*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bắt được nôi gián.
"Tính đi tính lại ta còn tường là sư gia hay Tống bổ đầu không ngờ lại là ông." Lúc này Trình chi phủ cũng dẫn theo một số bổ đầu đi vào đề bắt người.
"Ta giấu rất kỹ không có sơ hờ, các người sao lại biết là ta làm." Hạ quản gia vè mặt có chút không phục, rõ ràng là không để lộ sơ hờ nào sao lại phát hiện ra được.
"Là do bổn vương vô tình thấy ông lén lút vào phòng cùa Trình chi phù, mỗi khi nhắc đến thổ phỉ vè mặt cùa ông có chút bất thường.
" Hàn Duyệt lên tiếng, nếu không phải vô tình thì sẽ không bao giờ nghĩ tới thù phạm là Hạ quản gia.
là tại những người đó.
"Tà sao có thể thắng chính, ông làm việc ác quà báo đến rất nhanh." Hàn Duyệt nhíu mày, xem ra người này hết thuốc chữa rồi, bị đồng tiền làm cho mờ mắt.
"Ta không phục, bọn họ hứa xong việc sẽ cho ta vàng, vàng là cùa ta." Hạ quàn gia điên cuồng lắc đầu không chịu thừa nhận mình sai, chì nhớ tới vàng sắp có được.
"Vậy ông đi ờ trong đại lao mà kiếm vàng đi." Hàn Duyệt lên tiếng, phất tay ra hiệu cho người mang Hạ sư gia đi.
"Ta thà chết chứ không đề rơi vào trong tay các ngươi, không bao giờ." Hạ quàn gia nói rồi, lỉền lấy trong ống tay áo ra một lọ thuốc độc ra nhanh chóng uống hết, rồi đột nhiên phun máu đen ngã lăn ra đất mà chết.
"Sao mấy người này thích chết thê nhì?" Hàn Duyệt nhíu mày nhìn Hạ quàn gia nằm chết dưới đất, tha cho con đường sống mà không chịu thì thôi.
"Vương gia, bây giờ xừ lý cái xác này như thế nào." Trình chi phủ hòi, chắc không đòn giàn à đem đi chôn rồi.
"Bò vào gương mai đem cho bọn thổ phỉ." Hàn Duyệt xoa cằm suy tư, cái xác này thích hỢp đem đi tặng nhỉ? "
"Vâng." Trình chi phù ra lệnh cho người mang xác ra ngoài rồi nhanh chóng dọn dẹp hiện trường.
"Xem như nhổ được gốc rồi." Ngô thái phó lên tiếng, chuyện tiếp theo dễ dàng hơn rồi.
"Ngày mai chúng ta xuất phát." Hàn Duyệt nhìn sang Ngô thái phó gật đầu ra hiệu, cũng nên kết thúc mọi chuyện rồi dây.
"Vâng." Ngô thái phó hiều ý Hàn Duyệt nói nhanh chóng kéo Lý Nghĩa ra ngoài, trà lại không gian riêng tư cho hai người.
"Nương từ, không làm nàng sợ chứ." Hàn Duyệt nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng giờ nàng không lên tiếng không phải là bị dọa sợ rồi đấy chứ.
"Không có, đừng nói là chàng sợ nha?" Kha Tuyết Nhã hòi ngược lại hắn, tên này mưa nắng thất thường lắm làm nàng không kịp trờ tay.
"Có nường từ bên cạnh bổn vương không sỢ chút nào." Hàn Duyệt lắc đầu, mấy cành này đối với hắn có là gì ghê gớm đâu, bình thường như cơm bữa.
"Thế sao khi nãy lại sợ?" Kha Tuyết Nhẫ nhìn hắn, cành này có khác gì khi nãy đâu, lúc SỢ lúc lại không sợ.
"Không biết." Hàn Duyệt suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, đột nhiên hắn cũng không lý giải được vẫn đề này.
"Ngày mai chàng đi đâu sao?" Kha Tuyết Nhã thắc mắc khi nãy nghe bọn họ nói chẳng lẽ là đi diệt thổ phi sao? "
"Bổn vương đi diệt thổ phì." Hàn Duyệt gật đầu, nàng ià đang quan tâm hắn sao, phài không nhì?
"Chàng phải cần thận đó, ta..." Kha Tuyết Nhã nhìn hắn định nói gì đó nhưng lại nói không nên lời.
"Nàng làm sao, có chuyện gì phài không?" Hàn Duyệt nhìn nàng, sao chì nói một nửa thật khiến người khác tò mò.
"Ta...
chờ chàng về." Kha Tuyết Nhã nói xong mà tim đã đập loạn cà lên, sao lần này tim nàng lại đập nhanh như vậy a.
"Bổn vương nhất định về sớm, nàng lo cho bổn vương sao?" Hàn Duyệt gật gật đầu, thì ra là nàng đợi hắn về, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó tà.
"Không được sao?" Kha Tuyết Nhã nhìn hắn có chút ngượng, cái tên này biết nàng lo cho hắn còn hòi nữa.
"Được, tức nhiên là được." Hàn Duyệt cười không ngớt, trong lòng đầy vui vè, nếu được như vậy thì còn gì bằng.
"Chàng cười gì đó?" Kha Tuyết Nhã nhìn hắn, sao lại cười hoài thế chẳng lẽ hẳn không muốn nàng đợi hắn sao?
"Bổn vương vui." Vè mặt Hàn Duyệt lúc này phải nói còn tươi hơn ai cho hắn kẹo.
"Vui, chuyện gì?" Kha Tuyết Nhã tò mò nãy giờ có gì vui đâu a, toàn chết chóc không, hắn vui cái gì.
"Không nói cho nương từ biết, lòng bổn vương vui." Hàn Duyệt lượn vòng vòng vè mặt vô cùng yêu đời, đột nhiên hắn cảm thấy hôm nay trời thật đẹp.
"Chàng vừa nói rồi còn gì." Kha Tuyết Nhã nghe hắn nói đến mặt cũng đò cà lên, thế mà bào không nói không biết giữ miệng.
"Cũng không sao hết." Hàn Duyệt lắc đầu, nhướng người sang hôn nàng một cái rồi chạy đi, để lại nàng đang đỏ mặt đứng đó.