Liễu Nguyệt khi tỉnh giấc đã là chiều của ngày hôm sau, khi cô mở mắt ra vẫn là một khung cảnh quen thuộc.
Tiêu Dã ngồi chăm chú đọc sách, một chồng sách dày cộp được hắn sắp xếp ngay ngắn trên bàn, phân loại ra thành từng phần. Ở trên đó còn có một vài tờ giấy với bút và lọ mài mực. Viết nhiều như vậy, là hắn đã dành cả ngày ngồi nghiên cứu sao?
Tiêu Dã nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình, quay đầu sang nhìn về phía giường. Hai mắt mở to, vội đứng dậy khỏi ghế, đi thật nhanh đến chỗ cô, giọng nói vui mừng xen lẫn chút lo lắng: “Tiểu thư, người tỉnh rồi!”
“Ừ...” Liễu Nguyệt nói, đưa tay ra ý bảo hắn đỡ cô dậy. Tiêu Dã hiểu ý nhẹ nhàng đỡ lấy người cô để cô dựa lưng vào tường.
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
Khi tỉnh dậy câu đầu tiên cô hỏi luôn là câu này.
Tiêu Dã: “Người ngủ được một ngày rưỡi rồi.”
“Thảm nào thấy đói...A Dã, ta đói, ngươi có gì ăn không?” Liễu Nguyệt hỏi.
Hắn ngẫm nghĩ chút, sau đó nói: “Nên đổi vị một chút, cũng không thể để người suốt ngày ăn cháo được.”
Cô nói: “Đúng vậy, ta muốn ăn bánh bao.”
“Ta sẽ đi hỏi nhà bếp.” Tiêu Dã nói, “Người đừng ngủ nhé.”
“Sẽ không ngủ đâu.” Liễu Nguyệt cười nói.
Sau khi trở về Liễu gia, không biết có phải do bệnh tình thuyên giảm đi hay Tiêu Dã chăm sóc cô quá tốt mà giờ đây sắc mặt của Liễu Nguyệt đã hồng hào hơn trước, thời gian tỉnh dậy cũng lâu hơn mọi hôm. Đại phu Liễu Diễm Tư đặc biệt phân phó tới khám bệnh cho cô còn nói đợi vài hôm nữa có khi cô còn có thể xuống giường tự đi lại được.
Đây không phải chuyện đại hỉ sao?
Liễu Nguyệt ngồi trên giường nghĩ vậy tâm tình càng vui hơn.
Cạch!
Cửa phòng được đóng lại đột nhiên mở ra.
Liễu Diễm Tư trên mặt phủ một lớp tuyết mỏng bước vào, đầu y còn đọng chút sương tuyết, cả người mang theo một cỗ lạnh băng do trận tuyết ngoài trời bước vào.
“Sao người lại tới đây?” Cô hỏi.
Liễu Diễm Tư bỏ áo choàng sang một bên, cầm lấy cái ghế gần đó đặt xuống cạnh giường cô, y lãnh đạm ngồi xuống, nói: “Thi thoảng tới xem tình hình một chút. Có vẻ con khá hơn rồi nhỉ?”
“Vâng, khỏe hơn trước rồi.”
Liễu Diễm Tư: “Vậy thì tốt. Ta có...”
“Khụ, khụ!” Liễu Nguyệt vô tình ho, còn kèm theo đó là máu tươi từ miệng trào ra. Liễu Diễm Tư nhìn thấy thì lông mày lập tức nhíu chặt, nhưng cô lại như không có chuyện gì xảy ra mà lấy khăn lau đi vết máu.
“Chuyện này vẫn thường xuyên tái phát?” Y hỏi.
Liễu Nguyệt bình thản đáp: “Vâng.”
Mắt phương hơi nheo lại, y lạnh lùng nói: “Sao ta không nghe ai báo cáo?”
Nếu nói ai có thể ung dung đối đáp với Liễu Diễm Tư khi người này đang tỏa ra loại uy áp có thể bức chết người thì người đó chỉ có thể là Liễu Nguyệt. Cô không sợ y, còn có thể nghiêm túc ngồi tranh luận với y. Cả con người cô từ lối suy nghĩ đến cách hành động không khác y là bao, sao có thể không nhìn ra việc y đang giận.
Liễu Nguyệt ngồi trên giường, khóe mắt cong lên, cười nhẹ nói: “Là con cảm thấy không cần thiết nên mới không nói ra. Dù sao thổ huyết mãi rồi, có chết được đâu mà người cứ lo như vậy.”
Lông mày nhíu chặt, Liễu Diễm Tư nói: “Không được, bất kì biểu hiện gì cũng phải kể lại để ta còn biết cách mà xử lí. Con hờ hững với bệnh như vậy thì chết lúc nào không hay đâu.”
Cô bày ra dáng vẻ yếu thế của một bệnh nhân, nói: “Vâng.”
Liễu Diễm Tư biết nói nhiều với cô cũng vô ích, lát nói lại với A Dã hắn là được rồi.
