Ở Đây Chỉ Có MilkLove

Chương 3: Lúc đó lúc này 3




Lúc đó lúc này 3

Từ lần trước hai người tụ họp đã qua hai tháng có dư, thời gian này Sun bận rộn hoạt động của hội học sinh, phòng học, văn phòng hội học sinh, hai chỗ đó cứ lặp lại vô hạn, người cũng gầy gò hẳn, căn bản không rảnh bận tâm chuyện khác. Vất vả lắm mới kết thúc hoạt động, nghĩ hiếm khi có thể cùng bạn bè tụ họp một chút, lại bị Ongsa người được cho là bạn thân nhất của cô đối xử như bạn bè bình thường, tâm trạng thật sự không thể nói là tốt.

Hai người năm nay 16 tuổi, cũng quen biết nhau 16 năm, hiện tại cô ở trong tâm lý của Ongsa có lẽ còn không quan trọng bằng một thành viên trong nhóm, chỉ nghĩ đến điều này cũng chỉ có thể tức giận.

Trong tiết học cuối cùng trước khi tan học, Sun lơ đãng ghi ghi chép chép trong lớp, thỉnh thoảng lại chọc vào hình Ongsa cô vẽ ở góc tập ghi chép, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy Ongsa quá đáng ghét, lại cầm cục tẩy tẩy đi.

Bạn cùng bàn ở hai bên Sun thấy thế, biết an ủi cũng không có tác dụng, muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông.

Lớp học kết thúc, Sun chỉ rầu rĩ không vui đi theo bước chân của bạn cùng bàn đến tiệm bánh ngọt, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của cô gái cao gầy ngồi ở một bàn trong góc tiệm, trên bàn đã bày bánh ngọt, ít nhất người này không vì thảo luận mà đến muộn, thậm chí còn gọi món sớm, cũng không tính là quá xấu. Có thể thấy ngồi đối diện với cô gái là một cô gái đeo kính khác, cơn giận này lại không biết từ đâu dấy lên.

"Sao hôm nay cậu lại đúng giờ thế, Pa cũng ở đây à?" Tinh mở miệng trước, đỡ cho Sun vừa mở miệng đã bốc khói, càng dập tắt khả năng Ongsa không rõ tình hình lấy dầu cứu hỏa.

Charoen chỉ có thể cầu nguyện với ông trời "Nhỏ này tốt nhất nên có một lời giải thích về quá khứ nha!" Phải biết rằng giáo viên dạy toán của Ongsa luôn kéo dài giờ tan học hoặc cho các nhóm thảo luận không ngừng nghỉ, vì thế Ongsa luôn đến muộn sau giờ học toán.

"Là thế này, bởi vì nhóm bọn mình thi đua đứng nhất, cho nên giáo viên đặc biệt cho phép bọn mình tan học sớm." Ongsa ngược lại cười đến rạng rỡ, vẻ mặt cầu khen ngợi nhìn về phía Sun, Pa bên cạnh cũng ngại ngùng cười.

Thấy thế Sun tức giận không chỗ phát tiết, trên mặt lại nở nụ cười nói: "Vâng, cậu thật giỏi. Vì vậy định cùng Pa ăn mừng đấy à?" Còn cười gật đầu với Pa.

Ongsa nói tiếp: "Bởi vì Pa chưa từng ăn ở tiệm này, mình đã tự giới thiệu vị xoài cho cậu ấy, nhưng... bản thân mình vẫn chưa gọi..."

Pa ở bên cạnh nhìn Ongsa rồi nói tiếp: "Đúng vậy, nhưng mà mình muốn mang phần này về, nên không quấy rầy mọi người nữa, mình đi trước đây. Ongsa, gặp lại cậu sau nhé."

"Ừ, bye nhé, gặp lại sau."

May mà Pa không quấy rầy buổi tụ họp, Charoen chỉ có thể cảm ơn Phật Tổ phù hộ.

"Được rồi, người đã đi rồi còn vẫy tay." Sun không vui vẻ lắm đập cái tay Ongsa đang giơ lên. Vóc dáng cao yên lặng xoa xoa chỗ bị vỗ, vừa nhìn hai người bạn tốt đã xảy ra chuyện gì.

Chuyện gì? Mình còn muốn hỏi các cậu chuyện gì xảy ra đây?

Vì thế nhất trí tránh mắt đi, cầm thực đơn bắt đầu thảo luận hôm nay ăn gì.

