Nuôi Sói Trong Nhà: Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 62: Chương 62




“Mọi thứ đã chuẩn bị xong, cũng nên xuất phát để về rồi.” Liễu Diễm Tư nói.

“Vị Bạch thiếu gia ban nãy đâu rồi cha?” Liễu Nguyệt ở bên cạnh hỏi. Trước khi đi cô vẫn có việc muốn nói với y.

“Không biết, chắc lát y sẽ xuất hiện ngay thôi.” Liễu Diễm Tư nói.

Đúng một giây sau Bạch Nhu xuất hiện, theo sau còn có Thanh Mộc với vẻ mặt không mấy vui vẻ.

“Bạch ca ca ta…”

“Gọi là Bạch thúc thúc.” Liễu Diễm Tư nói.

“Thúc…Bạch thúc thúc…ta có chuyện này cần nói…”

Bạch Nhu ban nãy vừa nghe cô mắng một trận ác liệt như vậy nên lúc thấy cô thì mặt không khỏi xanh mét, nhưng cuối cùng vẫn là cúi người xuống nghe.

“Ta muốn thúc… thế này…sau đó thì giúp ta…xong rồi, người hiểu chưa?”

Bạch Nhu gật gật đầu.

Tiêu Dã cùng Thanh Mộc đứng từ xa nhìn không khỏi cùng hẹn mà nghĩ: Hai người họ đang nói gì vậy?

Xong xuôi tất cả, Liễu Nguyệt kéo theo Tiêu Dã lên xe ngựa chờ đến giờ khởi hành về nhà, cô cũng không nói cho hắn bất cứ thông tin gì về chuyện ban nãy nói cho Bạch Nhu.

Coi như đó là một chuyện chỉ cô và y biết đi.

Tiêu Dã cũng chả buồn so đo, giờ việc cô trở về bên hắn đã khiến hắn hạnh phúc lắm rồi. Quan tâm làm gì mấy chuyện này.

Chuẩn bị xong xuôi, tất cả đã trong tư thế sẵn sàng. Đám người Liễu Diễm Tư nói lời tạm biệt với Bạch Nhu cùng Thanh Mộc, xe ngựa lăn bánh trở về Liễu gia.

Ba người Liễu Nguyệt, Tiêu Dã và Liễu Diễm Tư ở cùng một xe. Lúc này đang nhàm chán, Liễu Nguyệt mở miệng hỏi Liễu Diễm Tư: “Mấy tháng qua người đã làm gì A Dã, để hắn tới mức này vậy?”

Thú thực trong trí nhớ của cô, A Dã của hai tháng trước chính là một tiểu cẩu đáng yêu với vẻ mặt bộc lộ hết cảm xúc ra ngoài. Mà giờ đây lại như hai người khác một trời một vực, cao lớn, tính tình thì trầm đi trông thấy, đôi mắt cũng trở nên sắc xảo lạ thường. Làm cô không khỏi liên tưởng đến Tiêu Dã nguyên tác lúc hắc hóa.

Liễu Diễm Tư như đang chột dạ, nói: “Làm gì, ta thì làm gì được chứ? Để đề phòng xung đột giữa hai bên nên ta đã cho thằng nhóc này luyện tập thêm một vài chiêu thức thôi. Thằng nhóc Nhất Minh cũng luyện cùng, không tin con hỏi nó xem.”

Vẻ mặt Liễu Nguyệt vẫn là thập phần không tin, từ trước tới nay tính cách của cô đều là được truyền từ y sang. Đến cả lối suy nghĩ cũng không khác biệt là bao. Vậy thì bảo cô tin sao cho được.

Chắc chắn không chỉ có thế.

Nghĩ vậy cô quay sang nhìn Tiêu Dã, ánh mắt như muốn nói: Không khai ta nhất quyết không nhận người.

Tiêu Dã thật chịu thua, vừa đáng thương vừa làm nũng nói: “Cái đó…tiểu thư thật sự không có, lão gia y cũng chỉ cho ta luyện tập khắc nghiệt hơn trong mấy quyển sách kia thôi. Không có gì thật mà, người đừng giận…”

Liễu Nguyệt: “…”

Hắn lại trưng ra cái vẻ mặt như sắp khóc đó, cô đành bất lực, thở dài nói: “Không so đo nữa.”

Nghe vậy Tiêu Dã lập tức tươi cười trở lại.

Suốt dọc đường đều là cuộc trò chuyện của cô và Tiêu Dã về hai tháng qua. Những chuyện gặp phải, những thứ phải trải qua tất cả đều được kể hết cho đối phương nghe. Chuyện của cô, Tiêu Dã càng nghe càng đau lòng.

Cô phải sống khổ cực như vậy, hắn thương tiểu thư của hắn lắm.

Tiêu Dã kể cho cô, đa phần là về những cuộc tìm kiếm, những lần hi vọng rồi lại thất vọng khiến hắn đau khổ, khiến hắn sầu não cả đêm.

Nhưng giờ người về bên hắn rồi, hắn không lo nữa, cũng không sợ nữa. Từ giờ hắn sẽ bảo vệ cô thật tốt, để cho chuyện này không thể tái diễn thêm bất kì lần nào.

Nghĩ vậy Tiêu Dã nhìn cô, đôi mắt ẩn chứa chấp niệm cùng chiếm hữu đầy cháy bỏng nhưng lại bị cô bỏ qua.

Liễu Nguyệt một lòng coi hắn như tiểu cẩu vô hại mà nuôi dưỡng, nhưng nào biết hắn giờ đã trở thành sói con.