Nuôi Sói Trong Nhà: Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 129: Chương 129




Hai tháng sau.

Ánh nắng mờ nhạt hắt vào căn phòng qua cửa sổ giúp xua tan đi màu sắc ảm đạm lạnh lẽo của nó. Người nằm trên giường bất động mấy tháng nay bỗng có động tĩnh. Đầu cử động, đôi mắt từ từ mở ra, lát sau mới lấy lại tiêu cự. Tròng mắt chuyển động một lượt, Liễu Nguyệt nửa tỉnh nửa mê nhìn trần nhà hồi lâu mới lấy lại ý thức.

Sau khi lấy lại ý thức, hai mắt Liễu Nguyệt mở to đầy ngạc nhiên. Vì không có sức để ngồi bật dậy nhưng chung quy thì chuyện này vẫn làm cô cảm thấy bất ngờ lớn.

Mình chưa chết?

Liễu Nguyệt nghĩ.

Cô đưa tay lên véo má mình một cái thật đau. Đến lúc buông tay ra thì trên mặt đã xuất hiện một vết hằn đỏ nhàn nhạt.

Thật sự chưa chết?

Liễu Nguyệt vừa mừng vừa sợ sau khi thật sự chắc chắn rằng bản thân mình chưa chết. Dù sao trước khi rơi vào hôn mê, cô cũng không nghĩ bản thân mình sẽ còn sống mà được mở mắt ra nhìn lại khung cảnh này lần nữa.

Đầu đau như muốn nổ tung, cơ thể thì như bị ai đó dùng dao cắt từng lớp từng lớp thịt ra. Quả thực đau đớn vô cùng.

Liễu Nguyệt thầm cảm thán.

Có lẽ ông trời chưa muốn để mình chết dễ dàng như vậy.

Bỗng lúc này cánh cửa phòng bật mở ra. Liễu Hạo bước vào, theo thường lệ tầm mắt sẽ ngay lập tức nhìn tới người đang nhắm chặt mắt an tĩnh nằm trên giường. Nhưng tự dưng hôm nay có gì đó khang khác, người nằm trên giường, vậy mà hôm nay lại mở mắt nhìn y.

Hai người mắt đối mắt tầm khoảng một phút, Liễu Hạo mới sực tỉnh, đầy kinh ngạc nói: “Tiểu Nguyệt?”

Y nghe thấy đối phương phát ra tiếng “ừm” khe khẽ.

“!!!”

Biểu cảm trên mặt bị sự bất ngờ và vui mừng đan xen, Liễu Hạo chạy nhanh tới bên giường, nói: “Ngươi thực sự tỉnh dậy rồi?”

“Ngươi…khụ…hỏi thừa thãi…” Liễu Nguyệt khó khăn nói.

Liễu Hạo đỡ cô ngồi dậy, niềm vui không sao giấu nổi, vẻ mặt y cho thấy rõ ràng y đang rất vui. Liễu Hạo dường như không nhận ra điều đó, còn ra vẻ mình không quan tâm nói: “Ông đây cứ tưởng ngươi chết rồi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Sao ngươi không ngủ tiếp đi chứ.”

Nói là vậy nhưng y lại chạy đi rót cốc nước ấm về đưa cho Liễu Nguyệt, nói tiếp: “Uống đi.”

Cô toan cầm lấy cốc, còn chưa kịp chạm vào Liễu Hạo đã lại rút tay về, nghiêm túc nói: “Cốc này nóng lắm, ngươi cầm không được. Há miệng ra uống đi, cốc để ta cầm cho.”

Liễu Nguyệt: “…”

Thôi thì cô cũng lười so đo với y, uống được ngụm nước coi như lấy lại được chút sức. Liễu Nguyệt uống xong, Liễu Hạo tiện thể lau đi phần nước còn dính trên khoé miệng cho cô. Liễu Nguyệt không để tâm chuyện đó, chỉ hỏi: “Ở đây giờ còn ai không?”

“Ngươi ngủ nhiều đến mê sảng rồi à? Có ta, có cha, có…”

“Ý ta là trong Nhạn Uyên Các.”

Liễu Nguyệt cắt ngang y thở dài nói.

“À.” Liễu Hạo lúc này mới hiểu ra, “Thì nhị phu nhân người đã về rồi, còn có Mỗ thúc tới để chữa bệnh cho ngươi…Còn có…ừm, hình như hết rồi.”

“A Dã hắn đâu rồi?”

Liễu Nguyệt chỉ là buột miệng nói. Nói xong cô bỗng dưng lại cảm thấy hối hận vì lời mình nói ra.

Liễu Nguyệt sau đó rũ mắt, biểu cảm không biết đang nghĩ gì.

Sau một khoảng im lặng, vẫn là Liễu Hạo phá vỡ nó, y nói: “Để ta ra gọi phu nhân, người mà biết ngươi tỉnh lại thì sẽ vui lắm”

Liễu Hạo đương nhiên không thể nhắc tới Tiêu Dã trước mặt cô, một phần là để tránh cảm xúc tiêu cực không đáng có vì dù sao cô cũng vừa mới tỉnh dậy. Một phần là do y cũng thấy có vẻ như Liễu Nguyệt không hề có ý muốn nhắc lại chuyện đấy, cô chỉ là vô tình lỡ miệng nói ra thôi.

Nhận được cái gật đầu của đối phương, Liễu Hạo không chút chậm trễ chạy ngay ra ngoài. Một lát sau có tiếng bước chân vội vã truyền tới, có lẽ người bên ngoài đã gấp không chịu nổi muốn ngay lập tức vào trong phòng.