Sun mặt lạnh lùng chọn món bình thường thích ăn, chỉ là không giống như thường ngày thêm gấp đôi sữa đặc.

"Cậu không thêm sữa đặc sao?" Ongsa tò mò hỏi.

"Ngọt quá, không muốn thêm."

"Vậy một nửa này của mình có thể thêm không?"

"Tùy cậu!"

Cuối cùng là cô gái vóc dáng cao chủ động gánh vác trách nhiệm thanh toán và nhận order, bưng về nửa bên đá bào xoài sữa đặc gấp đôi, sau khi ngồi xuống vui tươi hớn hở ăn, nhưng kèm theo một ít động tác nhỏ, ví dụ như vòng một nửa của mình về phía vóc dáng nhỏ, còn đưa mấy miếng xoài qua, muốn cho cô gái bên cạnh ăn nhiều một chút món cô thích. Chú ý đến trạng thái của những người xung quanh, lại đưa khăn giấy cho người ta, lau lớp đá bào dính.

Hai người không nói chuyện nhiều, nhưng vẫn còn sự ăn ý, mãi cho đến khi đồng hồ báo thức điện thoại của Ongsa rung lên phải rời đi trước, Sun vẫn không nói một lời. Nhìn cô gái vóc dáng cao vẫy tay tạm biệt, cũng chỉ miễn cưỡng nặn ra nụ cười.

Charoen và Tinh đưa mắt nhìn nhau, Charoen luôn là người tương đối yên tĩnh trong nhóm của họ, nhưng lúc này đột nhiên nói: "Sun, cậu có sao không? Gần đây... cậu cãi nhau với Ongsa à?"

Tinh liếc qua một cái, cậu cái hay không nói nói cái dở?

"Không có gì, chỉ là gần đây khá bận, không đếm xỉa đến cậu ấy mà thôi." Vóc dáng nhỏ không ngẩng đầu chỉ nhìn đá bào tan trong đĩa.

-

Đêm nay, Sun trắng đêm không ngủ, vừa nghĩ tới bạn tốt nhiều năm có lẽ càng lúc càng xa biến mất trong biển người, chỉ cảm thấy khó chịu.

Nhưng dường như cô không có cách nào ngăn cản, càng nghĩ đây là số mệnh chăng? Chỉ cảm thấy bất lực.

Trằn trọc khó ngủ, mở điện thoại ra, mở Twitter. Cái nhìn thấy đầu tiên chính là tài khoản phụ của Ongsa, cô đã phát hiện rất lâu trước đó, có điều không nói cho đồ ngốc cao kia, khi đó cũng chỉ là nghĩ thú vị, một ngày nào đó có thể lấy ra để trêu chọc, không ngờ bây giờ lại giống như thành cách duy nhất để có thể hiểu hơn về cô ấy.

Một dòng tweet gần đây viết: "Gần đây cô ấy gầy đi rất nhiều."

Theo ngữ cảnh này có lẽ là đang chỉ Sun nhỉ?

Vừa thấy trả lời, lại viết "May mắn hôm nay thảo luận nhóm coi như thuận lợi, trông có vẻ tâm trạng của cô ấy cũng không tệ lắm." Đây là đang chỉ Pa?

Nhìn về phía trước một chút, ngoại trừ một số meme, đơn giản chính là "cô ấy" nào đó thế này thế kia?

Cô ấy này rốt cuộc là ai?

Tần suất tweet của tài khoản phụ này gần như là một ngày ba bữa, rõ ràng viết ra sự quan tâm cao độ đối với một người nào đó.

Đột nhiên bừng tỉnh, Ongsa đây không phải là đang yêu đó chứ?

Vậy mà lại không nói cho cô biết đầu tiên?

Chẳng lẽ đây là lý do gần đây cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ sao?

Bởi vì Ongsa yêu ai đó?

Nghĩ vậy, Sun cũng lấy lại tinh thần, cô buộc phải cởi bỏ câu đố này.

Kết quả là cuộc spam tin nhắn Ongsa bắt đầu vào nửa đêm.

"ONGSAAAAAAA!"

"Ngủ chưa?"

"Ê, có phải cậu đã có người mình thích rồi không?"

"Thế mà cậu lại không nói cho mình biết?!"

Chưa đầy một phút sau, Ongsa đã trả lời: "Ai nói với cậu vậy? Đừng ở đó mà đoán lung tung. Người ta trong sạch, tôn trọng nhau chút xíu đê!"

