Nuôi Sói Trong Nhà: Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 63: Chương 63




Liễu gia.

Hương Cẩm Lan sốt ruột đi đi lại lại trong Nhạn Uyên Các, phải biết sau khi nàng nhận được tin Liễu Nguyệt đang trở về thì không khỏi mừng rỡ. Giờ cảm xúc mừng rỡ đã chuyển sang mong chờ.

Lâu quá, sao mọi người chưa về vậy.

“Nhị phu nhân!!!” Một tên người làm hớt hải chạy vào.

Hương Cẩm Lan lập tức đi đến hỏi: “Sao? Về chưa?”

“Về, về rồi! Nhị tiểu thư cùng lão gia về rồi thưa nhị phu nhân.”



Xe ngựa dừng lại trước cửa vào Liễu gia. Tiêu Dã bước xuống trước sau đó đưa tay ra đỡ cô xuống. Liễu Nguyệt cũng quá mệt mỏi trên suốt chặng đường dài nên thuận thế đưa tay ra.

Chỉ là chân còn chưa chạm xuống mặt đất thì từ xa đã có tiếng gọi của một nữ nhân: “Nguyệt Nhi!!!”

“Mẹ!”

Hương Cẩm Lan vội vã chạy ra, trên khuôn mặt xinh đẹp giờ chỉ toàn những giọt lệ nóng bỏng chảy dài như suối. Nàng không màng hình tượng chạy thật nhanh tới ôm chặt lấy Liễu Nguyệt. Nước mắt giờ đã thấm đẫm áo cô, nàng nức nở nói: “Nguyệt Nhi, nhóc tì thối. Con làm ta lo chết rồi!”

Liễu Nguyệt an ủi ôm chặt lấy nàng, nhẹ giọng nói: “Con xin lỗi đã để người phải bận lòng rồi.”

Hương Cẩm Lan không nói, chỉ ôm chặt lấy cô. Lâu đến nỗi tưởng như cả người tê rần, lúc này nàng mới buông ra, nhưng vẫn không muốn dời xa mà bế cô trong tay.

“Mẹ…con lớn rồi, có thể tự đi.”

“Không, ta muốn ôm Nguyệt Nhi.”

Vì để chiều theo lòng nàng nên Liễu Nguyệt cũng không nói gì nữa, hai tay ôm chặt lấy cổ Hương Cẩm Lan.

Suốt cả quá trình Hương Cẩm Lan còn không buồn nhìn Liễu Diễm Tư lấy một cái, trong mắt chỉ có duy nhất con gái nhỏ của nàng, mà y cũng không mấy bận tâm, xong việc liền xoay người trở về nghỉ ngơi.

Tiêu Dã lặng lẽ theo sau hai người Hương Cẩm Lan và Liễu Nguyệt, nhìn nàng bế Liễu Nguyệt, hai mắt hắn không khỏi sáng lên.

Liệu hắn có được bế tiểu thư như vậy không?

Nghĩ vậy Tiêu Dã không khỏi tưởng tượng ra cảnh hắn ôm cơ thể nhỏ bé của cô trên tay, mà cô cùng như con mèo nhỏ mà ôm lấy cổ của hắn, như làm nũng mà dụi đầu vào.

Quá mức dễ thương rồi!

Tiêu Dã lấy tay che đi khuôn mặt đang đỏ ửng của mình nghĩ.



Sau sự việc lần này thì an ninh cả trong lẫn ngoài Liễu gia đã được thắt chặt, Liễu Nguyệt vì lẽ đó cũng chẳng thể chuồn ra ngoài chơi được nữa mà chỉ có thể quanh quẩn trong nhà.

Hương Cẩm Lan đã nghiêm nghị nói với cô thế này:

“Nguyệt Nhi, từ giờ không có sự cho phép của ta thì con không được phép bước ra ngoài kia nửa bước. Ta cũng đã nói với người bên ngoài rồi, họ sẽ không cho ra đâu.”

Điều đáng buồn hơn là Tiêu Dã hắn lại cùng phe với nàng, cho dù cô có nói thế nào thì hắn cũng không chút lay chuyển.

“Tiểu thư ta thật sự sợ rồi, không dám sơ suất với người nữa đâu.”

Khi đó hắn đã nói như vậy.

Mà Tiêu Dã lại là người được Hương Cẩm Lan trao quyền được cho phép cô ra ngoài nữa mới tức.

Liễu Nguyệt phụng phịu không nói chuyện với hắn nửa ngày, Tiêu Dã hắn vẫn cứng cỏi không chiều theo ý cô.

Cho dù cô có giận hắn đến thế nào đi nữa thì hắn cũng chỉ đành đợi cho đến khi cô nguôi giận. Duy chỉ việc này thôi, ta không được mềm lòng.

Bị một lần là đủ rồi, hắn không muốn trải nghiệm thêm đâu.

Cuối cùng Liễu Nguyệt vẫn là chán quá mà ngồi chơi với hắn.

Tiêu Dã quả thực đã đem đến cho cô hết điều mới lạ này đến mới lạ khác.

Trình độ đấu kiếm của hắn hiện tại cũng không phải dạng vừa, như vượt lên tận mấy bậc so với hồi trước cô đấu với hắn vậy.

Liễu Nguyệt càng đánh lại càng hăng, so hơn chục chiêu vẫn không ai nhường ai.

Tiêu Dã đích thị muốn nhường cô, nhưng cô lại nói không cho phép. Vì thế hắn cũng chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời.

Theo cái nhìn của Liễu Nguyệt thì đây chính là trận đấu không cân sức đầu tiên của cô. Đến Liễu Hạo cũng không đến mức này.

Nhưng theo cái nhìn Tiêu Dã, cái này là hắn đã âm thầm nương tay với cô. Không muốn cô tổn thương lòng tự trọng nên mới ra vẻ mất sức.

Liễu Nguyệt đánh đến chân tay rã rời, kiếm như đã muốn rơi ra khỏi tay. Nhưng mặc kệ Tiêu Dã nói thế nào thì cô vẫn nhất quyết không chịu dừng trận đấu cho tới khi có người thua.

Tiêu Dã quả thực muốn khóc mà.

Cuối cùng tay Liễu Nguyệt vì không chịu nổi mà đánh rơi kiếm ra. Tiêu Dã cũng lường trước được nên dừng tay đúng lúc.

Xoa bóp tay cho cô, hắn vừa đau lòng vừa nói: “Người cũng không nên hiếu thắng vậy chứ, ngộ nhỡ bị thương thì sao?”

Liễu Nguyệt cứng đầu nói: “Ta không thể thua ngươi được.”

Tiêu Dã nghe vậy thở dài bất lực.