Liễu Nguyệt chuyển tầm mắt một lần nữa ra ngoài cửa. Hương Cẩm Lan vào đầu tiên, trên mặt nàng giờ phút này đều là một mặt biểu cảm kinh ngạc cùng mừng rỡ, nàng chạy ngay tới ôm lấy Liễu Nguyệt. Cô cũng thuận thế đưa tay lên vỗ nhẹ lên lưng nàng coi như an ủi. Liễu Hạo bình tĩnh bước vào sau, một lát sau lại là Liễu Diễm Tư đi vào, trên mặt y trông chẳng có chút sắc khí nào.

Liễu Nguyệt lấy làm lạ, nhưng hiện tại cũng không tiện hỏi y.

Hương Cẩm Lan sau đó hỏi cô cảm thấy trong người thế nào, Liễu Nguyệt nói bản thân ngoại trừ đôi khi tức ngực với đau họng thì cũng không cảm thấy gì khác thường, cứ như người vừa trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết không phải là cô vậy.

Hương Cẩm Lan và mọi người đương nhiên cảm thấy có chỗ khó hiểu, Mỗ Đông Quân hiện sang ở chỗ Tòng đại phu sắc thuốc cũng vừa hay tin đã tức tốc trở về. Khi y về thì quả thực thấy Liễu Nguyệt sắc mặt lãnh đạm đang được mọi người quây quanh hỏi han. Y sau đó liền làm công tác đuổi người, tránh làm phiền Liễu Nguyệt vì dù sao cô cũng vừa mới tỉnh dậy, cần không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi nhiều hơn.

Liễu Nguyệt khi đó cười nói với y: “Mỗ thúc, cháu ngủ từ đông giờ sắp sang đầu mùa hạ rồi mà thúc vẫn còn định cho cháu ngủ tiếp sao?”

“Đương nhiên là không phải vậy rồi. Ta chỉ muốn cháu có thời gian ổn định lại thôi.” Mỗ Đông Quân nói.

Liễu Nguyệt: “Cả cơ thể cháu hiện đang tràn trề sức sống.”

Mỗ Đông Quân: “Đừng đùa, ngoan ngoãn mà dưỡng bệnh đi. Ta còn chưa hỏi tội cháu sao lại để cho độc lan mạnh đến nỗi suýt lấy đi mạng của cháu đâu.”

Đáp lại y là vẻ mặt bất đắc dĩ của Liễu Nguyệt. Mỗ Đông Quân cũng lười so đo với bệnh nhân của mình, cho mọi người ra ngoài hết chỉ để mỗi Liễu Hạo ở lại với nhiệm vụ chăm sóc quản lí cô.

Liễu Hạo kéo chiếc ghế đến ngồi bên cạnh giường Liễu Nguyệt, y vắt chân chữ ngũ, nghiêm chỉnh ngồi nhìn cô, chẳng nói năng gì.

Liễu Nguyệt nâng mắt nhìn lại y, vẫn là ánh mắt khinh thường xen lẫn cợt nhả của trước kia. Liễu Hạo dường như cảm thấy hoài niệm, nhìn thành ra có chút ngẩn ngơ.

Liễu Nguyệt: “…”

“Đừng nhìn ta như thế, nổi da gà lắm.” Cô nói, “Muốn nói gì thì nói ra đi.”

“Cũng không có gì cả. Ta chỉ thắc mắc đúng một chuyện thôi.” Liễu Hạo nói.

Liễu Nguyệt hỏi: “Chuyện gì?”

“Về chuyện của A Dã, ngươi thật sự không có nương tay với hắn?”

“Thì sao?”

Liễu Hạo hít một hơi thật sâu, lấy ra hết dũng khí nói: “Ngay sau ngày hôm đó, lúc ta lén tới kiểm tra lại chỗ chân núi. Ta đã phát hiện ra ở đó có dấu vết của ai đó đã đào chỗ đất đấy lên, A Dã hắn…ta không còn thấy hắn ở trong đó nữa.”

Liễu Nguyệt tưởng có chuyện gì bất ngờ, thì ra là chuyện này. Cô thu lại dáng vẻ lạnh lùng vốn có, thở dài nói: “Không phải ta, nếu có người tới cứu hắn thật thì đó là do phước mạng của hắn lớn. Ngươi lo sợ gì chứ, lo hắn sau này sẽ quay về trả thù à?”

Liễu Hạo mím môi không nói gì. Liễu Nguyệt coi như cậu thừa nhận, nói tiếp: “A Dã hắn có quay về trả thù thật thì người hắn nhắm vào cũng sẽ chỉ có mỗi ta. Còn nếu hắn dám động vào Liễu gia, ta sẽ ra chơi với hắn, không để ai bị dây vào.”

“Đến nước này ngươi còn đợi hắn quay lại trả thù?” Liễu Hạo bỗng dưng tức giận nói, “Cha đang cho người lùng sục hắn khắp nơi đây này, ta ngày nào cũng phải chịu đựng ánh mắt dò xét của người. Mẹ nó nhờ người hết.”

Liễu Nguyệt lúc này mới lộ ra chút ngạc nhiên, cô hỏi: “Người tìm hắn làm gì?”

“Sao lại hỏi ta? Ta có phải cha đâu mà biết.”

Liễu Nguyệt: “…”

Cô thoáng nghĩ.

Nếu không sớm giải thích cho Liễu Diễm Tư biết, chỉ sợ chuyện lần này chắc chắn y sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.