98: Ngoại Truyện 1
Nơi nghĩa trang hoang vu lạnh lẽo, hai người đàn ông một thân tây trang đứng đó, đôi mắt đượm buồn nhìn vào di ảnh của người nằm dưới một sâu kia.
Đặt một bó hoa hồng trắng lên trước di ảnh của người đã khuất, Diệp Thanh cúi mặt giấu đi những giọt nước mắt đau lòng của mình.
Người con gái mà ông yêu nhất đã mãi mãi nằm dưới lòng đất lạnh lẽo.
Cả đời này, người mà ông có lỗi nhiều nhất chẳng ai khác ngoài cô.
“Tuyết Lam anh lại đến thăm em rồi đây.
Hôm nay con trai chúng ta cũng đến.”
Lương Khải Phong đứng bên cạnh, đôi mắt buồn buồn nhìn vào tấm di ảnh của Bạch Tuyết Lam.
Bao nhiêu năm sống trên đời, đến tận bây giờ anh mới biết mẹ của mình đã vĩnh viễn nằm xuống dưới đáy mộ sâu.
Trên môi kéo ra một nụ cười buồn, anh cuối đâu rồi nhỏ giọng nói.
“Mẹ à! Con trai đến thăm mẹ đây.”
Dưới tiết trời mùa thu hiu hiu buồn, hai người đứng đó, cúi mặt trước ngôi mộ, mỗi người đều mang theo một dòng cảm xúc riêng.
Đau lòng có, tiếc thương có, vui mừng có, và có cả bình yên.
Sau bao năm sống trong đau khổ Diệp Thanh cuối cùng cũng tìm được con trai của mình.
Đây chính là món quà quý giá nhất mà Bạch Tuyết Lam đã để lại cho ông.
Khẽ mỉm cười nhìn vào di ảnh, ông nhỏ giọng nói một câu nó rất đổi dịu dàng.
“Tuyết Lam! Kiếp này chúng ta có duyên không nợ.
Nếu như có kiếp sau, em đợi anh có được không?”
Một kiếp người liệu có được mấy lần gặp gỡ.
Bỏ lỡ một chuyến xe thì có thể đợi một chuyến khác.
Nhưng bỏ lỡ một người là bỏ lỡ cả một đời.
Nói rằng kiếp sau gặp lại, nhưng ai có thể biết trước được liệu kiếp sau có thật sự còn được gặp lại nhau hay không.
Dù cho có đi chăng nữa, thì làm sao mà nhớ được chuyện của kiếp này đây.
Lương Khải Phong đứng bên cạnh khẽ thở dài một hơi.
Nhìn vào nụ cười của người bên trong tấm ảnh, anh nói với giọng buồn buồn.
“Mẹ à! Con xin lỗi! Bao nhiêu năm ở cạnh mẹ, vậy mà con lại chẳng thể gọi hai tiếng mẹ ơi.
Mãi cho đến lúc mẹ ra đi, đến cả nhìn mặt mẹ lần cuối cùng cũng không có.”
Diệp Thanh đưa mắt nhìn con trai của mình.
Ông đưa tay lên vỗ vỗ vai cậu.
“Khải Phong! Con không có lỗi, là ba không tốt, không đủ bản lĩnh để bảo vệ cho mẹ con của con.”
Sau tất cả, chuyện gặp gỡ trên đời âu cũng đều là do duyên phận.
Duyên đến thì nhận thì duyên đi thì buông.
Kiếp này đã định, ông và Bạch Tuyết Lam có duyên không phận, cho nên hai người chỉ có thể gặp gỡ và đi với nhau một đoạn đường ngắn ngủi mà thôi.
Đam Mỹ Cổ Đại
“Ba à! Chuyện cũng đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc đến nữa.
Mẹ ở trên trời cũng không muốn nhìn thấy ba như vậy đâu.”
“Ừm… Ba biết rồi.
Khải Phong! Con và cô bé đó… hai người…”
“Ba à… Con và cô ấy, hết duyên rồi.”
[…]
Sân bay Tân Cảng…
Lý Hải Minh và Tô Uyển Ninh ngồi ở dãy ghế chờ của sân bay.
Đôi mắt buồn nhìn sang cậu con trai của mình, bà nhỏ giọng hỏi.
“Minh à! Em nhất định phải đi sao?”
Lý Hải Minh nắm tay mẹ của mình rồi dịu dàng nói.
“Mẹ à! Ở đây có quá nhiều thứ khiến con đau lòng.
Con… muốn rời khỏi đây một thời gian để quên hết quá khứ không vui.”
“Vậy cho mẹ đi cùng con đi.”
“Mẹ yên tâm, đợi sau khi con ổn định con nhất định sẽ đưa mẹ sang đó.”