Nhìn Ongsa một hai giờ sáng không ngủ trả lời tin nhắn của cô, cô cũng cảm thấy lạ, bởi vì gia đình Ongsa thuộc kiểu người ngủ sớm, không có kỳ thi hoặc hoạt động lớn phải chuẩn bị, gia đình này gần như đều đi ngủ sớm.

"Muộn như vậy còn không ngủ, đang nói chuyện với ai?"

"Đây không phải đang nói chuyện với cậu sao?"

A, học ai cái giọng điệu trơn tru.

"Thôi đi."

Đương nhiên, Ongsa nào có thể dễ dàng thú nhận như vậy. Cô từ nhỏ đã là người kỳ quặc, đối với thứ đồ mình thích sẽ không thẳng thắn khẳng định muốn, trước tiên là suy tính nhu cầu của người khác, tiếp theo mới đến chính mình.

Nhưng Sun cũng có cách của riêng mình, Ongsa không nói, vậy cô sẽ tìm cách tìm ra.

-

Ngày hôm sau trước khi đi học, Sun đến trước cửa nhà Ongsa chờ, chưa đợi được Ongsa, người đợi được trước là Alpha.

"Sun, em muốn đi ăn sáng với Ongsa sao, nhưng nó vẫn chưa thay đồng phục, có lẽ phải đợi một lúc nữa," Alpha nói trong lúc đi giày.

"Không sao ạ, em chờ cậu ấy, cùng lắm thì lát nữa cho cậu ấy trả tiền. Đúng rồi... em thấy gần đây tinh thần Ongsa không tốt lắm, là do áp lực thi cử lớn quá sao ạ?"

"Không phải đâu, nếu là như vậy mẹ chị đã không lo lắng như vậy, chị không biết nó nửa đêm không ngủ làm cái gì ở trong phòng á, buổi tối thức dậy đi qua phòng của nó, trông có vẻ chỉ là trốn ở trong chăn chơi điện thoại, ngày hôm qua chị tìm nó lấy đồ, nó còn bị dọa đến lăn xuống giường, lá gan có chút xíu, làm không được chuyện gì trái lương tâm đâu." Thân là chị ruột Alpha cũng là không có khách khí, huống chi Sun cũng là em gái cô ấy thấy từ bé đến lớn, càng không ý để lại cho Ongsa chút mặt mũi.

"Ồ...... Thì ra là thế."

Có vẻ như thật sự có một người thân thiết đang nói chuyện với Ongsa?

"Sao thế, sáng sớm đã náo nhiệt như vậy." Ongsa xõa tóc mặc đồ ngủ thò đầu ra từ trong cửa.

"Morning." Sun cười tủm tỉm chào, đêm trước cô chẳng thể ngủ ngon, nhưng quầng thâm mắt của Ongsa trông còn còn nặng hơn cô.

"Sun??" Ongsa còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng.

"Bây giờ đã mấy giờ rồi, em còn chưa thay quần áo nữa?!" , Alpha bất đắc dĩ mà lắc đầu, vừa ấn em gái đẩy người vào trong nhà. Vừa xin lỗi Sun "Xin lỗi nha, vì đã bắt em phải đợi, Sun."

"Không sao ạ, dù sao cũng không phải ngày đầu tiên."

"Em cũng biết Ongsa nó bị khờ mà, vẫn phải làm phiền em rồi."

Sun tươi cười đáp: "Vậy có vấn đề gì, cứ để em lo."

-

Sun ghét nhất chính là thời khắc giao thông cao điểm buổi sáng, một chiếc xe buýt nho nhỏ thật sự nhét ba bốn mươi người mới lắc lư khởi động, oi bức không nói, vóc dáng cô không cao tay cũng không dài, bị chen vào một góc nào đó còn có thể không bắt được tay vịn, may mắn Ongsa đứng ở trước mặt cô, dây đeo ba lô hai vai màu xanh lam của cô vừa vặn chống đỡ cho Sun. Mà cô gái cao đêm trước ngủ không ngon giấc, vừa mới lên xe buýt đứng vững vị trí, liền nhắm mắt ngủ bù, thậm chí một bộ dáng muốn ngủ, còn thiếu chút nữa gõ vào trán Sun.

Không khí ẩm ướt vào buổi sáng mùa mưa, hơi ẩm ứ đọng bao phủ toàn thân, khiến người trên mặt đất càng ngày càng không tỉnh táo. Nhưng trong tình huống như vậy, Ongsa vẫn có thể một tay nắm lấy tay vịn, một tay bảo vệ ba lô sau lưng Sun, lo lắng nếu có chuyện gì, hai người đứng không vững đều té ngã.

