Ở Đây Chỉ Có MilkLove

Chương 2: Lúc đó lúc này 2




Lúc đó lúc này 2

Sun và Ongsa từ khi sinh ra đã là bạn tốt. Chỉ vì bố của hai người là bạn cùng phòng thời đại học, mãi cho đến sau khi kết hôn sinh con vẫn là anh em chí cốt, sau đó mua nhà trong cùng một khu dân cư, cho nên tự nhiên con gái của hai người từ nhỏ đã ở bên nhau, hơn nữa Sun và Ongsa cùng tuổi, thậm chí còn thân thiết hơn anh chị em của mình.

Sun nhỏ hơn Ongsa hai tháng, nhưng thể chất của nhỏ Ongsa không thể nói là quá tốt, mới sinh ra đã ở trong lồng kính hai tháng, vừa vặn ra viện cùng lúc với Sun.

Về phần Ongsa và chị gái ruột Alpha của cô, em gái có thể từ nhỏ đã bị huyết mạch áp chế, từ lúc sinh ra xuất viện lần đầu tiên nhìn thấy Alpha, chỉ có gào khóc, mãi cho đến sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, mặc dù xét về chiều cao Ongsa cao hơn Alpha hẳn một cái đầu, vẫn không dám có bất kỳ phản kháng nào.

Mà lúc hai người sinh ra, phụ huynh đúng là bận rộn sự nghiệp, vì thế hai đứa nhỏ cùng tuổi của hai gia đình, Ongsa và Sun vừa lúc đặt cùng một chỗ chăm sóc, có lúc là nhà bà ngoại Sun, có lúc là nhà ông nội Ongsa, thật sự là cùng nhau lớn lên cũng không quá chút nào.

Mà Sun và Ongsa từ nhỏ đã như hình với bóng, Ongsa chưa biết nói thì sẽ khóc gào lên bởi vì không thấy nhỏ Sun xuất hiện, bởi vì nhỏ Sun bị cảm không thoải mái cũng sẽ tranh nhau chăm sóc, không chịu rời đi một bước. Ngược lại, nhỏ Sun cầm đồ ăn vặt, đồ chơi gì cũng muốn chia sẻ với nhỏ Ongsa đầu tiên, khi học đi mặc dù luôn té ngã, nhưng chỉ cần có Ongsa ở bên cạnh thôi nhỏ cũng có thể cười đến vui vẻ.

Nguyện vọng của trẻ con rất đơn giản, cùng lắm là muốn giữ nhau ở bên cạnh mà thôi.

Mà tình huống này vẫn luôn kéo dài đến khi lên nhà trẻ mới bị gián đoạn, nào có hai đứa nhỏ suốt ngày dính lấy nhau, còn không thích tiếp xúc với người khác, luôn phải học cách ở chung với người khác, nếu không tương lai phải làm sao, mẹ Ongsa nghĩ vậy, càng cố ý để cho hiệu trưởng chia lớp cho hai đứa nhỏ, bố Ongsa cũng không ngăn cản, chỉ nghĩ tính cách Ongsa vốn dễ sợ người lạ, nhưng có lẽ thích ứng một chút cũng tốt.

Mặc dù bố mẹ Sun cảm thấy cưỡng ép hai đứa tách ra như vậy dường như có chút tổn thương đối với con trẻ, có thể thấy được Sun dường như cũng thích ứng rất tốt, nhỏ thích cười không chỉ được hoan nghênh, còn thỉnh thoảng có thể khoe với bố mẹ những bạn lớp khác tặng đồ cho nhỏ, sau đó đem đồ chia cho Ongsa, bởi vì hai đứa cách nhau không xa, sau khi tan học cũng có thể chơi cùng nhau bất cứ lúc nào, ảnh hưởng không lớn.

Mà bố mẹ của Sun một mặt vui vẻ khi con mình được yêu thích, một mặt lại lo lắng tương lai con gái lớn lên nhất định sẽ có nam sinh xếp hàng dài theo đuổi cô, vậy phải làm thế nào mới tốt?

Nhưng lo lắng có ích lợi gì đâu, con cái rồi cũng sẽ lớn, con gái thích cười cũng sẽ không sống quá tệ.

Nhưng Ongsa bên này ngày đầu tiên tách khỏi Sun đã bắt đầu không vui, cơm trưa ăn không vô, trong lớp học lúc tất cả các bạn đều cười đùa ầm ĩ, duy chỉ có Ongsa trầm mặc, nhà trẻ  phản hồi tình huống này cho phụ huynh, nhưng nhìn Ongsa tan học vẫn chạy nhảy như thường ngày, mẹ Ongsa ngược lại không phát hiện bất thường, chỉ cảm thấy qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi, trẻ con sẽ thích ứng.

Ai muốn chia tay là bài học đầu tiên mà Ongsa học được.

Theo thời gian trôi qua, Ongsa cũng dần dần thích ứng với cuộc sống ở nhà trẻ, mặc dù không hoạt bát so với các bạn cùng lứa tuổi, nhưng những chuyện ngu xuẩn lại làm không ít, tứ chi không phối hợp, như vì mèo con mà trèo cây ngã xuống, muốn sờ con chó con cũng ngã xuống vũng nước, muốn hái hoa cỏ bện thành vương miện tặng cho Sun, bị giáo viên mắng không nói, còn bị Sun chê xấu, một đống chuyện ngu xuẩn nói không hết.

