Nửa Đời Tội

Chương 5: Trọng sinh (2)




"Thúc phụ."

"Ngụy Anh thế nào?"

"Vừa rồi đã tỉnh, bây giờ lại hôn mê."

"Ừ."

"Vong Cơ, việc này Lam thị ta cũng có chút trách nhiệm, ngươi và hắn từng có giao lưu, nên đi chăm sóc hắn một vài ngày."

"Vong Cơ đã rõ."

Ngụy Vô Tiện lại hôn mê khoảng một ngày mới tỉnh lại.

Khi tỉnh lại thẫn thờ một lát, vừa xoay đầu, đã thấy Lam Vong Cơ ngồi ở bên cạnh chiếc bàn vuông. Y không đi à?

Nguỵ Vô Tiện kêu: "Lam Trạm."

Lam Vong Cơ lập tức nhìn sang, nói: "Tỉnh rồi?"

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt y, cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: "Ngươi vì sao quan tâm ta?" Thân hình Lam Vong Cơ cứng đờ, bị sự lạnh lùng đột ngột này đâm vào trong tim đau nhói, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Muốn dùng cơm không?"

Lại là câu này, Ngụy Vô Tiện lạnh lùng nói: "Không."

Lam Vong Cơ kềm nén nỗi chua xót, nói: "Ít nhiều cũng ăn một chút."

Ngụy Vô Tiện nói: "Cổ đau, không ăn."

"......." Lam Vong Cơ không đáp lại nữa, trong phòng nhất thời rơi vào trầm mặc.

Ngụy Vô Tiện mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: "Ngươi ra ngoài đi, để ta ở một mình."

Lam Vong Cơ không nhúc nhích, chỉ thấp giọng nói một câu: "Ta ở cùng ngươi."

"......"

Giang Phong Miên bởi vì có công việc chưa xử lý, nên đã sớm trở về Vân Mộng, nhưng đồng ý cho Giang Yếm Ly ở lại. Ngụy Vô Tiện chưa rõ tình huống, Giang Yếm Ly lại là sư tỷ thân thiết nhất của hắn, nàng ở lại, rất có thể có ích đối với tâm bệnh của Ngụy Vô Tiện.

Hôm nay nghe nói Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, Giang Yếm Ly gần như lập tức buông hết mọi việc trong tay xuống, cầm hộp đồ ăn lên kéo Giang Trừng chạy đến chỗ ở của hắn. Mà Giang Trừng bởi vì có ám ảnh quá lớn đối với việc Ngụy Vô Tiện tự sát, đến bây giờ vẫn có chút không dám gặp hắn, bởi vậy đi trên đường cứ luôn lúc đi lúc dừng, khiến cho Giang Yếm Ly cũng có chút sốt ruột.

Lúc bọn họ đến, Ngụy Vô Tiện đang ngồi trên giường phát ngốc, ngồi bên cạnh chiếc bàn vuông là Lam Vong Cơ đang im lặng. Trong phòng bị che kín mít không có ánh sáng, âm u tối tăm, vô cùng bức bối, trái ngược hoàn toàn với bầu trời nhiều nắng ở bên ngoài.

Giang Yếm Ly cẩn thận dè dặt đẩy cửa ra, nhưng không ngờ ánh sáng vừa vặn chiếu đến trên mặt Ngụy Vô Tiện. Cả người hắn rung lên, gần như theo bản năng che hai mắt lại. Đồng thời, trong khoảnh khắc đó Lam Vong Cơ cũng ngẩng đầu nhìn sang. Giang Yếm Ly vội vàng kéo Giang Trừng đi vào, nhanh chóng đóng cửa lại.

"A Tiện ....." Nàng thận trọng kêu lên, giọng nói có chút không ổn định. Không có ánh sáng nữa, Ngụy Vô Tiện buông tay xuống, im lặng một lát, mới nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Sư tỷ."

Hắn không bật dậy nhảy ra khỏi giường chạy ào qua, cũng không nhìn sang, chỉ cúi gằm mặt xuống khẽ gọi một tiếng "Sư tỷ", mái tóc đen che khuất gương mặt hắn, khiến người ta không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn.

Giang Yếm Ly không thể tin nổi nhìn vào sườn mặt hắn, sững sờ một lát, nước mắt trào ra.

Nàng từng bước từng bước đến gần mép giường, tiếng bước chân nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.

Giang Trừng cúi đầu đứng yên tại chỗ, một bước cũng không dám bước ra, nhìn một cái cũng không dám nhìn người trên giường kia. Nhưng giờ phút này cũng không có ai chú ý đến y.

Thân hình Ngụy Vô Tiện khẽ nhúc nhích rất nhỏ đến mức khó phát hiện, như thể muốn tránh xa, như thể muốn trốn đi, như thể không muốn nhìn đến bọn họ, nhưng cuối cùng hắn vẫn là không làm gì. Giang Yếm Ly ngồi xuống ở mép giường, đặt hộp đồ ăn sang một bên. Hắn vẫn luôn không ngẩng đầu lên. Giang Yếm Ly cố hết sức kềm nén tiếng khóc, giơ tay ra muốn chạm vào hắn.

