Nương Tử Bổn Vương Bị Bắt Nạt

Chương 39




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệt thổ phỉ Sáng hôm sau, mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đù để xuất phát dẫn đầu là Hàn Duyệt, Ngô thái phó và Trình chi phủ, phía sau thì binh lính đi theo hộ tống gương vàng, số người còn lại được chia ra mai phục sẵn.

"Vương gia đi khoáng một đoạn là tới." Trình chi phù chỉ tay về hướng phía trước, nhưng chỉ thấy Hàn Duyệt ngây người ra đó môi lại nờ nụ cười lâu lâu lạỉ vô thức cười.

"Kệ ngài ấy đi, đang yêu đó mà." Ngô thái phó nói, nhìn vè mặt Hàn Duyệt khòi hòi cũng biết.

"Tình càm cùa vương gia với vương phi thật khiến người khác ngưỡng mộ." Trình chi phù cũng hiểu ra được vấn đề, nếu không còn tường Hàn Duyệt có bệnh.

"Dừng." Thấy phía trưổc bọn thổ phỉ đang đứng chờ, còn dẫn theo một số bá tánh đề làm con tin, liền ra hiệu dừng lại.

"Đại nhân cứu chúng tôi, cứu chúng tôi." Một số bá tánh bị bắt vừa thấy người tới thì không ngừng mờ miệng cầu cứu.

Lão đại làm mặt dữtợn quát lên một cái, rồi lại chì về phía bên Hàn Duyệt hòi "Im lặng, vàng đâu."

"Lại gặp ngươi rồi." Hàn Duyệt vẫy tay chào Lão đại, hôm bữa còn chưa chơi đã gì hết.

"Sao lại là các ngươi?" Lão đại nhìn về phía Hàn Duyệt và Ngô thái phó nhớ lại cành hôm đó trong lòng có chút hoang mang.

"Tại sao không thể là bọn ta." Hàn Duyệt nhìn, đến đưa vàng mà còn đòi hòi người nào với người nào nữa.

chapter content
chapter content


Ngô thái phó buông lời dụ dỗ, nói ra là vẽ đường đi cho bọn chúng đi theo.

Lão đại đào mắt nhìn một lượt, suy tư gì đó rồi lên tiếng "ĐỢi một lát, bọn ta hội ý."

"Lão đại quân triều đình đến chúng ta cầm cự không nổi đâu." Một tên thổ phì nói vè mặt lúc này đã tái mét lên khi đến quân triều đình tiếp viện.

"Lão đại Hạ quản gỉa gùi thư, trong thư có nói cứ làm theo lời bọn họ, xong đợt này thì rút." Một tên thổ phì khác chuyền lời từ trong thư lại, nếu Hạ quản gia cũng nói như vậy có thể yên tâm lấy số vàng này rồi.

Số vàng bữa giờ kiếm được cộng với hai mươi gương đó cả đời không lo đói, nếu bây giờ ờ lại cố thù sẽ mất cà chì lẫn chài, có khi bỏ mạng không chừng.

Lão đại suy tư một lúc rồi ra hiệu cho người dẫn hết những bá tánh bị nhốt còn lại ra hết, nhìn về phía Hàn Duyệt ra điều kiện "Bọn ta muốn có vàng trước."

"Một tay giao vàng một tay giao người, thấy thế nào." Hàn Duyệt lên tiếng, đề bọn chúng lấy vàng trước rồi bọn chúng lật kèo luôn sao, hắn đâu có ngu.

"Đước" Lão đại gật đầu đồng ý, sai người dẫn toàn bộ bá tánh ra phía trước, bên này Hàn Duyệt cũng sai người đem gương vàng lên phía trước để trao đổi.

Hai bên một tay giao vàng một tay giao người thuận lợi, bá tánh được thà ra nhanh chóng chạy về phía Hàn Duyệt.

"Phát tài rồi, phát tài rồi." Bọn thổ phỉ vui mừng la lớn khi nhìn thấy số vàng về tay bọn họ.

Một tên thổ phì khác lại chú ý đến gương đóng lại đằng kia, tò mò đi đến mò gương ra vè mặt vô cùng hoảng hốt "Lão đại, trong gương là...

là Hạ quàn gia."

"Cái gì?" Cà Lão đại lẫn đám thổ phi còn lại đều hoàng hốt không thôi, trúng kế rồi.

"Phóng." Ngô thái phó hô to giơ tay ra lệnh, bọn thổ phỉ còn chưa hiểu chuyện gì, thì bốn bề cung thù mai phục xuất hiện bẳn tên về phía bọn thổ phỉ.

