Nuôi Chồng Từ Bé

Chương 97: 97: Cầu Hôn




Một tháng sau…

Tia nắng dịu dàng xuyên qua ô cửa sổ. Trong ngôi nhà nhỏ quen thuộc, Tâm Di khẽ cựa mình thức dậy. Đôi mắt xinh đẹp chậm chạp mở ra, cô khẽ mỉm cười nhìn người bên cạnh vẫn còn đang say ngủ.

Trải qua một đêm dài tăm tối, rồi sẽ đón được ánh bình minh. Đi qua những ngày mưa giông bão tố, rồi phía cuối chân trời sẽ tìm được sắc cầu vồng rực rỡ. Trăng có lúc tròn lúc khuyết, đời người cũng có lúc bình yên lẫn phong ba. Sau tất cả, những thứ sa hoa phù phiếm, những danh vọng cao sang, những âm mưu tính toán rồi cũng sẽ không thắng nổi tình người.

Đôi môi nhỏ khẽ mỉm cười, cô đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt điển trai ấy. Ngón tay mềm mại chạm vào chóp mũi, người kia liền giật đột ngột mở mắt ra.

Đôi mắt dịu dàng pha thêm chút tinh nghịch, anh bắt lấy ngón tay cô rồi khẽ nói.

“Sao hả? Có phải chồng em rất đẹp trai đúng không?”

Tâm Di nhìn bộ dáng mơ màng của anh, nghe xong lời anh nói thì liền bật cười.

“Đúng vậy! Chồng của em rất rất là đẹp trai. Không uổng công em nuôi anh bao nhiêu năm trời!”

An Hạo nhíu mày, anh đưa tay búng nhẹ lên trán cô một cái.

“Còn không phải là em thấy anh đẹp trai nên mới có ý định nuôi lớn anh sao?”

“Xùy… Ai nói?”

“Ừm… Nuôi chồng thì nuôi từ bé nhỉ!”



“Không quan tâm anh nữa. Em đi tắm đây, hôm nay có rất nhiều chuyện phải làm.”

Nói rồi, cô bỏ mặc anh nằm đó rồi chạy một mạch vào phòng tắm.

Ba mươi phút sau…

Trên chiếc xe đạp tàn, cô ngồi sau xe anh, đôi mắt phấn khởi ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Bầu trời vừa vào thu, tiết trời se se lạnh, không khí trong lành, thật khiến cho lòng người cảm thấy bình yên.

“Sao hả? Vui lắm sao?”

“Tất nhiên rồi! Anh không cảm thấy bầu không khí hôm nay rất bình yên hay sao hả?”

“Ừm… Đúng là rất bình yên.”

Chiếc xe dừng lại trước một cửa tiệm bán hoa. Anh đi vào trong, mua cho cô một bó hoa hồng tím.

“Tặng em!”

“Cảm ơn ông xã.”

“Nói anh nghe, em muốn đi đâu?”

“Đi hết con đường này, rẽ phải sẽ tới.”

An Hạo đi theo lời chỉ dẫn của cô. Khi anh dừng lại thì mới biết, đó là một quán ăn. Chỉ tay vào bên trong, cô nhẹ giọng nói. Đọc 𝙩hê𝗺 các chương 𝗺ới 𝙩ại ++ 𝙩r𝘂𝗺𝙩 r𝘂y𝖾n.V𝖭 ++

“Anh xem! Cô ấy đang hạnh phúc chưa kìa.”

An Hạo nhìn theo tay cô, liền thấy Gia Di từ bên trong bước ra trên tay đang bưng một chiếc khay đựng mấy tô bún vẫn còn đang nghi ngút khói. Hai người đứng đó, lặng lẽ nhìn vào trong. Đôi môi khẽ nở ra một nụ cười, Tâm Di nói.

“Anh có biết thế nào gọi là hạnh phúc không?”

“Biết chứ, hạnh phúc thật ra đơn giản lắm. Chỉ là khi được ở bên cạnh những người thân yêu của mình, được sống với chính con người thật của mình, được làm những chuyện mình thích… như vậy đã là hạnh phúc rồi.”

“Cô ấy bây giờ không chỉ là hạnh phúc mà còn rất bình yên.”

Hai người im lặng đứng ở đó một lúc, Tâm Di nhẹ nhàng lấy ra một cành hoa hồng từ trong bó hoa của mình. Tiến về phía trước đặt nó xuống một chiếc bàn gần đó, trước khi Tô Gia Di nhìn thấy hai người thì cô đã kéo anh đi mất.



“Nhìn thấy cô ấy vui vẻ và hạnh phúc như, vậy em cũng cảm thấy yên tâm.”

“Tâm Di! Em đúng thật là một cô gái tốt.”

