Ở Đây Chỉ Có MilkLove

Chương 5: Lúc đó lúc này 5




Lúc đó lúc này 5

"Hôm nọ mình và Sun có gặp chị Ink của cậu."

"Thật tốt, hôm nay tôi còn chưa có cơ hội gặp chị ấy, lúc đi tìm anh trai mình, chị ấy đúng lúc không có ở phòng học......😞"

"Thật đáng tiếc, hôm nay Sun cũng nói chị ấy đẹp......"

"Chứ còn sao nữa, Sun nhà cậu cũng thật tinh mắt."

"'Nhà mình'ở đâu ra... chị Ink nhà cậu còn chưa đủ tốt với cậu sao?"

"Không phải vì mình vừa vặn là người chị ấy cố vấn...... Có thể theo yêu cầu của anh trai mình chăm sóc nhiều hơn một chút thôi."

"Mình thấy hai người rất có triển vọng, đám cưới nhớ mời mình ngồi bàn chính đó nha."

"Vậy cũng phải hẹn hò trước mới được 🤭."

"Vậy thì cậu chủ động tấn công đi!!!!!!"

"... Còn nói mình...... Cậu chủ động tấn công đi chứ!!!!!!!!!!!!!"

"Cậu trước."

"Cậu trước đi."

Nói đến Ongsa và Pa gặp nhau hoàn toàn là trùng hợp ngẫu nhiên, hai người bởi vì chơi chung mạng xã hội, quen biết qua mạng, sau đó phát hiện hai người là bạn cùng trường, lại trùng hợp vào cùng một nhóm toán mà trở nên quen thuộc.

Với thêm điểm cộng là học cùng lớp và học cùng trường, làm cho hai người quả thực không có gì giấu nhau, họ cảm thấy mình như chị em hoạn nạn cần giúp đỡ vì cùng chia sẻ nỗi cay đắng trong tình yêu thầm kín của mình.

Pa yêu thầm Ink - bạn cùng lớn kiêm đối tượng anh trai của cô yêu thầm, Ink tuy rằng có đôi khi hơi vụng về, nhưng thắng ở chỗ có tài hoa lại có trái tim lương thiện, dáng người cao gầy kết hợp với nụ cười ấm áp của chị ấy, quả thực muốn điên đảo trái tim của một thiếu nữ mới lớn, còn được toàn trường bỏ phiếu kín bình chọn là nữ sinh ấm áp nhất.

Mà tia lửa Pa đối với Ink, ngày đầu tiên Ongsa thấy tương tác của InkPa liền nhìn ra có gì không đúng, tiền bối cố vấn nhà ai lại như vậy, mỗi ngày đều tặng bánh cupcake, còn là của cửa hàng lâu đời và đắt tiền kia, vừa xoa đầu lại là dùng chênh lệch chiều cao đùa giỡn em gái khóa dưới, nếu ai nói hai người này là quan hệ cố vấn đơn thuần, Ongsa sẽ dùng bắp tay vô hình của mình để tạo chút màu sắc cho người ta xem.

Còn Ongsa thì sao? Cô có đánh chết cũng không nói là ai, nhưng Pa cũng nhìn ra được.

Còn ai có thể thu hút ánh mắt của Ongsa hơn mặt trời nữa chứ?

Ongsa ở bên cạnh người nọ ánh mắt luôn không rời, nhưng mặt trời có lúc quá mức chói mắt, khiến Ongsa không dám nhìn thẳng, vì thế giấu toàn bộ ý nghĩ chân thật ở phía sau mình. Pa có thể hiểu được sự ảm đạm của Ongsa, dù sao mặt trời là trung tâm của hệ mặt trời này, mà Ongsa giống như trái đất không phát sáng, chỉ có thể đơn phương hấp thụ năng lượng mặt trời.

Nhưng trái đất và mặt trời cũng là một trong số ít tổ hợp có thể sinh ra sự sống trong hàng ngàn hàng vạn hệ Ngân Hà, không có trái đất, mặt trời còn có thể lấp lánh như thế nào, tất cả năng lượng chỉ có thể phiêu tán không mục đích trong chân không, cho đến khi ánh mặt trời đến trái đất. Không có mặt trời, trái đất làm sao có thể tồn tại, khi mặt trời được trái đất bảo tồn, tích lũy, vũ trụ lại một lần nữa mở ra trời đất.

