Thông tin Liễu Nguyệt bị trúng kịch độc quả thực chỉ có vài người biết. Liễu Diễm Tư quyết định không để chuyện này lan rộng vì nó có thể trở thành điểm yếu của cô bất cứ lúc nào.
Diệp gia có Diệp Chi Lăng là ngoại lệ vì chuyện này chính Liễu Nguyệt nói cho y biết.
Vài hôm trước Diệp Chi Lăng bất chợt tới Nhạn Uyên Các chơi.
Trùng hợp thế nào y lại đến đúng lúc cô tỉnh dậy, thế là Tiêu Dã lại phải mặt nặng mày nhẹ cho y vào. Hai người nói chuyện chỉ được một lúc, hiện tại Liễu Nguyệt đến nói cũng lười nói, chỉ bàn luận một chút về vấn đề mình gặp phải và dặn dò y không được kể cho bất kì ai khác.
“Liễu...khụ...Liễu Nguyệt nguyên tác vốn trâu bò từ đầu tới cuối, sao đổi sang ta lại thành con ma bệnh vậy?”
Cô nói, nghĩ lại tới giờ vẫn tức.
Vốn dĩ đã từng có một cơ thể khỏe mạnh có thể tự do bay nhảy mà giờ chỉ còn có thể ngồi im, đến nhấc một cái ngón tay lên cũng thấy mệt thì còn làm ra được trò trống gì.
“Vậy kẻ đeo mặt nạ thì sao? Đã tra ra manh mỗi gì chưa?” Diệp Chi Lăng lo lắng hỏi.
Mọi chuyện bây giờ đã không còn tuân theo cốt truyện đã có nữa, bị bắt cóc rồi đến cả chuyện này. Nam nhân đeo mặt nạ quỷ cô nhắc tới là ai? Có thù oán gì với Liễu gia? Sao lại ra tay bí ẩn như vậy?
Liễu Nguyệt nghe y nói vậy chỉ nói: “Chưa có kết quả, cha ta vẫn đang kêu người điều tra.”
Diệp Chi Lăng cũng chẳng làm được việc gì khác ngoài gật đầu, chúc cô mau khỏe sau đó ra về bởi Tiêu Dã đã đánh tiếng nói tới giờ uống thuốc rồi.
Tiêu Dã đỡ cô ngồi dậy, nhẹ nhàng đưa thuốc lên miệng cô. Liễu Nguyệt tuy biết thuốc đắng nhưng không biểu hiện gì nhiều, chỉ nhíu chặt mày uống cho tới khi chén thuốc cạn sạch.
Trong Nhạn Uyên Các giờ chỉ có mỗi cô và hắn ở trong. Hương Cẩm Lan ngay ngày hôm qua đã quyết định dứt áo lên đường đi tìm kiếm phương thuốc có thể chữa được căn bệnh cho cô. Nàng phải tốn mất mấy ngày lưỡng lự, một hồi cân nhắc thiệt hơn mới dám đưa ra cái quyết định có thể nói là táo bạo này.
Nàng là nữ thần y, nếu có nàng ở bên chăm sóc thì bệnh tình của Liễu Nguyệt có thể chuyển biến tốt hơn. Nhưng điều đó sẽ là vô cùng thụ động bởi vì cả ngày nàng luôn chỉ quanh quẩn trong nhà, chăm sóc cô rồi tìm đọc các loại dược liệu qua sách, đống sách đó thậm chí đến cả A Dã hắn còn đọc xong rồi.
Bệnh có thể giảm nhưng vẫn sẽ kéo dài không dứt, thế thì Nguyệt Nhi của nàng sẽ phải sống đầy khổ sở với căn bệnh này mà không biết khi nào nó chuyển biến xấu. Còn tệ hơn nữa đang chờ đợi cô trong một tương lai không xa có thể là một cái chết ập tới đột ngột không báo trước.
Chuyện này không một ai muốn nó xảy đến cả.
Bên ngoài kia nàng có nhiều bằng hữu, có các cao nhân lão làng hiểu biết uyên thâm về y dược lẫn độc dược. Gặp được bọn họ, hỏi han một chút. Hương Cẩm Lan nàng tin rằng sẽ tìm được cách chữa bệnh cho cô.
Vì lẽ đó nàng đã tới nói chuyện riêng với Liễu Diễm Tư và kể cho y biết về dự định của mình, sau đó tới nói chuyện với Liễu Nguyệt và Tiêu Dã.
Nàng hoàn toàn tin tưởng giao cô cho hắn chăm sóc.
Đối với nàng, Tiêu Dã hắn tuyệt đối không thể làm tổn thương Nguyệt Nhi của nàng được.
Điều đó chính là từ linh cảm của người mẹ vô cùng đặc biệt của nàng.
Ai cũng có khả năng làm thương cô, duy nhất Tiêu Dã hắn là ngoại lệ.
Tiêu Dã sau khi nghe nàng phân phó thì nghiêm túc lắng nghe. Cuối cùng hứa với Hương Cẩm Lan chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho cô tới khi nàng trở về.