“Mục đích ta tới đây gặp con cũng không phải chỉ như vậy.” Y nói, “Về danh tính của đám người ám sát ta và con, Thư Kính đã cho người điều tra ra rồi.”
Liễu Nguyệt thu lại sự lười biếng đang có, ánh mắt nghiêm túc nhìn y hỏi: “Bọn chúng là ai?”
“Duy nhất tên đeo mặt lạ hành tung bí ẩn là không có chút thông tin gì để tìm kiếm. Còn cái đám phế vật trước đó thì điều tra ra rồi, bọn chúng được thuê bởi một lão già, là kẻ bị ta nắm được nhược điểm rồi lấy nó ra uy hiếp lão. Mà kể ra lão già đó vừa ngu ngốc lại còn cứng đầu. Cứ nhất quyết đòi cá chết lưới rách với ta một phen cơ...”
Nói đến đây, mắt phượng tản ra sát ý làm người không rét thì run, y nói tiếp: “Con không cần biết lão ta là ai, dù sao nghe vào cũng bẩn tai. Lão già đó muốn chết sớm như vậy thì ta sẽ chiều theo lão, để cho lão sống như một con cá nằm trên đất thoi thóp cầu nước không được, sau đó từ từ chết khô đi vì chính sự ngu dốt của bản thân. Cả gia đình của lão, cả cái gia sản kếch sù đầy bẩn thỉu của lão, ta sẽ từ từ cho lão thấy động vào Liễu gia phải trả cái giá như thế nào.”
Liễu Diễm Tư dễ dãi cũng chỉ dễ dãi với tùy người. Trên khuôn mặt nam nhân này giờ đây lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Ánh nến trong phòng may ra có thể đem lại chút sắc khí làm bầu không khí trông hài hòa hơn chút, nếu không chỉ sợ với hai người một lớn một nhỏ tâm trạng đều vô cùng tệ này sẽ sớm đem không khí cả căn phòng đóng băng lại mất.
“Người vẫn không tìm ra được chút manh mối nào của tên ném thứ độc chết tiệt kia vào người con?” Liễu Nguyệt hỏi.
“Theo tra hỏi thì tên đeo mặt nạ quỷ không chút dính dáng gì tới đám người áo đen trước đó. Ta e rằng hắn là đang thừa nước đục thả câu ra tay. Còn có nhiều ẩn khúc ta vẫn chưa giải đáp được, tỉ như thế lực đứng sau, nguyên nhân ra tay, độc dược tên đó có...Huyết Bạch không phải là thứ đồ muốn là có được, cần phải là một người am hiểu y thuật, còn phải cẩn thận kĩ tính, may ra mới lên được núi Tuyết Linh Sơn hái hoa về tạo thành thuốc độc. Có vẻ cần thêm kha khá thời gian nữa mới lôi đầu bọn chuột cống đó ra được, đến lúc đó con phải thật khỏe mạnh để xem cảnh bọn chúng muốn sống không được muốn chết cũng không xong.”
Liễu Diễm Tư nói, trong giọng nói tràn đầy âm u cùng sát ý.
“Chính tay con sẽ giết chết tên đeo mặt nạ đó.” Liễu Nguyệt nói.
Liễu Diễm Tư không ngần ngại gật đầu đáp ứng nói: “Được.”
Cạch!
Cửa lại được mở ra lần nữa.
Lần này là Tiêu Dã, trên tay hắn còn mang theo lồng đựng bánh bao ở trong, vì cô nói muốn ăn bánh bao nên hắn đã nhờ nhà bếp làm.
Bước vào phòng thấy Liễu Diễm Tư, Tiêu Dã cúi người nói: “Lão gia.”
Y thấy hắn, nghĩ gì đó rồi nói: “Cho Nguyệt Nhi ăn xong thì tới Vân Du Các gặp ta.”
Nói rồi y đứng lên, dặn dò cô chú ý bệnh tình xong rời đi.
Tiêu Dã đến bên cô, đặt lồng bánh bao xuống, cũng không hỏi chuyện Liễu Diễm Tư y tới đây làm gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư, trong này có bánh bao nhân thịt mà người thích, người mau ăn đi.”
Liễu Nguyệt thần sắc thực sự đã tốt hơn trước rất nhiều, cô nhận lấy bánh bao từ tay hắn, cảm thấy bánh không quá nóng, vừa đủ ấm, cho vào miệng ăn rất được. Phồng má ăn bánh báo, cô vừa ăn vừa nói: “Ngươi đến gặp cha ta đi, có vẻ người cần nói chuyện quan trọng đấy.”
“Nhưng để người ở lại một mình...”
Liễu Nguyệt nói: “Đằng nào ngươi chả để ta lại một mình. Đi đi rồi bảo người nói chuyện nhanh chút.”
Tiêu Dã vâng lời cô rồi bước chân đi thật nhanh, vì hơn hết hắn không muốn để cô ở một mình lâu.