“Minh à! Có phải vì cô gái đó nên con mới quyết định rời đi?”
“Mẹ! Đừng nhắc nữa.
Chị ấy có lẽ là sắp kết hôn rồi…”
Lý Hải Minh cúi mặt nhìn xuống, giấu đi sự đau lòng bên trong ánh mắt của mình.
Tô Uyển Ninh khẽ thở dài.
Chuyện tình cảm, không thể miễn cưỡng.
Đưa tay lên xoa xoa má cậu, bà dịu dàng nói.
“Rồi ngày nào đó, con sẽ tìm được một người chỉ thuộc về riêng con.”
“Con biết rồi!”
“Ừm… Mẹ đi vệ sinh môi lát.”
“Vâng!”
Ngày hôm đó, cậu đã nhìn thấy, Lương Khải Phong cầu hôn cô.
Lặng lẽ đứng nhìn cô từ xa, cậu lại chẳng đủ can đảm để bước về phía cô.
Dẫu sao thì… cô ấy yêu anh ta… anh ta cũng yêu cô, như vậy thì hai người sẽ hạnh phúc.
Mà cậu… chỉ cần cô hạnh phúc là đủ rồi.
Nếu hỏi cậu có đau lòng không… Dĩ nhiên là có.
Vậy cậu nỡ buông tay sao… Không buông thì có thể làm gì được đây?
Cậu yêu cô nhưng cô yêu người khác, miễn cưỡng thì sẽ không vui…
“Cứ như mà trốn đi sao?”
Một giọng nói vang lên khiến Lý Hải Minh bỗng dưng bất động.
Cậu… Là đang sinh ra ảo giác hay sao…
“Lý Hải Minh! Em định đi mà thôi nói với chị một lời nào sao?”
Giang Mỹ Mỹ đi đến trước mặt cậu, cô hạ mí mắt nhìn cậu trai trẻ ấy, trên gương mặt tỏ vẻ không vui.
Từ lúc cậu xuất viện, lại luôn tìm cách tránh mặt cô.
Không nói không rằng, lại muốn đi định cư ở Mỹ.
Nếu như không nhờ Tâm Di nói cho cô biết thì cô thật sự không thể nào biết được rồi.
Lý Hải Minh im lặng đôi chút, cố nén lại tất cả mọi cảm xúc của mình.
Ngẩng mặt lên nhìn cô, cậu nh ỏ giọng hỏi.
“Sao chị lại ở đây?”
“Nếu như chị không đến… có phải suốt đời này chúng ta cũng không có cơ hội gặp lại nhau nữa đúng không?”
“Chị à…”
“Chị muốn nói chuyện với em.”
“Em và chị… có chuyện gì để nói sao?”
“Có… Rất nhiều.”
Cậu nhìn cô, đôi mắt vẫn cứ dịu dàng như thế.
Ngay lúc này đây, cậu rất sợ.
Cậu sợ khi nói chuyện với cô rồi, cậu lại không nỡ rời đi…
“Chẳng phải là chị sắp kết hôn rồi sao? Chị nên chuẩn bị cho hôn lễ của mình chứ.”
“Ai nói với em là chị sắp kết hôn?”
“Chẳng phải anh ấy đã cầu hôn chị rồi sao?”
Giang Mỹ Mỹ nhìn cậu, hoá ra hôm đó, cô không hề nhìn lầm, quả thật là cậu đã ở đó.
“Em… cũng ở đó sao?”
“Ừm… Em thấy cả rồi, anh ấy đã cầu hôn chị mà.
Như vậy thì không phải là tốt lắm sao?”
“Chị từ chối rồi.”
Câu trả lời của cô khiến cô cậu lặng người.
Từ chối… Cô đã từ chối sao?
Còn chưa kịp phản ứng, cậu đã bị cô kéo tay lôi đi.
Đến một góc khuất, cô mới buông tay cậu ra.
Đôi mắt ánh lên sự tức giận, cô nhìn cậu rồi lạnh lùng nói.
“Nếu em muốn đi, thì hãy trả lại đồ cho chị trước đã.”
“Đồ… Em… có lấy đồ của chị sao?”
“Có! Em đã lấy một thứ rất quan trọng.”
“Em… Em đã…”
“Em lấy trái tim của chị rồi, bây giờ lại còn muốn trốn sao?”
Lý Hải Minh sững sờ, đôi mắt kích động nhìn cô thật lâu.
Lời cô nói, đến cùng là có ý gì đây?
Đôi mắt xinh đẹp của Mỹ Mỹ bỗng chốc trở nên đỏ hoe.
Cô nén lại sự đau lòng của mình rồi nghẹn ngào nói.
