy cũng không tốt." Ongsa thút thít nói, vừa vươn tay kéo thùng rác đến bên cạnh sô pha, như vậy mới tiện.

"Sao có thể chứ, những chuyện nhỏ đó, chỉ cần có dũng khí, nhất định đều có thể vượt qua được." Sun nghĩ đơn giản.

"Cũng may chỉ là phim, cuối cùng hai người họ cũng ở bên nhau, trong hiện thực nào có dễ dàng như vậy." Ongsa khó hiểu cảm khái, rõ ràng kinh nghiệm tình cảm của cô bằng không.

Cả bộ phim, Sun thoải mái nằm trên sô pha xem Ongsa như một cái gối, nói cho đúng là Ongsa phải báo đáp màn anh hùng cứu mỹ nhân sáng nay của cô, cũng không quan tâm Ongsa kháng nghị cô đang đau nhức vì chạy bộ.

Xem phim xong cũng đã là 12 giờ đêm, sau khi rửa mặt, Sun buồn ngủ ngáp dài, ngã xuống giường của Ongsa. Ongsa đang mở tủ khóa kéo đệm và chăn bông dự phòng ra, định trải thêm một cái giường trên sàn nhà.

"Cậu đang làm gì vậy?" Sun nghe thấy động tĩnh, nghiêng người trên giường nhìn hành động của Ongsa.

"Trải giường, không phải rất rõ ràng sao?" Ongsa không ngừng hành động trên tay.

"Nhưng chỗ này không phải còn có vị trí rất lớn sao?" Sun duỗi cánh tay, còn nghiêng người lăn một vòng.

"Mình không muốn ngủ cùng cậu, tướng ngủ của cậu thế nào cậu không biết sao?"

"Cậu đã nói là tướng ngủ thì làm sao mình biết được." Sun có chút bất đắc dĩ.

"Không sao, mình ngủ dưới đất, cậu ngủ trên giường, như vậy sẽ không quấy rầy." Ongsa cười ngây ngô.

Sun cũng không phản kháng, dù sao cô chiếm giường cũng không có gì phải oán giận. Đợi sau khi Ongsa cũng nằm xuống, liền tắt đèn đầu giường, mở máy chiếu bầu trời sao trên tủ đầu giường. Đây là món quà sinh nhật mà cô đã tặng cho Ongsa lúc trước.

Ongsa nhỏ giọng oán giận "Cậu ngược lại coi như nhà mình, có đạo lý nào chủ nhà ngủ dưới đất, còn nữa cái máy chiếu kia là của mình."

"Mình vừa rồi có hỏi qua cậu có muốn ngủ trên giường hay không, chính cậu từ chối, còn nữa đây là mình tặng cậu, mình mở một chút xác nhận hiệu quả không được à?" Sun cảm thấy Ongsa sợ không phải muốn ngủ đang cố tình gây sự.

"Được, đều được."

Hai người nhìn trên trần nhà hình chiếu bầu trời sao, ngôi sao mặt trời mặt trăng hiếm khi đồng thời xuất hiện trong cùng một thời gian, cũng là một trận trầm mặc.

"Ongsa, cậu thật sự không thích ai sao, ví dụ như Pa?" Sun ma xui quỷ khiến nghĩ đến cái này.

"Pa?! Sao cậu lại cảm thấy là cậu ấy?", Ongsa kinh ngạc ngồi dậy.

Sun vẫn như cũ nhìn bầu trời sao, tựa hồ không nhìn thấy Ongsa kinh ngạc: "Không có gì, chỉ là cảm thấy hai người gần đây khá gần gũi, nên đoán có thể là cậu ấy hay không, cho nên nói, rốt cuộc có phải hay không?"

"Không có, hoàn toàn không có khả năng, hơn nữa Pa thích chính là chị Ink."

"Chị Ink? Nghĩ như vậy, cho dù cậu thật sự thích Pa, hình như cậu cũng không có cơ hội." Sun nghe xong cũng không bất ngờ, buổi sáng từ phản ứng của Pa có thể quan sát được một ít manh mối, nhưng vấn đề của cô vẫn chưa được giải quyết "Vậy người cậu thích thì sao? Mình là bạn tốt nhất của cậu, cậu nói với mình cũng có sao đâu."

Ongsa lặng lẽ chui vào trong chăn, giọng nói trở nên rất nhỏ "Là có người mình thích." Cuối cùng cô cũng thừa nhận.

"Vậy rốt cuộc là ai?" Sun vẫn rất muốn biết đáp án.

"Mình quả thật có người trong lòng, nhưng chắc người ta không thích mình đâu, như vậy nói ra cũng quá xấu hổ đi." Giọng Ongsa càng ngày càng nhỏ, có thể là bởi vì ngượng cũng có thể là bởi vì tự ti.

"Ừm... đừng nhụt chí, chúng ta cố gắng một chút vẫn có cơ hội, đây chính là lý do gần đây cậu bắt đầu vận động sao? Bởi vì đối phương là người thích vận động sao?"

"Mình...... cũng không rõ lắm... Đừng nói mình nữa, hơn nữa thời gian đến tự nhiên mình sẽ nói cho cậu biết, cậu thì sao, cậu có thích ai chưa?"

Là một trong những nữ sinh được hoan nghênh trong trường, những người theo đuổi cô xếp hàng từ lớp học đến cổng trường, nhưng Sun vẫn mơ hồ về hình mẫu lý tưởng của mình.

"Cậu cũng biết mình sau khi lên trung học bận đến thở không nổi, mình ngược lại còn không có nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này, ở chung thoải mái là quan trọng nhất, hi vọng chiều cao có thể cao hơn mình đi, những thứ khác...... chờ gặp rồi sẽ biết thôi."

Không ngờ Ongsa lại nói "Muốn cậu nói như vậy, vậy có phải mình cũng có thể đúng không?" Không đợi Sun kịp phản ứng, Ongsa nhanh chóng tiếp lời "Đùa thôi, đừng tưởng thiệt, chúng ta đều quen nhau lâu như vậy, chuyện này sao có thể xảy ra được."

"Bớt ở đó nói lung tung đi!"

Nhưng tim cô sao lại đập nhanh như vậy?