Mặt trời và trái đất là độc nhất vô nhị trong vũ trụ này.

-

Ongsa chưa bao giờ dám nói ra ý thích của mình, một mặt cô biết Sun không thể nào đáp lại yêu thích của cô bằng phương thức lãng mạn như vậy, cô biết hình mẫu lý tưởng của Sun, chớ nói chi là thích thần tượng không có chỗ nào không phải là nam nghệ sĩ cao gầy trắng nõn, trong hiện thực mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng Ongsa không câu nệ được tiêu chuẩn này, đầu tiên là giới tính sẽ không giống nhau, còn nói gì nữa. 

Một mặt cô cảm thấy mình chính là một kẻ thất bại toàn tập, so với Sun được hoan nghênh, Ongsa vẫn luôn là người vô hình trong lớp, tuy rằng cao thì cao, nhưng những biểu hiện khác không nổi bật như vậy, bình thường đến không thể bình thường hơn.

Trong tương lai Sun nhất định sẽ có người tốt hơn đang chờ đợi cô, mà Ongsa chỉ có thể vĩnh viễn là bạn tốt của cô, có lẽ làm phù dâu mẫu mực trong hôn lễ của Sun, đã là tương lai tốt nhất cô có thể nghĩ đến.

Đừng nói Ongsa đối với tình cảnh hiện tại của mình vẫn còn đang vùng vẫy, nào có ảo tưởng yêu đương gì. Sau khi vào trung học phổ thông, phương diện học tập miễn cưỡng bắt kịp, nhưng vận động, xã đoàn gì gì đó vẫn hoàn toàn không được, không giống Sun các phương diện đều đạt tới một tiêu chuẩn, đương nhiên Ongsa cũng biết Sun nỗ lực bao nhiêu, hội học sinh tổ chức hoạt động bình thường phải đến bảy, tám giờ tối, không kịp thời gian ăn cơm không nói, về đến nhà còn phải xử lý đống bài tập trên lớp chưa xong. Mỗi lần gặp mặt Sun đều mệt mỏi ngã lên vai cô, đầu tiên là kể khổ một trận, sau đó lại vùi đầu vào việc học.

Ongsa đã cố gắng hết sức để đuổi kịp chương trình học, chứ đừng nói đến những thứ khác. Nếu muốn nói tham gia vận động xã đoàn rèn luyện thân thể gì đó, có thể cô trời sinh thể chất đã kém, khi Sun đã giành chức vô địch trong cuộc thi bóng rổ ở trường trung học cơ sở, cô đến cả chạy một bước cũng thở không nổi. Tuy rằng vóc dáng cao tứ chi mảnh khảnh, trông có vẻ chính là một tay vận động giỏi, nhưng trên thực tế tay dài chân dài ngược lại đối với cô mà nói là một chướng ngại.

Ongsa muốn thay đổi.

Vừa hay trong học kỳ mới cô gặp Pa, nghe Pa nói cậu ấy lúc nhỏ sức khỏe cũng rất yếu, nhưng sau đó người nhà dẫn theo cùng chạy bộ, bơi lội, thể chất cũng dần dần cải thiện, càng về sau gặp Ink, cậu ấy càng cố gắng học cách ăn mặc. Điểm ấy Ongsa cũng nhìn thấy, Pa bỏ mắt kính, trang điểm một chút, thoa son môi, trông thật sự rất khác biệt.

Onsa nghĩ có lẽ cô cũng có thể thay đổi.

-

Bước đầu tiên để thay đổi là cắt bỏ mái tóc dài, vốn dĩ Ongsa muốn cắt ngắn hơn, thậm chí chọn kiểu tóc giống thần tượng của Sun, nếu trở nên nam tính một chút, có lẽ Sun sẽ thích. Tuy rằng người trong nhà không biết nàng vì sao đột nhiên muốn cắt tóc, nhưng cũng may bị Alpha khuyên can mãi, chỉ cho cắt đến vai, hiện tại ngẫm lại may mắn không có cắt ngắn như vậy, giống như thiếu chút gì đó, Ongsa sờ sờ sau gáy có chút cảm khái.

