Nuôi Rồng Dưỡng Già

Phần 2: Chương 6: Do Dự




Liệm Khiết ngay từ khi còn là báo con, đã thể hiện ra bản lĩnh sức mạnh to lớn. Cũng chính vì như vậy, mà hầu hêt những báo con còn lại đều e dè cậu ta, không dám lại gần. Mặc dù Liệm Khiết không nói ra, nhưng ai cũng biết, cậu là chú báo cô đơn nhất tộc.

Lúc các báo con khác còn đang uống sữa mẹ, Liệm Khiết đã có thể tự mình săn mồi. Lúc các báo con còn đang chơi đùa bên bố mẹ, cậu phải liên tục chịu những cơn đau vì căng cơ khi phải liên tục tập luyện. Chính vì cô đơn mà không ngừng cố gắng, chính vì cô đơn mà không muốn từ bỏ. Mang trên vai sự kỳ vọng của tộc đàn và bố mẹ, Liệm Khiết không oán than một lời. Nếu đã không thể làm bạn, vậy thì ít nhất hãy để những báo khác ngưỡng mộ mình đi.

Mãi đến khi đám Nhạm Sơn và Như Cắt được sinh ra, gánh nặng trên vai Liệm Khiết mới dần biến mất. Khi đám thú con đợt này dần lớn, Liệm Khiết chính là đàn anh cũng như người bạn, cùng họ cùng nhau nỗ lực, sự khác biệt về năng lực, cũng chính là điểm chung gắn liền bọn họ với nhau. Những tưởng tình bạn này sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng lần này, chính cậu lại là người đã phá vỡ nó…

Nhìn bóng dáng gầy nhỏ trước mặt, Liệm Khiết không tránh khỏi thở dài. Như Cắt – bộ dạng gầy nhỏ, vẻ ngoài hiền lành, ai nhìn qua cũng đều nghĩ là một kẻ nhu nhược không chút sát thương. Nhưng chính những thứ đó mới lại làm nên sức mạnh của cậu ta. Không phải chỉ là ngẫu nhiên mà Như Cắt lại được phân làm hộ vệ thân cận của công chúa. Chính vì đặc thù sức mạnh của cậu ta….

Như Cắt mắt lạnh liếc nhìn Liệm Khiết cả người đỏ rực, cậu chớp mắt, cau mày, không nén được nỗi thất vọng: “Liệm Khiết…”

“Cậu cũng đến đây để cản tôi?” Chưa đợi Như Cắt nói hết lời, Liệm Khiết đã gằn giọng.

Như Cắt nhắm mắt hít sâu một hơi: “Thôi vậy, chỉ còn cách để cậu tự hiểu ra!” nói rồi, anh lập tức cong người về phía trước, một tay áp xuống đất tạo thành tư thế săn mồi. Những đốm báo đen tuyền nhanh chóng lộ ra, móng vuốt nơi tay cũng nhanh chóng mọc dài sắt bén, chiếc đuôi sau lưng vụt lộ ra, đập nhẹ xuống đất, trong phút chốc, Như Cắt như biến mất khỏi tầm mắt của Liệm Khiết.

Liệm Khiết theo bản năng lập tức cúi người, liền tránh thoát được một cước của cậu ta từ phía sau. Anh lập tức lăn người về phía trước, quay đầu nhìn lại, nhưng vẫn không hề trông thấy bóng dáng của Như Cắt đâu.

Chớp Nháy – nâng cao sức mạnh tốc độ lên tối đa, có thể dịch chuyển chớp nháy trong một phạm vi nhất định.

Cảm giác mát lạnh từ trên đỉnh đầu truyền tới, Liệm Khiết lần nữa lăn người, né tránh cú bổ ngược của Như Cắt từ trên cao. Cú đánh trật đánh mạnh vào nền đất, nện lên những cộm đá và bụi lớn.

Liên tục nhiều lần, một bên đánh một bên né, chớp nháy không nghỉ. Mỗi đòn tấn công đều vô cùng chuẩn xác, nhanh nhẹn. Sử dụng năng lực nhiều lần như vậy, mà sức mạnh không hề thuyên giảm

Từ bao giờ mà tên nhóc này đã trở nên mạnh mẽ như vậy?

Liệm Khiết hít sâu một hơi, âm thầm lấy lại bình tĩnh. Cho dù Như Cắt mạnh hơn, nhưng sức mạnh của cậu ta chắc chắn không thể so được với Liệm Khiết. Cho dù có nhanh hơn thì lại thế nào? Chỉ cần có thể bắt lại, anh chắc chắn, cậu ta không thể chịu nổi một đòn của mình!

