Vân Du Các.
Liễu Diễm Tư cả người toả ra hàn ý lạnh thấu xương nhìn xuống Liễu Hạo đang đứng trước mặt.
“Nói, A Dã đâu.”
Y lạnh lùng nói.
Liễu Hạo mắt phượng đối mắt phượng nhìn y, nói: “Con không biết.”
“Thế à?” Liễu Diễm Tư khẽ nheo mắt che đi sự phẫn nộ đang trào dâng trong người mình, “Liễu Hạo, ngươi biết dám nói dối ta sẽ có hậu quả gì không?”
Khi y gọi thẳng tên cậu ra, thường thì nó đều là dự báo trước sẽ có chuyện chẳng tốt đẹp gì sắp sửa xảy đến.
Liễu Hạo thoáng run người, nhưng đôi mắt vẫn cứng cỏi đối mặt với y: “Con không biết gì hết. Người đợi A Nguyệt tỉnh dậy rồi hỏi chị ta đi.”
“Thực sự không biết?”
“Không biết, Tiểu Nguyệt giống ai người phải tự hiểu chứ. Có đời nào chị ta để cho con biết, đến người còn không biết cơ mà.”
Liễu Diễm Tư trầm mặc một lúc, cuối cùng bỏ qua cho Liễu Hạo.
“Tạm thời không nói chuyện này nữa. Nhưng bắt buộc phải tìm ra được nó.”
Y nói.
Liễu Hạo mặc dù biết Tiêu Dã hắn có khi chết lạnh từ mấy ngày trước rồi, thậm chí có khi bây giờ dưới đất đã thành cái xác khô cũng nên nhưng vẫn nói: “Con sẽ tìm ra hắn.”
Liễu Diễm Tư gật đầu, cho Liễu Hạo về. Xong y gọi Thư Kính ra, nói: “Kêu người gọi Hương Cẩm Lan về đi. Tình hình hiện tại đang vô cùng bất ổn, nhớ nói sự thật cho nàng ta biết, bảo phải về nhanh nhất có thể.”
Thư Kính nói: “Vâng.”
…
Một tháng sau.
Châm thử độc đâm vào người Liễu Nguyệt sau khi rút ra vẫn là một màu đen ngòm. Sắc mặt ai nấy đều trầm trọng thấy rõ.
Mỗ Đông Quân vứt kim châm vào khay đựng, vừa bịt miệng vết thương do kim châm cho cô vừa nói: “Không có tiến triển gì mới.”
Liễu Diễm Tư ở đằng sau nói: “Thời tiết sang xuân rồi. Ngươi có chắc đợi thêm thời gian nữa con bé sẽ tự tỉnh dậy không.”
“Không chắc lắm. Một phần vì độc lan ra toàn thân đã ngấm vào cả lục phủ ngũ tạng rồi. Nhưng khi ta tìm hiểu thì thấy bảo nhiệt độ thời tiết ấm lên thì độc sẽ tự thuyên giảm, không biết có phải nói điêu không.”
“Bạch Huyết kị nóng.”
“Chính vì nó nên ta mới nửa tin nửa ngờ.” Mỗ Đông Quân nói, “Loại độc được liệt vào hàng ngũ kịch độc nguy hiểm nhất mà chỉ vì thế bị đánh lui thì cũng có hơi khó khăn cho kẻ muốn ra tay giết người ngay.”
“Có lẽ kẻ đứng đằng sau muốn hành hạ con bé sống dở chết dở. Thủ đoạn đúng là tàn nhẫn thật.”
Y khẽ thở dài nói.
Liễu Diễm Tư không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Liễu Nguyệt.
“Lão gia, Mỗ công tử. Nhị phu nhân người trở về rồi.”
Thư Kính bước vào, Hương Cẩm Lan ở sau cũng vào theo. Sắc mặt của nàng không có vẻ gì là tốt lắm nhìn hai người, mở miệng nói: “Mỗ công tử, Diễm Tư. Tình hình của Nguyệt Nhi thế nào rồi?”
Mỗ Đông Quân nói: “Không mấy khả quan, nhưng trước mắt tạm thời đã giữ được tính mạng.”
Hương Cẩm Lan ở bên giường nhìn Liễu Nguyệt, bàn tay run rẩy không ngừng mân mê khuôn mặt có phần trắng nhợt của cô. Giọng Hương Cẩm Lan nghẹn lại, nàng nói: “T…Ta…Mặc dù ta chưa tìm ra thứ có thể triệt để tiêu trừ độc trên người Nguyệt Nhi, nhưng ta đã gặp lại sư phụ…Tuy người không thể xuống núi, nhưng mọi thứ cần biết để giúp cho Nguyệt Nhi, ta đã nắm rõ…Có lẽ sẽ chữa được phần nào…ta muốn con bé tỉnh dậy…”
Cả căn phòng chìm trong cảm xúc u buồn, phải đến một lúc sau, Mỗ Đông Quân mới nói: “Hương phu nhân, đau thương như vậy là đủ rồi. Ta nghĩ việc cấp bách cần làm hiện giờ là tìm ra cách nhanh nhất để ngăn độc phát triển mạnh hơn, đương nhiên kể cả việc giúp cho Tiểu Nguyệt tỉnh dậy.”
Hương Cẩm Lan xốc lại tinh thần, quay lại nói với y: “Ta biết rồi.”
Liễu Diễm Tư: “Cẩm Lan, nàng mới đi đường xa về. Tắm rửa rồi ăn uống gì đó một chút đi. Nguyệt Nhi có ta với y trông coi rồi, nàng cứ yên tâm mà nghỉ ngơi.”
Hương Cẩm Lan nhìn y, nói: “Cảm ơn người đã quan tâm, nhưng ta không có tâm trạng để nghỉ ngơi vào lúc này.”
Liễu Diễm Tư nghe vậy khẽ gật đầu, y nói: “Vậy thì chú ý đừng để bản thân làm việc quá sức.”