Về phần Sun thì không có phản ứng gì với chuyện này, chỉ là chúc mừng bạn tốt đã thay đổi kiểu tóc, cũng không nói nhiều, Ongsa vẫn có chút thất vọng, tuy rằng cô lừa bản thân cô cũng không có bất kỳ mong đợi gì.

Sau đó là vận động, cô tìm đến Bloom trước đó vì thu phí làm việc mà không đánh không quen biết, cầu xin cậu ấy dẫn mình đi rèn luyện, may mà Bloom cũng không nói hai lời, lập tức đồng ý để Ongsa luyện tập cùng đội bóng. Ongsa từ ngày đầu tiên chuyền bóng đều không tốt, đến bây giờ cũng có thể lên rổ, tuy rằng cách lúc có thể gia nhập trận đấu còn quá xa, nhưng Ongsa chí không ở đây, giai đoạn hiện tại chính là duy trì thói quen là được, không vội được.

Ongsa thậm chí còn gia nhập tập thể dục buổi sáng với Pa, mặc dù chỉ bắt đầu từ việc duỗi cơ đơn giản, vẫn chưa đạt đến cường độ có thể chạy vài km, nhưng cũng khiến người nhà cô sợ hãi, ngay từ đầu bố mẹ Ongsa còn lo lắng con gái nhỏ có thể bởi vì vận động đột ngột mà dẫn đến thân thể có điều gì khác thường hay không, nhưng sau khi tham khảo ý kiến bác sĩ bạn bè, nhận được đáp án phủ định mới dần dần yên tâm.

Mặt khác, sự thay đổi của Ongsa khiến Alpha xem cũng giật mình không thôi, thật sự là trời sắp mưa đỏ, Ongsa lại bắt đầu vận động?

Và Aylin, người em họ tạm thời sống trong nhà của họ, chỉ nói với vẻ mặt không hề thay đổi rằng "Loài người Ongsa có thể có loài người mình thích rồi".

Nghe cô nói như vậy cũng không phải là không có khả năng, Alpha chỉ cảm thán sức mạnh của tình yêu, quả nhiên là người trẻ tuổi, dường như đã quên mình và em gái cũng chỉ kém nhau chưa đến hai tuổi, nhưng đối với đối tượng tiềm tàng của em gái là ai, thì không có quá nhiều nghi ngờ.

Còn có thể là ai đây, đáp án này thẳng thắn vô tư bày ra trước mặt rồi còn gì.

-

Mặc dù đã duy trì vận động từ một đến hai tháng, nhưng chạy đường dài vẫn có chút vất vả đối với Ongsa.

Chạy theo Pa vài km, Ongsa đã thở hổn hển và tái nhợt.

"Ongsa, cậu chắc là cậu có thể chứ?" Pa lo lắng nhìn Ongsa.

Chỉ thấy Ongsa cúi người, hai tay chống đầu gối thở dốc, lảo đảo sắp ngã về phía trước.

"Ongsa?!" Sun xuất hiện và ngay lập tức đỡ lấy Ongsa.

"Sun......" Ongsa yếu ớt nói.

Pa không kịp phản ứng, Sun từ đâu chui ra vậy?

"Không thở nổi thì đừng nói nữa, cậu hít thở một chút rồi uống nước. Còn nữa... cậu không biết bệnh suyễn của mình sao? Không bắt đầu vận động từng bước một, sáng sớm đã chạy theo Pa như vậy, cậu chịu nổi sao?"

"Mình... mình... vốn tưởng rằng... không sao." Một câu thở gấp thành ba câu.

"Cậu đừng nói nữa!" Sun chỉ cau mày nhìn Ongsa, không quan tâm đến người khác.

Pa ở bên cạnh không biết làm thế nào cho phải "Có gì mình có thể giúp không?"

Ongsa yếu ớt xua  tay "Mình không sao."

Đợi đến khi bình phục hô hấp, nhưng cô chỉ cảm thấy hai chân không có sức lực, lảo đảo một cái lại thật sự nhào về phía trước.

"Ongsa!"