Nuôi Rồng Dưỡng Già

Phần 2 - Chương 5: Trận Đấu Giữa Đầm Lầy




Nếu như nói, từ khi Bông Bông xuất hiện, cả đầm lầy liền bị giam cầm, vậy chuyện này thật không tránh khỏi liên can đến con nhện này. Nhưng sau khi nghe Thiên Âm kể lại, Bông Bông lại một bộ tám mắt trợn to, cái gì mà bị giam cầm, rồi còn chìa khóa? Rõ ràng nó vẫn tự do ra vào, lại còn, cái thứ mà nó canh giữ, còn có chìa khóa sao?

Thiên Âm hoàn toàn giơ tay chịu thua rồi, con nhện này, ngoại trừ đột nhiên xuất hiện rồi gây họa, quả thật là không được tích sự gì!

Nhưng như vậy thì có thể nói, là Bông Bông hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cấm chế, như vậy nếu như đi cùng Bông Bông, thì bọn họ có thể dễ dàng ra vào đầm lầy?

Nghĩ là làm, Thiên Âm sau khi ăn xong, lập tức kéo Bông Bông ra ngoài thử nghiệm.

Bông Bông bò đi thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã ra đến bên ngoài, trên đường đi một đường thuận lợi, không hề có chút gì là khó khăn hay bị ngăn cấm. Ra khỏi đầm lầy, chính là khu rừng mà trước kia Thiên Âm nhặt được Trứng Chiên. Lại đi thêm một đoạn, chính là bờ sông ngắn cách khu rừng và tộc Hổ.

Ngồi trên lưng Bông Bông, nhìn lại nơi trước kia bản thân đã từng ở một đoạn thời gian, đột nhiên Thiên Âm có chút hoài niệm. Không biết bây giờ đám Bốn Béo bên kia thế nào rồi, còn cả Jenny, lúc kia cô bị đuổi khỏi tộc, Jenny đang phải ra ngoài chữa bệnh cho một người quan trọng nào đó. Không biết có thuận lợi hay không, mặc dù nói, hai người chỉ tương tác với nhau trong thời gian ngắn, nhưng nói không có tình cảm là giả. Thiên Âm cô cũng không phải là kẻ máu lạnh.

Bông Bông cảm giác như cảm xúc của Thiên Âm có phần biến động, nó mở miệng nhắc khẽ: “Đại nhân, bên kia là tộc thú thủ hộ Hổ Tộc, mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng Bông Bông vẫn có cảm giác thù địch, không thể đến gần.”

Thiên Âm chớp mắt, gật đầu: “Ừm, chúng ta về đi!”

Dù sao thứ muốn kiểm chứng cũng đã kiểm chứng không, ở lại cũng không để làm gì. Lại nói, cô cũng không có ý định trở lại bên đó, ít nhất là hiện tại…

Sau khi Bông Bông rời đi, trong lùm cây sông bên kia liền sột soạt chui ra hai bóng người. Bọn họ ôm ngực, thở phào như vừa trút được gánh nặng.

“Đó là loại thú gì, tại sao lại to lớn như vậy?” – Một thanh niên vừa đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, giọng vẫn còn run rẫy hỏi.

“Mẹ nó, tôi còn chưa từng thấy qua loại thú nào đáng sợ như thế! Lại thêm cái mùi sát khí đó, chắc đã ăn không ít thịt của thú nhân rồi đâu!” Người bên cạnh lập tức tiếp lời.

“Sao nó lại đến đây? Tôi còn tưởng là nó định tấn công chúng ta?”

“Không được, phải mau đi báo lại với thủ lĩnh!”

Nói rồi, một người lập tức hóa thú, chạy ngược trở về…

Thiên Âm bảo Bông Bông đưa đến mép đầm lầy liền dừng lại, cô muốn xem thử, nếu không có Bông Bông, thì tự mình có ra vào được đầm lầy hay không.

Quả nhiên, sau khi từ trên lưng Bông Bông trèo xuống, mặc dù hơi mờ nhạt, nhưng dường như cô nhìn thấy được một tấm màng khí ngăn cách giữa nơi đây và khu rừng. Thiên Âm chậm rãi đến gần, vừa đưa tay áp lại gần đã bị một lực điện từ tấm màn làm giật cho lùi lại.

Trứng Chiên nhìn thấy cái thư kia dám làm Thiên Âm bị thương lập tức nổi giận, nó hít một hơi phun mạnh lửa về phía tấm màn, nhưng lửa của nó vừa chạm đến, đã lập tức bị khuếch tán ra xung quanh, hoàn toàn tiêu biến. Trứng Chiên không chịu thua, lập tức thử lại mấy lần, nhưng kết quả vẫn không chút cải tiến.