Như Cắt núp trên một nhánh cây gần đó, âm thầm lau mồ hôi. Cậu cũng biết được điểm này, vậy nên sau mỗi lần tấn công, liền nhanh chóng thay đổi vị trí. Như Cắt muốn lợi dụng sức mạnh của bản thân, từng bước dày vò Liệm Khiết, hoặc ít nhất là có thể là kéo dài thời gian, thủ lĩnh sẽ đến nhanh thôi. Cậu nhất định phải trụ được đến lúc đó!

Nhưng có vẻ như mọi việc không hề như cậu mong muốn. Như Cắt lần nữa áp dụng chiến thuật cũ, áp sát bằng tốc độ rồi tấn công. Cảm giác đòn đánh đã sắp đến gần, mà Liệm Khiết lại không có chút gì như muốn né tránh, Như Cắt cảm giác không ổn, lập tức thu thế vụt tốc đến khoảng xa.

Liệm Khiết liếc nhìn người anh em trước mặt, trong lòng âm thầm thở dài. Tên này lúc nào cũng cảnh giác như thế!

Nếu như đoán không lầm, thì Liệm Khiết muốn lãnh đòn đánh của Như Cắt, rồi từ đó tóm chặt cậu. Chỉ cần bị tóm được, thì kết quả của Như Cắt liền thảm. Cậu thật sự không chịu nỗi đòn đánh lúc đang cường hóa của tên này!

Như Cắt đảo mắt gầm gừ, cả người đã hoàn toàn hóa thành báo lớn, theo một tiếng gầm lớn vang lên, cậu hóa thành một luồng sáng lao đến. Liệm Khiết còn chưa kịp nhìn rõ đối phương, thì tay đã bị cào ra đường máu lớn.

Nếu đã không thể đánh trực diện, vậy cậu liền chơi mèo vờn chuột, làm đối phương đau khổ. Các đợt di chuyển dày đặc theo từng đường zic zac, Liệm Khiết đã bị cào ra một thân máu, nhưng có vẻ như Như Cắt vẫn còn nương tay. Các vết thương mặc dù dày đặc nhưng chỉ là ngoài da, không đánh sâu vào xác thịt.

Liệm Khiết khuỵu gối, đưa hai tay lên ôm đầu, ngay khi Như Cắt cảm giác như cậu ta đã chịu thua, thì đối phương đã lần nữa la lớn, dồn hết sức mạnh vào tay phải, gồng to đánh mạnh vào mặt đất. Như Cắt không hề đề phòng, lập tức liền bị dư chấn hất bay, cả người đập mạnh vào thân cây lớn.

Như Cắt khó khăn ngồi dậy, cậu đưa tay ôm ngực, cảm nhận xương xốt phía sau như đang kêu lên “răng rắc”.

Cái tên Liệm Khiết này, thật sự rất mạnh.

Liệm Khiết đứng thẳng người, mắt lạnh nhìn Như Cắt đang khốn đốn, không nói lời nào, lập tức phóng đi.

Như Cắt tựa người vào thân cây, thở dài: “Kệ đi, dù sao cũng đã cố hết sức…”

Một đường tiếp theo, Liệm Khiết đi được vô cùng thuận lợi, tộc Sấu đã ở ngay trong tầm mắt, nhưng giây tiếp theo đây anh lại đột nhiên ngừng lại. Liệm Khiết hít sâu một hơi, muốn bình ổn cảm xúc xao động trong lòng. Lúc nảy vẫn còn đang rất quyết tâm, nhưng khi đã đến được, không hiểu sao lại có chút do dự.

Lựa chọn này của hắn, là đúng hay sai?

Ánh mắt thất vọng của Như Cắt và Nhạm Sơn lần nữa hiện lên trong đầu.

Không, cho dù là đúng hay sai, thì đi đến bước này, đã không thể lại quay đầu. Vì Hoa Nhỏ, cho dù sau này có phải chịu hình phạt gì đi nữa, hắn cũng nhất định không thể từ bỏ.

Liệm Khiết tựa một tay vào thân cây, Cường Hóa Thú Thể cũng đã gần đến giới hạn. Mồ hôi liên tục túa ra như tắm, các vết thương theo đó mà dần trở nên đau rát, âm ỉ đến khó chịu. Liệm Khiết cắn răng ra sức hít thở, đè nén cơn đau đang muốn bùng nổ trong lông ngực, nện chân bước về phía trước.

Đáng tiếc, vừa đi được hai bước đã bị một lực mạnh đánh bay. Cả cơ thể va mạnh vào khối đá lớn rồi bật ngược trở lại. Anh co người phun ra một ngụm máu tươi, hai tròng mắt mở lớn, bất lực thốt lên hai chữ: “Thủ.. lĩnh..” rồi mất đi ý thức.