Liễu Nguyệt biết cản Hương Cẩm Lan lại cũng không có ích gì, chỉ dặn nàng chăm sóc bản thân thật tốt, tránh xen vào mấy chuyện vớ vẩn ngoài kia để bị vạ lây. Cô còn ngoan ngoãn hứa với nàng sẽ nghe lời Tiêu Dã.
Vậy là giờ Nhạn Uyên Các vốn chỉ có ba người giờ thành ra còn mỗi hai người.
Khung cảnh yên tĩnh chỉ có tiếng xào xạc của cây cỏ vì gió thổi mà đung đua, ngoài trời thi thoảng tuyết vẫn rơi, khi đó cô sẽ lựa chọn đắp chăn thật dày sau đó nằm im nghe Tiêu Dã nói chuyện.
Tiêu Dã hắn đã lớn rồi, giọng cũng đã vỡ rồi, giọng nói trầm thấp không hiểu sao Liễu Nguyệt nghe lại cảm thấy vô cùng dễ chịu. Mỗi khi cô tỉnh giấc đều là thấy hắn an tĩnh ngồi ở trên ghế, vẻ mặt trầm ngâm, tay cầm theo quyển sách chăm chú đọc từng trang. Chỗ hắn ngồi cách giường không xa nếu không muốn nói là nó ở ngay bên cạnh, Tiêu Dã thậm trí còn mang cả một cái bàn nhỏ vào phòng cô để tiện cho những lúc cô ngủ hắn có thể tranh thủ tìm hiểu thêm về y thuật. Bởi vì hắn cũng muốn cô mau khỏi bệnh, nhìn cô cả người ngày một héo úa nằm trên giường đã làm hắn đau lòng lắm rồi.
Có một sự việc khiến Tiêu Dã nhớ mãi, đến nỗi ám ảnh hắn suốt mấy ngày ròng.
Đó là trong một buổi sáng nọ, khi Liễu Nguyệt đang ngồi trên giường nói chuyện rất thoải mái với hắn. Cô còn khẽ cười với hắn, sắc mặt hồng hào hơn rất nhiều, khi đó hắn còn tưởng bệnh cô đã đỡ hơn.
Nhưng không...
Ngay sau đó máu tươi từ miệng cô trào ra, không cần đợi đến ba mươi giây đã thấm đẫm phần ngực áo. Mắt Tiêu Dã trợn to, huyết sắc trên mặt lập tức rút sạch. Liễu Nguyệt lại trái ngược hoàn toàn với hắn, đôi mắt bình tĩnh nhìn xuống dưới phần ngực áo đỏ thẫm đầy đáng sợ của mình, sau đó cô lại nhìn Tiêu Dã sợ hãi đến run cả tay lấy khăn lau máu trên miệng cho mình, khóe miệng cô vì thế khẽ cong lên, cười an ủi nói: “Ta không sao đâu.”
Tiêu Dã lau xong thì đưa mắt lên nhìn Liễu Nguyệt, trong đôi mắt của hắn ánh lên sự hoảng loạn khó lòng mà che giấu. Giọng nói mang theo vài phần run rẩy: “Tiểu thư...người tuyệt đối không được xảy ra mệnh hệ gì. N...Nếu không ta thực sự không sống nổi đâu...”
Liễu Nguyệt không quá coi trọng tình cảm của hắn, chỉ nghĩ hắn đang nói đùa, vì vậy cô nói: “Ta sẽ không xảy ra chuyện gì hết.”
Tiêu Dã liền ôm Liễu Nguyệt, đầu gục xuống vai cô, như muốn lấy thêm chút dũng khí mà hít lấy hương thuốc có phần đắng mũi này trên người cô.
Liệu trên người cô có mang theo loại thuốc an thần nào không?
Nếu không tại sao khi cảm nhận được cả con người nhỏ bé này nằm trong lồng ngực hắn, được hắn ôm trọn lấy, ngửi thấy được mùi hương đặc chưng của người. Trái tim không ngừng run rẩy này của hắn lại cứ như vậy từ từ bình tĩnh lại.
Tiêu Dã khép hờ đôi mắt hưởng thụ loại cảm giác an toàn này, hắn ôm cô rất lâu, lâu không tưởng. Liễu Nguyệt cũng không có phản kháng, chỉ là ngay sau đó cả người cô mềm nhũn ra rồi ngất đi, vô lực ngã vào lòng hắn.
Tiêu Dã cẩn thận đặt Liễu Nguyệt xuống giường, thuần thục cởi áo ngoài dính máu của cô ra, sau đó đi lấy chiếc áo mới mặc vào cho cô.
Tiêu Dã hắn sợ cô sẽ bị lạnh, vì thế cả quá trình diễn ra vô cùng nhanh gọn.
Xong xuôi tất cả Tiêu Dã ngồi xuống bên giường Liễu Nguyệt, nhẹ nhàng như sợ người tỉnh giấc mà khẽ nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, giọng nói bất lực xen lẫn chút đáng thương, hắn nỉ non gọi tên cô: “Nguyệt Nguyệt...”