“Từ lúc em bất chấp tất cả để bảo vệ chị, chị đã biết bản thân mình cần ai.”
“Giây phút nhìn thấy em nằm bất tỉnh trên giường bệnh, toàn thân đều là thương tích… em có biết, chị đau lòng đến thế nào không?”
“Chị cứ nghĩ, bản thân mình không thể yêu ai khác ngoài Lương Khải Phong… Nhưng mà từ lúc em xuất hiện, trái tim của chị đã đặt ở chỗ của em rồi.”
“Lý Hải Minh… Chị yêu em… Em đừng đi, có được không?”.
99: Ngoại Truyện 2
Cửa hàng thức ăn của nhà Gia Di hôm nay khá đông khách. Cô và ba mẹ của mình bận rộn đến nỗi không có cả thời gian để nghỉ ngơi. Mãi cho đến hơn bảy giờ tối, quán mới dọn dẹp để đóng cửa.
Dáng người cao lớn từ phía xa đang chậm rãi đi tới. Gia Di nhìn một cái liền biết được người đến là ai. Đôi môi nhỏ khẽ mỉm cười, đôi mắt dịu dàng nhìn người trước mặt, cô hỏi.
"Sao anh lại đến đây?"
"Hôm nay lớp học đóng cửa sớm, anh đến giúp mọi người một tay."
Tống An Dương mỉm cười nhìn cô. Sau khi Tống thị phá sản, anh cuối cùng cũng được sống thật với bản thân của mình rồi. Không cần phải ra dáng của một vị lãnh đạo nữa, thay vào đó là một giáo viên dạy hội hoạ, đúng với sở thích và ước mơ của mình.
Được làm điều mình thích, được theo đuổi ước mơ của mình, đó mới gọi là sống.
"An Dương! Con đến lúc nào vậy?"
Liêu An từ bên trong bước ra, nghe tiếng của anh thì liền vui vẻ lên tiếng hỏi.
Tống An Dương nhìn về phía bà, anh nở nụ cười thật tươi rồi lên tiếng đáp.
"Con vừa mới đến thôi! Dì à! Để con phụ mọi người một tay."
"Không cần không cần đâu, đều đã xong hết cả rồi."
Nói rồi, bà đi về phía cô và anh. Nhìn cậu trai trẻ trước mặt, Hạ Liêu An càng nhìn lại càng thêm yêu thích. Bởi vì bà nhìn thấy trong đôi mắt ấy, là cả một tấm chân tình mà anh giành cho cô.
"Sao hả? Tới tìm Di Di sao?"
"Vâng! Con muốn phụ mọi người dọn quán, nhân tiện đưa Gia Di đi ăn chút gì đó."
"À... Dọn dẹp thì không cần đâu,. đã xong hết cả rồi. Con và Di Di cứ đi chơi đi."
Tô Gia Di mở to mắt nhìn mẹ của mình. Đây là mẹ ruột của cô sao? Có trai đến tận nhà để rủ con gái của mình đi chơi, vậy mà mẹ của cô lại...
Nhìn thấy ánh mắt của con gái nhìn mình, bà nhìn lại cô rồi nói.
"Con nhìn mẹ làm gì, còn không mau đi tắm rửa thay đồ đi."
"Ơ kìa mẹ..."
"Còn không đi?"
Gia Di ngơ ngác nhìn mẹ của mình. Vừa nhìn cô vừa chậm rãi bước đi. Mãi đến khi cô đi mất, bà mới khẽ thở dài.
"Bác gái! Bác có chuyện gì muốn nói với con đúng không?"
Tống An Dương vừa nhìn thì đã biết, bà ấy là cố tình đuổi Gia Di đi.
Hạ Liêu An nhìn cậu thanh niên trước mặt, chần chừ một lúc rồi bà nói.
"An Dương à! Bác biết con thích Gia Di có đúng không?"
Nghe bà hỏi, Tống An Dương không chút chần chừ mà liền trả lời.
"Vâng! Con rất thích em ấy."
"Vậy.. con có thể hứa với cô một chuyện có được không?"
"Cô cứ nói đi ạ."
"Con phải hứa... Dù có xảy ra chuyện gì cũng không được để nó đau lòng. Con không được lớn tiếng với nó, không được bỏ nó, càng không được làm tổn thương nó."
"An Dương... Gia Di đã phải chịu rất nhiều tổn thương rồi. Nửa đời còn lại, Bác hy vọng con sẽ làm cho nó hạnh phúc."
Tống An Dương nhìn đôi mắt đỏ hoe của bà mà trong lòng cũng thấy đau. Đúng thật là tình yêu của một người mẹ, cao cả và thiêng liêng biết nhường nào.
