“Tuấn thiếu, cám ơn anh, anh thật là tốt với người ta quá đi.”
Khi mỹ nhân thấy vòng tay thuộc về mình thì hai mắt nhìn Trương Tuấn nháy vài cái, cứ như là mình đang nằm mơ vậy.
Cô có thể tin tưởng, ngày mai, cô sẽ trở thành câu truyện được bàn tán trong giới thượng lưu.
Cô có thể tưởng tượng ra ngày mai tựa đề của báo sẽ có dòng chữ: ” Thiếu gia nhà giàu vung hơn trăm vạn mua vòng tay để mỹ nhân cười” .
Trương Tuấn chỉ lạnh nhạt cười, anh chỉ biết, chỉ vì phụ nữ mà chi nhiều tiền như vậy, còn không bằng nói 400 vạn này làm anh vui lòng đi.
Anh thích chiến thắng người khác, anh thích có được những thứ mà người khác luôn mơ tưởng tới.
Có lẽ anh đối Liền Tịch Tịch chính là như vậy .
Cho tới nay, là do anh cho rằng tại này xã hội có chi bao nhiêu tiền cũng mua không được một Liền Tịch Tịch thuần khiết.
Cho nên anh nguyện ý trả giá, nguyện ý chờ đợi.
Chỉ là, anh không nghĩ tới, cảm tình suốt bao nhiêu năm kia của anh, đến cuối cùng lại là một âm mưu, anh đã bị vẻ bề ngoài thuần khiết trong trắng kia lừa cho một phen, anh như thể nào cam lòng?
. . . . . . . . . . . . Lần đầu tiên xuất hiện phân cách tuyến, tượng gỗ phấn hoa lệ. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Từ hội trường dấu giá đi ra, Lý Triệt liền cùng Chương Hiển đi đến một quán bar.
Trần Thắng vì không thích quán bar ồn ào, nên không có đi cùng. Ông cùng Lý Triệt tách ra trước, vẫn không quên cầu xin anh ngày mai đến công ty họ kí hợp đồng.
Lay động ly rượu, âm nhạc ồn ào, một đám người cùng nhay chìm đắm trong sự hoan lạc, mê say, chính là cảm giác tận hưởng ở nơi đây.
“Xem ra hôm nay anh thu hoạch được thứ ngoài ý muốn.”
Chương Hiển mỉm cười nhìn ly rượu, tay không ngừng nhẹ nhàng lắc ly rượu.
“Anh cũng cho rằng cái này xem như thu hoạch ngoài ý muốn sao?”
Lúc này Lý Triệt đã gỡ kính mắt xuống, khuôn mặt anh tuấn bị ngọn đèn mờ ảo chiếu vào, làm cho những cô gái bên cạnh đó không ngừng liếc mắt nhìn sang.