Hai người sánh bước đi bên nhau, anh dắt theo chiếc xe đạp tàn, cô đi bên cạnh trên tay ôm một bó hoa hồng màu tím. Những tia nắng ấm áp khẽ chiếu xuống soi dáng hai người in hình dưới mặt đường. Anh nắm lấy tay cô đôi mắt dịu dàng nhìn cô rồi nói.

“Cuối cùng thì mọi thứ đều đã trở về với vị trí vốn có. Sau một trận giông bão, bầu trời cũng bình yên trở lại.”

Tha thứ và bao dung cho người khác, cho họ một cơ hội để bù đắp lại những lỗi lầm mà mình đã gây ra. Đối với cô, đối với anh, đối với bọn họ đều là một Khởi đầu mới. Sinh ra một kiếp người, mấy ai không phạm phải lỗi lầm đâu. Quan trọng là sau khi biết mình phạm lỗi, con người ta có biết nhận lỗi và sửa sai hay không mà thôi.

Ngày hôm đó, cô và anh cùng nhau lang thang khắp nơi. Họ đi đến tất cả những nơi có khung cảnh bình yên và xinh đẹp nhất. Khi nhìn thấy cảnh đẹp, hít thở một bầu không khí trong lành, tự dưng cũng khiến cho người ta cảm thấy bình yên đến lạ.

Ánh hoàng hôn vương vấn chưa chịu tắt, cứ như thế dây dưa cùng với biển cả bao la. Ngồi xuống một tảng đá bên bờ biển, đôi chân nhỏ để xuống mặt nước, cô im lặng đôi mắt, xinh đẹp ngắm nhìn hoàng hôn phía cuối chân trời xa.

Hoàng hôn hôm nay đẹp quá. Những tia nắng cuối ngày pha thêm một ít màu cam đỏ nhuộm cả một vùng trời bao la. Mặt trời soi mình dưới biển tạo nên một khung cảnh đẹp tựa trong tranh.

Từng cánh chim hải âu tung cánh trên bầu trời. Mấy chiếc thuyền đánh cá đang lặng lẽ bơi vào bờ. Tiếng sóng vỗ rì rào, tiếng gió thổi vi vu mang theo cả vị mặn của biển khiến cô cảm thấy thật bình yên.

An Hạo ngồi đó, ngồi bên cạnh cô. Đôi mắt dịu dàng ngắm nhìn người mà anh yêu nhất. Mọi bão tố đều đã qua đi, ngày mai đây khi bình minh ló dạng, điều duy nhất anh muốn, chỉ là được nắm tay cô cùng đi hết nửa đời còn lại.

“Tâm Di! Em có từng nghe câu nói này chưa?”

“Câu gì cơ?”

“Nàng nắm tay ta theo ta nửa đời phiêu bạc. Ta hôn mắt nàng che nàng nửa người kiếp lênh đênh.” (sưu tầm)

Tâm Di mở to mắt nhìn anh, cô khẽ nở một nụ cười rồi dở giọng tinh nghịch.

“Chà chà, hôm nay anh còn biết làm thơ nữa nha.”

“Biết chứ, chỉ là bình thường anh không thích nói mấy câu văn vỡ mà thôi.”

“Là vậy sao?”

“Tâm Di à! Chúng ta đã đi với nhau một đoạn đường khá dài…đoạn đường phía trước, anh hi vọng bản thân mình có thể nắm lấy tay em che cho em cả một kiếp người còn lại có được không?”



Cô không trả lời, chỉ nhìn anh rồi mỉm cười gật đầu. Trải qua bao nhiêu sóng gió, thứ cô cần… đơn giản cũng chỉ là hai chữ Bình Yên.

Nắng tắt đêm buông, anh đưa cô trở về nơi chốn cũ. Đứng trên ngọn đồi cao cao ấy, anh đưa tay chỉ về hướng xa xa.

“Còn nhớ nơi này không?”

“Đương nhiên là em nhớ!”

“Anh đã từng nói… khi chúng ta kết hôn, cánh đồng hoa hồng này anh sẽ tặng em làm quà cưới.”

“Nhớ chứ!”

“Vậy thì ngày hôm nay, món quà này em có đồng ý nhận hay không?”

“Em …”

“Tâm Di! Chúng ta kết hôn đi có được không?”

Ánh trăng vàng nhẹ nhàng soi sáng, vì tinh tú trên cao cũng lấp lánh mãi không thôi. Giữa một vùng trời bình yên nhất, ở một nơi tĩnh lặng nhất, có một cánh đồng hoa hồng đẹp nhất… Tống An Hạo quỳ một gối xuống đất, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn rồi nói.

“Nửa đời còn lại… Hãy để anh chăm sóc cho em. Lấy anh nha…”

Cô bật cười, không giấu nổi sự hạnh phúc nơi đáy mắt. Anh dịu dàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô. Sau bao sóng gió trải bao muộn phiền nơi họ đến chính là cánh cửa mang hai chữ bình yên…