Anh khẽ gật đầu rồi trả lời bà.
"Dạ! Con hứa với bác, nửa đời còn lại, con nhất định sẽ dốc hết lòng để bảo vệ cô ấy. Sẽ để cô ấy trở thành người hạnh phúc nhất."
"Được! Có lời này của con, bác yên tâm rồi. Nửa đời còn lại, bác giao con gái bác cho con."
Ở phía xa xa, bên kia cánh cửa, có một cô gái nhỏ đang âm thầm rơi nước mắt...
[...]
Cửa hàng thời trang...
Hôm nay, Tâm Di đến cửa hàng thời trang của Tô Uyển Ninh để mua cho An Hạo vài cái áo. Chỉ là khi vừa mới bước chân vào cửa, cô đã cảm nhận được bầu không khí ở đây có chút kì lạ.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn quanh một lượt, cuối cùng thì dừng lại ở gương mặt quen thuộc của hai người đàn ông.
Đi vội về phía trước, cô nhẹ nhàng hỏi.
"Cậu! Chú nhỏ! Hai người cũng ở đây sao?"
Nhìn thấy cô, Tống Dĩ Thiên liền rất vui mừng. Vội đứng dậy đi về phía cô, ông nhẹ giọng nói.
"Là cậu của con rủ chú tới đây!"
"Hả... Hai người tới đây mua quần áo sao?"
"Cậu của con,. tới mua quần áo thì ít, tới tìm người ta thì nhiều."
Tâm Di mở to mắt nhìn Tô Dĩ Thiên. Đôi mắt tinh nghịch lại di chuyển rồi đặt lên người của Diệp Thanh.
Bị cô nhìn chằm chằm như thế, Diệp Thanh bỗng dưng cảm thấy có chút xấu hổ.
"Con nhìn cái gì?"
"Cậu à... Cậu tới đây để tìm... chị..."
"Diệp Tâm Di! Con bớt nói nhảm đi được không hả?"
"Hoooooooo...."
Tô Dĩ Thiên đứng bên cạnh lại không nhịn được mà chen vào.
"Ta nói lão Diệp à! Nếu cậu cũng tỉnh cảm với người ta thì cứ nói ra đi, giấu giấu giếm giếm để làm gì."
"Tô Dĩ Thiên, cậu im lặng một lát cũng không ai nói cậu câm đâu."
"Haha... đây gọi là có tật giật mình."
Tâm Di háo hức ngồi xuống bên cạnh cậu mình, cô khoác tay ông rồi nhỏ giọng thủ thỉ.
"Cậu à! Cậu thích chị Tiêu Lệ có đúng không?"
"Tâm Di..."
"Cậu à! Nếu như thích người ta thì nhất định phải nói, nếu không sẽ bị người khác cướp mất đó."
Tô Dĩ Thiên đứng bên cạnh phụ hoạ vào.
"Đúng nha! Cậu mà nói không thích thì tôi sẽ..."
Diệp Thanh thật sự là bị hai người này chọc đến điên rồi. Bảo Tô Dĩ Thiên đứng về phe của mình là một sai lầm vô cùng lớn. Tâm Di thích gây sự thì cũng thôi đã đành, lại gặp thêm Tô Dĩ Thiên thì đúng là chẳng khác nào hai cái loa phát thanh cứ lải nhải suốt ngày.
"Cậu à! Cậu không dám nói thì để con nói."
Tâm Di vẫy tay với Tiêu Lệ rồi ra hiệu cho cô đi sang. Khi Tiêu Lệ đến, cô vui vẻ khoác tay cô ấy rồi nói.
"Chị Tiêu Lệ... Em có chuyện này rất là quan trọng muốn nói với chị."
"Chuyện gì vậy?"
"Chuyện là..."
Tâm Di ngập ngừng, đưa mắt nhìn sang Diệp Thanh. Lúc này đây, thứ mà cô nhận được chính là một ánh mắt cảnh cáo. Cô nhìn thấy đôi mắt của cậu mình thì liền bật cười.
"Chị! Em sắp kết hôn rồi, chị làm phù dâu cho em nha."
"Chị sao? Không được đâu... chị... chị... làm phù dâu nhưng ai làm..."
"Chị đừng lo! Em sẽ sắp xếp."
"Nhưng..."
"Chị! Chị không muốn giúp em sao?"
"Chị... Được rồi! Tùy em sắp xếp vậy."
Tâm Di vui vẻ mỉm cười, đôi mắt pha trò nhìn sang cậu của mình. Cô nháy mắt với ông như thể muốn nói rằng... con chỉ giúp cậu được đến đây thôi.
Diệp Thanh kiểu...
"Tôi thua rồi..."