Nhìn lại vết đỏ hằn trên tay, Thiên Âm đột nhiên ngẩng người. Trắng Tinh bằng cách nào đó đã ném mình đến đây, nhưng tại sao lại là nơi bị ngăn cấm này? Là vì muốn hại mình? Hay tại sao?

Không, cô ta để tâm đến Trứng Chiên như vậy, còn bảo mình nhất định phải bảo vệ nó, chắc chắn sẽ không đẩy mình vào đường chết. Vậy lý do là gì?

Đầu óc Thiên Âm nhất thời bị đình trệ, thật sự không hiểu nổi!

Cô siết chặt nắm tay. Nhưng cho dù là vì sao, thì mấy ngày tới, chìa khóa kia, chắc chắn bọn họ phải giành lấy cho bằng được.

Từ địa bàn của tộc Báo đi thẳng về phía Đông khoảng hai mươi phút, chính là Tộc Sấu. Khác với tộc Hổ sống nơi khô ráo, cá sấu lại ở sông lầy ẩm ướt. Cách sống và tập tính của cả hai đều tách biệt, nếu như Hoa Nhỏ thật sự phải sống ở đây, thì phải chịu khổ biết nhường nào?

Liệm Khiết đè nén hơi thở phẫn nộ trong lòng, từng bước nện mạnh đi nhanh về phía trước. Rõ ràng bọn họ đều biết anh thích Hoa Nhỏ, rõ ràng là như vậy!

Liệm Khiết siết chặt nắm tay, mỗi bước chân ngày một nhanh hơn.

Không thể để Hoa Nhỏ bị giao nộp, anh nhất định phải cứu Hoa Nhỏ, cho dù có phản bội cả tộc, cho dù trở thành tội đồ bị nguyền rủa. Liệm Khiết anh cũng nhất định phải…

Một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện chặn phía trước, Liệm Khiết chợt sững lại, rồi cau mày gầm gừ: “Nhạm Sơn, tránh ra!”

“Liệm Khiết, cậu định đi đâu?” Nhạm Sơn mặt lạnh nhìn thẳng vào hai mắt Liệm Khiết chất vấn.

“Cậu không cần biết!”

“Cậu đúng là đồ ngốc!”

“Nhạm Sơn, cậu muốn chết?” Liệm Khiết giận dữ rống lớn.

“Đến tộc Sấu rồi bán đứng chúng tôi? Cậu nghĩ như vậy thì có thể làm cho Hoa Nhỏ được ở bên cậu?” Nhạm Sơn khoanh tay, một bộ hiểu rõ làm Liệm Khiết nhất thời không biết phải làm sao. Nhưng sau đó lại nhanh chóng cười lạnh.

“Như vậy thì thế nào? Rõ ràng là…” Liệm Khiết cúi đầu, cơ thể run rẩy thống khổ:

“Rõ ràng là mọi người đều biết tôi yêu thích Hoa Nhỏ, rõ ràng là Hoa Nhỏ cũng yêu thích tôi, tại sao lại còn muốn giao nộp cô ấy?” Càng nói, Liệm Khiết càng trở nên kích động.

“Là các cậu ép tôi!”

Hai mắt anh đột nhiên đỏ lừ, nắm tay căng chặt, anh nhào đến, đấm mạnh về phía Nhạm Sơn. Như đã chuẩn bị tinh thần từ trước, Nhạm Sơn lập tức nghiêng người sang phải né tránh, anh cũng không chút cả nể, siết tay đấm vòng từ dưới lên về phía mặt Liệm Khiết.

Nếu như gặp người bình thường, thì đã sớm lãnh trọn cú đấm. Đằng này Liệm Khiết lại có thể nhanh chóng thu hồi lực đấm, đạp chân bật người về phía sau, thành công tránh thoát một kiếp.

Nhạm Sơn thấy vậy thì bật cười: “Quả không hổ là chiến thú mạnh nhất của tộc Báo, thật sự là không thể xem thường cậu!”

Liệm Khiết hít sâu một hơi, chớp mắt, dần lấy lại bình tĩnh: “Hoàng tử tộc Sấu rất yêu thích công chúa, chỉ cần ta cùng hắn thương lượng, nhất định có thể để cho Hoa Nhỏ một lối thoát.”

