“Bốn trăm vạn.”
Hừ lạnh một tiếng, Lý Triệt lần nữa ra giá, lúc này Chương Hiển mới cảm thấy kì lạ.
“Bốn trăm vạn rồi, trời ạ, vị tiên sinh này thật sự rất có lòng nhân ái, trực tiếp liền ra 400 vạn. Trương tiên sinh còn muốn ra giá sao?”
Người dẫn nghe thấy số tiền như vậy, cũng có chút hưng phấn hơn. Một câu nói của anh, trực tiếp làm cho ánh mắt tất cả mọi người đều dồn vào trên người Trương Tuấn.
Lúc này Trương Tuấn có cảm giác đâm lao phải theo lao rồi, anh không nghĩ tới chỉ là ột vòng tay thủy tinh thôi, vậy mà có giá cao như vậy. Gương mặt có chút trắng bệch ra, rồi lại đỏ lên, anh quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, cô ta lúc này an tĩnh không ít, có lẽ là đã hết hứng thú với vòng tay này.
“Bốn trăm vạn lần thứ nhất. Trương tiên sinh, đây là vật có số lượng có hạn nha, một khi bỏ lỡ, cả đời này sẽ không có cơ hội lần nữa.”
Người dẫn không biết có phải hay không nhìn ra Trương Tuấn do dự, anh tiếp tục lớn tiếng nói.
Hai tay nắm thật chặc, trong nội tâm Trương Tuấn quả thật có chút do dự, sao có thể không do dự, lúc cha mẹ của anh đi đã đem công ty cho anh quản lý, lúc này tài chính của công ty đang có chút vần đề nhỏ, nếu như anh hào khí mua vòng tay về, thì bốn trăm vạn cũng không phải là con số nhỏ.
“Bốn trăm vạn lần 2. Không ai ra giá sao?”
Thanh âm người dẫn lần nữa vang lên, làm cho nội tâm Trương Tuấn phiền muộn một chút.
“Bốn trăm vạn. . . . . .”
Lần thứ ba còn chưa nói ra miệng, Trương Tuấn đã từ trên ghế đứng lên, quay đầu nhìn Lý Triệt, Lý Triệt thì khiêu khích nhìn anh lại, anh lập tức cảm thấy đầu nóng lên, lập tức giơ thẻ trong tay lên:
“Bốn trăm năm mươi vạn.”
“Tốt, Trương tiên sinh đã đem giá nâng lên bốn trăm năm mươi vạn, bốn trăm năm mươi vạn, còn có người ra giá sao?”
Người dẫn kích động đem giá nói ra, lập tức cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay.
Lý Triệt cười nhạt một tiếng, rồi nói với Trần Thắng cùng Chương Hiển:
“Đi thôi.”
Sau đó đứng dậy đi tới cửa.
Trần Thắng hoàn toàn bị Lý Triệt làm cho một hồi không hiểu, bất quá, ông cũng không có hỏi nhiều,theo Lý Triệt cùng đi ra .