Mặc dù vậy, sau khi Sun và Ongsa kết thúc một ngày học, họ vẫn có thể gặp nhau, vì vậy Ongsa cảm thấy không có gì xấu, chia tay chỉ là ngắn ngủi.

Ongsa và Sun chắc chắn sẽ đi cùng nhau một khoảng thời gian dài.

-

Sau khi hai người lên trung học phổ thông, chương trình học của từng người sắp xếp khác nhau, nói là càng lúc càng xa thì có chút tàn khốc, nhưng đúng là thường xuyên bởi vì thời gian lịch trình không hợp nhau mà không có cách nào thường xuyên gặp mặt giống như trước.

Nhưng vậy thì có quan hệ gì đâu, bạn bè đều sẽ trưởng thành và đi theo những hướng đi khác nhau, không phải sao? Chỉ cần có tâm muốn duy trì đều nhất định sẽ là bạn tốt.

Sun từng nghĩ như vậy, dù sao nhà của Ongsa cũng ở cùng một khu phố, dù xa thế nào cũng chỉ cách nhau một tòa nhà, huống hồ nhóm bạn bè của Ongsa cũng không lớn, hai người là bạn chung, nhịp sống cũng coi như giống nhau.

Nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó khác biệt.

Mới đầu Sun đổ lỗi cho cuộc sống trường học của mình quá mức bận rộn, ít chú ý đến bạn thời thơ ấu, nghĩ thầm gần đây tần suất nhắn tin cho Ongsa cũng giảm đi không ít, mới từ chỗ Tinh nghe nói gần đây Ongsa được lớp toán sắp xếp cho một bạn học tên Pa, đeo một cặp kính dày như Ongsa, chỉ là vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, lại thường xuyên buộc tóc đuôi ngựa, bóng lưng nhìn từ xa thậm chí có chút giống Sun, Sun trước đây thường xuyên xuất hiện bên cạnh Ongsa biến thành Pa, có lúc người không quen thuộc sẽ nhận nhầm Pa là Sun.

Vậy thì có gì đâu, chỉ là thành viên trong nhóm mà thôi. Sun vẫn nghĩ như vậy.

Nhưng vào một buổi tối cuối tháng, đúng lúc là lịch tụ họp cố định của Ongsa và Sun. Đó là lịch được nuôi dưỡng từ trong trứng nước của các cô, bởi vì bị phân đến các lớp khác nhau, nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể còn chưa quen thuộc với bạn cùng lớp, cho nên ước định bất kể thế nào trong mỗi tháng cũng phải tìm một ngày cùng nhau ăn cơm, đi ăn kem Sun thích, sau đó lại đi ăn thịt heo nướng Ongsa thích, có lẽ lại đi xem phim.

Lúc ở tiệm kem thì vẫn ổn, hai người vẫn gọi kem xoài và kem matcha như thường lệ, trao đổi ăn uống, sau đó tâm sự tình hình gần đây, đương nhiên nhiều hơn là Sun đang oán giận hội sinh viên, công tác xã đoàn có bao nhiêu phiền phức, Ongsa yên lặng nghe sau đó đưa ra một ít kiến nghị không tính là kiến nghị, dù sao cô cũng không phải là người yêu thích hoạt động xã đoàn, phần lớn thời gian cô thiên về một mình hành động, cũng rất khó đưa ra kiến nghị cụ thể, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đưa ra một ít quan điểm độc đáo, để Sun đột phá điểm mù đang gặp phải hiện tại.

Đang lúc họ đi đến quán thịt nướng, Sun liền chú ý thấy tiếng chuông thông báo của Ongsa vang lên không ngừng, khiến Sun cảm thấy hơi kỳ lạ, rốt cuộc ai không có việc gì lại gửi nhiều tin nhắn cho Ongsa như vậy, dù sao bình thường oanh tạc tin nhắn Ongsa cũng chỉ có Sun, nhưng bây giờ hai người họ đang mặt đối mặt ăn cơm, còn có ai nữa?

"Ai vậy?" Vóc dáng nhỏ vẫn không nhịn được hỏi. Nhìn Ongsa cầm điện thoại nhanh chóng trả lời tin nhắn, trên mặt là nụ cười không giấu được.

"Là Pa, gần đây cậu ấy hay gửi mấy cái meme, trông hài lắm."

"Ồ? Để mình xem."

Ongsa dừng lại một chút. "Có chút khó coi, đừng xem nữa." Vừa nhìn chằm chằm di động nhịn cười trả lời.

"Vậy sao, mình thấy cậu cười rất vui vẻ. Không phải rất thú vị sao?"

Có lẽ là nhận ra giọng điệu của Sun thay đổi, Ongsa chỉ có thể đưa điện thoại di động ra cho Sun xem ảnh lưu trong điện thoại của cô, Sun nhìn trước nhìn sau mấy tấm cũng không cảm thấy buồn cười ở chỗ nào liền trả lại.

"Hừ, những gì mình chia sẻ còn buồn cười hơn."

"Cậu không hiểu rồi." Nhưng Ongsa nói xong vẫn để điện thoại xuống gọi phần ăn hai người thích ăn, thịt lợn nướng, thịt thăn nướng, rau xà lách vô hạn cùng với Sprite và Coca.

Hai người đối với Pa nói cái gì cũng không có thảo luận quá nhiều, chỉ là âm thanh thông báo điện thoại Ongsa thỉnh thoảng vang lên.