Nhạm Sơn nghe vậy liền tức giận: “Cậu dám vì như vậy mà muốn bán đứng công chúa của chúng ta? Liệm Khiết, cậu điên rồi!”

Nói rồi, lập tức xông người đánh về phía Liệm Khiết. Cơ bắp và tay căng chặt lộ ra móng vuốt sắt bén, toàn lực tấn công vào những nơi yếu hiểm.

Đối mặt với Liệm Khiết, chần chờ và nương tay chính là tìm chết.

Liệm Khiết cũng đã sớm chuẩn bị sẵn, anh gồng người, từng hoa văn báo lấp ló lộ ra trên lưng, nhanh nhẹn né tránh từng đòn công kích, còn có thể thuần thục phản công lại.

Hai thú không ai nhường ai, đánh một hồi lâu vẫn chưa thể phân được thắng bại. Cỏ cây xung quanh đều đã bị đánh nát thành nhiều mảng lớn, động tĩnh bọn họ gây ra cũng không hề nhỏ. Nếu còn tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc sẽ đánh động thêm nhiều thú đến đây.

Liệm Khiết vì mãi lo nghĩ mà trong thoáng chốc để lộ sơ hở, Nhạm Sơn lập tức bắt được, tung một đá vào ngực làm hắn đau đớn trượt về sau một đoạn lớn.

Liệm Khiết đưa tay ôm ngực, anh ngẩng đầu nhìn Nhạm Sơn, không thể tiếp tục kéo dài thêm thời gian. Anh ngẩng đầu lên trời gầm một tiếng, khí thế toàn thân lập tức thay đổi. Làn da ngăm đen lúc đầu bỗng chốc hóa đỏ, từng đường gân dài nổi lên ruy rẩy như những con giun đang chạy trong mạch máu. Cái đuôi dài phía sau lập tức lộ ra, răng nanh và móng vuốt nhanh chóng mọc ra dài ngoằng, sắt bén.

Nhạm Sơn thấy vậy không khỏi lui về sau một bước, đây chính là sức mạnh đặc biệt của Liệm Khiết. Cường Hóa Thú Thể – Khi dùng có thể làm tăng sức mạnh thể chất lên gấp ba lần.

Lần trước khi anh nhìn thấy Liệm Khiết sử dụng, cũng đã là hơn ba năm về trước, khi đối đầu với Chiến thú mạnh nhất đời trước. Dĩ nhiên, Liệm Khiết đã thắng, nhưng sau đó cậu ta phải gánh chịu đau đớn từ việc thúc ép cơ thể quá mức, nỗi đau thấu tận tâm can!

“Liệm Khiết, cậu điên rồi!” Nhạm Sơn vừa dứt lời, đã thấy Liệm Khiết trước mặt bỗng biến mất, tiếp đến, khuôn mặt Liệm Khiết phóng đại trong tầm mắt, Nhạm Sơn chỉ kịp gồng mình căng chặt cơ bắp. Anh lập tức bị đánh bay một đoạn dài, cả người đập mạnh vào thân cây lớn, một ngụm nôn ra máu tươi.

Nhạm Sơn ôm bụng cong người đau đớn, vừa chống tay định ngồi dậy, đã phát hiện Liệm Khiết lại lần nữa chuẩn bị lao đến. Anh lập tức gập người, cả cơ thể lấy tốc độ nhanh nhất dần hóa thành một lớp đá đen xì cứng ngắt.

Sức mạnh đặc biệt của Nhạm Sơn – Thiết Thú, biến cơ thể trở nên cứng như đá, bất khả xâm phạm.

Chỉ thấy, Liệm Khiết không chút ngần ngại, tung một cước đá bay “khối đá” Nhạm Sơn ra xa. Mặc dù cơ thể đã được bảo vệ, nhưng Nhạm Sơn vẫn không tránh khỏi bị thương. Cả người bị đá bay va đập không ít, Nhạm Sơn âm thầm nguyền rủa: ‘Con mẹ nó Liệm Khiết, không biết thế nào là nương tay sao?’

Nhạm Sơn sau khi va đập liền lăn một vòng lớn mới ngừng lại, anh cẩn thận nghe ngóng xung quanh, không cảm thấy bất cứ động tĩnh nào, lập tức nẩng đầu nhìn lại. Một đống hỗn loạn và đổ nát, đá nứt cây ngã, duy chỉ có Liệm Khiết là không thấy đâu.

Nhạm Sơn tức đến mức run người: “LIỆM KHIẾT!!!” tên này dám nhân lúc anh không để ý, chạy đi tìm tộc Sấu rồi!!!