"Chạy mau...

chạy mau." Lão đại ra hiệu rút lui, không ngờ lại bị chơi một vố không kịp trờ tay.

"Theo bổn vướng bắt sống bọn chúng, ai chống đối thì giết." Hàn Duyệt hô to phóng ngựa vệ phía trước dẫn đầu, Ngô thái phó cũng nhanh chóng cưỡi ngựa theo sau, còn Trình chi phù thì ờ lại bào vệ bá tánh.

Đám thổ phỉ chạy toán loạn người thì xin hàng người thì liều đến cùng, nhưng bọn họ chì tập trung bắt Lão đại.

Lúc này một bóng đen xẹt qua tấn công Hàn Duyệt, nhưng Hàn Duyệt né được lại Cố tình ngã ngựa rơi xuống đất "Đau chết bổn vương rồi, đau quá." Tên áo đen ngạc nhiên không thôi, còn chưa đầy mà ngã kiều gì thế, nhân lúc tên áo đen phân tâm Ngô thái phó liền ra tay trước chém một nhát vào tay hắn "To gan dám hành thích vương gia." "Binh lính cũng đã kịp chạy đến cứu nguy, tên áo đen ôm lấy cánh tay bị thương, thấy tình hình không ổn đành phi thân đi trước, nhưng trước khi đi không quên dùng ám khí phóng ra giết chết Lão đại.

"Giết người diệt khẩu." Hàn Duyệt lúc này cũng đã được binh lính đỡ dậy, quá trình tiếp thu được là tên áo đen đó mục đích là diệt khẩu tên Lão đại.

"Con không sao chú?" Ngô thái phó cũng nhanh chóng xuống ngựa tới chỗ Hàn Duyệt, khi nãy ngã ngựa không biết có bị thương không? "Không sao, sư phụ mau cho người thu dọn nối này đi." Hàn Duyệt lắc đầu mặc dù có hơi ê ầm một chút, bị té ngựa mà còn toàn thây là hên lắm rồi.

"Một số người các người ờ lại thu dọn, một số đem những tên thổ phì còn lại trờ về." Ngô thái phó chì tay một nhóm lính làm việc này, một nhóm làm việc kia.

"Xong việc chúng ta trờ về." Hàn Duyệt vừa nói vừa lấy tay đỡ lưng cùa hắn, bây giờ mới thấy đau rồi.

"Tạ ơn Tĩnh vương gia đã cứu mạng." Những bá tánh được cứu ra thấy Hàn Duyệt đi ta thì đồng loạt quỳ xuống dập đầu tạ ơn.

Mau đứng lên, mau đứng lên, các người mau trờ về nhà đi." Hàn Duyệt nhanh chóng chạy tới đỡ từng người dậy, dù sao cũng là việc nên làm cần gì tạ ơn.

"Các hường thân phụ lão Tĩnh vương gia đã lên tiếng chúng ta mau trờ về nhà thôi." Trình chi phù lên tiếng, nếu không họ sẽ quỳ đến tối mất.

"Phải đó, mau về nhà đi." Hàn Duyệt gật đầu, cũng ra hiệu cho người họ tống bọn họ trờ về an toàn.

Sau khi bá tánh và binh lính đi trước, thì Hàn Duyệt và Ngô thái phó cưỡi ngựa theo phía sau, lúc này Hàn Duyệt lên tiếng "Người áo đen khi nãy có chút quen mặt."

"Đúng là có chút quen mắt, nhất thời lại không nhớ là ai." Ngô thái phó gật đầu đồng tính, khi nãy đúng một bên quan sát quả thực là người từng gặp qua.

"Cái này chắc là chúng chớp thời cơ thôi, chứ không hẳn là đến hành thích." Hàn Duyệt suy nghĩ trước khi rời khỏi, tên áo đen còn giết chết Lão đại, đó mới là mục đích chính.

"Nêu đã diệt khẩu xem ra không muốn chúng ta điều tra ra." Ngô thái phó thờ dài, chuyện này tường đdn giàn xem ra phía sau có người âm thầm che đậy sự thật.

"Tới đâu hay tới đó, nếu giờ chúng ta cố điều tra cũng không có kết quà đâu." Hàn Duyệt lại không muốn điều tra tiếp, nếu đã giấu thì giấu luôn đi, cũng sẽ có ngày lòi ra.

"Được." Ngô thái phó gật đầu, hiểu ý Hàn Duyệt bởi vì bọn họ biết người phía sau là ai.

***