Thói quen như vậy  đã được hai người dưỡng thành từ lần đầu tiên cùng nhau đi xe buýt đến trường. Khi đó họ mới học tiểu học, nhưng sau giờ học trên đường đến lớp học thêm còn phải đi xe buýt mười phút mới đến, phụ huynh hai người thấy hai đứa có bạn, cũng không có ý định đi theo đưa đón.

Tuy nói khi còn bé sức khỏe của Ongsa quả thật không tốt, nhưng dưới sự chăm sóc của phụ huynh, thể chất cải thiện không ít, sau tiểu học, Ongsa còn là người cao nhất trong lớp, thậm chí đến bây giờ đứng một chỗ với một bạn nam cao hơn trong lớp cũng không kém mấy cm. Sun thì khác, từ tiểu học đến trung học đều là người thấp nhất trong lớp, mẹ Sun thậm chí còn xin mẹ Ongsa công thức, nhưng vẫn không có kết quả.

Đây là lần đầu tiên hai người lên xe buýt giống như cá mòi đóng hộp, tất nhiên cũng chính là do Ongsa cao lớn phụ trách nắm tay vịn, Sun chỉ cần nắm lấy tay cô là được. Thói quen như vậy cho tới bây giờ, vẫn không có gì thay đổi. Đương nhiên có vài lần bạn học thấy, cũng có người nói qua các cô như vậy giống như đang đóng phim thần tượng vậy, nhưng Sun và Ongsa ngược lại không thấy có gì, cùng lắm chỉ là thói quen mà thôi.

Nhưng bây giờ Sun đã có một số suy nghĩ khác, cô nghĩ người Ongsa thích sẽ là kiểu như thế nào, cao hơn hay thấp hơn cô, nếu thấp hơn cô, có phải hai người trên xe buýt cũng sẽ giống như vậy không? Vậy bản thân Sun thì sao, nếu như cô có người mình thích, cũng sẽ thích được che chở như vậy sao?

Đồng thời nghĩ như vậy, tầm mắt lướt qua vai Ongsa, chỉ nhìn thấy một cô gái khóa trên đeo tai nghe, lưng tựa vào cửa sổ bên kia, mái tóc dài hơi xoăn, nhắm mắt lại giống như rất hưởng thụ tiếng nhạc trong tai nghe.

Không biết tại sao hình như là cảm nhận được ánh mắt của Sun, cô gái mở mắt ra, vừa hay đối diện với ánh mắt của Sun. Cô gái lịch sự mỉm cười, nhưng Sun lại đỏ mặt.

Cô ấy trông thật ngầu.

Không khéo xe buýt phanh gấp, Sun chỉ có thể túm chặt ba lô của Ongsa, bởi vì hành động này cùng với sự va chạm của những hành khách khác mà Ongsa bừng tỉnh lại, muốn xác nhận người trước mặt có sao hay không, lại phát hiện Sun đang nhìn chằm chằm phía trước, không nhúc nhích, nhận ra tầm mắt của Sun, Ongsa cũng xoay người nhìn.

"Chị Ink?"

"Cái gì?" Sun mới phục hồi tinh thần lại.

"Chính là chị đằng sau mình nè, năm nay lớp 11, chủ tịch câu lạc bộ nhiếp ảnh."

"Ồ, chẳng trách nhìn có khí chất như vậy. Sao cậu biết chị ấy?"

"Bởi vì Pa rất thân với chị ấy, chị ấy cũng thường xuyên đưa đồ ăn nhẹ cho Pa."

"Tại sao?" Lại là Pa...

"Có thể... bởi vì chị Ink là đàn chị cố vấn của Pa, hình như cũng rất thân với anh trai của Pa, cho nên khá chăm sóc cậu ấy."

"Thì ra là thế, có điều xem ra cậu cũng ăn không ít đồ ăn của người ta rồi ha."

"Chỉ một chút thôi, Pa cho mình, cũng đâu phải mình cầu xin cậu ấy cho." Ongsa gãi gãi gáy, bộ dáng thẹn thùng.

Nhìn thấy Ongsa có chút ngượng ngùng, lại tiếp tục suy nghĩ phía trước, Sun đột nhiên có chút linh cảm......

Người đó sẽ không phải là Pa đó chứ?