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt tái nhợt đến trong suốt, không chút dấu vết lùi ra phía sau. Tay Giang Yếm Ly khựng lại ở nơi đó, đôi môi run run, Ngụy Vô Tiện lẳng lặng nhìn nàng.

"A Tiện ......" Nàng bụm miệng lại, nước mắt chảy xuống gò má. Vẻ mặt Ngụy Vô Tiện rốt cuộc có biến hóa, làm như hoảng loạn muốn an ủi nàng, nhưng cuối cùng, hắn chỉ nhích gần đến Giang Yếm Ly một chút, ngập ngừng nói: "Sư tỷ, tỷ đừng khóc ....... ta không sao."

Mặt trời đã không còn sưởi ấm người khác được nữa.

Giang Yếm Ly chợt ôm chầm lấy hắn, nghẹn ngào nói: "A Tiện, a Tiện ...... ngươi, ngươi đừng dọa sư tỷ như thế được không? Có thể nói cho sư tỷ biết, a Tiện rốt cuộc bị làm sao không ......."

Ngụy Vô Tiện hơi mở to hai mắt, ngây ngốc để mặc cho nàng ôm, nhưng trái tim giống như nước lặng, không dậy nổi một gợn sóng. Hắn há há miệng, có chút luống cuống nói: "Sư tỷ, ta ....... ta thật sự không sao."

Vốn định an ủi Giang Yếm Ly một chút, nhưng không ngờ Giang Trừng với nội tâm dồn nén nhiều ngày đã hoàn toàn bùng nổ ngay lúc này.

Y nổi giận hai ba bước vọt qua, nắm cổ áo Ngụy Vô Tiện gầm lên: "Ngụy Vô Tiện!"

"Ngươi đi chết đi!!!" Gương mặt vẫn còn mang nét ngây ngô này chồng lên khuôn mặt hung ác mà hắn nhìn thấy trước khi mạng sống của hắn kết thúc.

Hắn bỗng nhiên trợn mắt lên, hô hấp bắt đầu dồn dập, nhìn gương mặt phẫn nộ và kinh sợ ở trước mắt, trong thân thể lan ra cơn đau như kim châm, trong đầu lại bắt đầu hỗn loạn, thứ nhìn thấy trong mắt chính là Giang Trừng cầm Tam Độc đâm về phía hắn, trên mặt là thù hận vô tận.

Lam Vong Cơ đứng bật dậy, giận dữ kêu: "Giang Vãn Ngâm!" Ngụy Vô Tiện cố nén cơn đau, lắc lắc đầu về phía y. Lam Vong Cơ chỉ đành đứng yên tại đó, thần sắc khủng bố nhìn chằm chằm Giang Trừng.

Vẻ mặt hoảng loạn của Giang Yếm Ly cứng đờ, siết chặt váy, đứng một bên.

Tiếng chất vấn của Giang Trừng như tiếng sấm nổ vang bên tai: "Ta cmn rốt cuộc có lỗi với ngươi ở chỗ nào?! Mà ngươi phải trả thù ta như vậy?! Tự sát chơi vui lắm hả!! Hả? Ta và a tỷ bị ngươi doạ sợ tới mức mấy ngày mấy đêm ngủ không ngon, ngươi vui chứ gì?! Sướng không?!"

Cổ họng Giang Yếm Ly bị thọc một lỗ thủng, máu ào ạt chảy ra, sư tỷ của hắn cứ thế ở trước mắt hắn, ngã vào trong vòng tay của Giang Trừng.

"Nói chuyện đi!! Ta cmn rốt cuộc có lỗi với ngươi ở chỗ nào!! Hả?"

Ngụy Vô Tiện nhìn khuôn mặt tức giận của Giang Trừng, rốt cuộc không thể nào khống chế nỗi lòng, bóng người trùng trùng điệp điệp ở trước mắt, ngực hắn phập phồng với biên độ càng lúc càng lớn, vẻ mặt kinh sợ càng lúc càng nồng đậm, đau đớn của thân thể càng lúc càng dữ dội, cuối cùng lại thét lên một tiếng sợ hãi, đột nhiên đẩy Giang Trừng ra.

"A Tiện!"

"Ngụy Anh!"

Hai giọng nói đồng thời vang lên, Giang Trừng sững sờ nhìn một màn trước mắt này.

Ngụy Vô Tiện ngã vào giữa nệm chăn, che đầu lại, thân thể run rẩy, giống như là không thể chịu đựng nổi, thế mà lại muốn xé rách vết thương trên cổ. Nhưng tay giơ lên nửa chừng đã bị người khác chặn lại ———— Là Lam Vong Cơ nắm lấy cổ tay hắn, ôm chặt hắn trong lòng ngực.

Ngụy Vô Tiện giãy giụa kịch liệt, lạnh lùng nói: "Buông ta ra!!"

"Để ta đi chết!!"

Lời này vừa nói ra, Giang Trừng và Giang Yếm Ly lập tức trợn to hai mắt.

Lam Vong Cơ chỉ ôm hắn, thấp giọng lặp đi lặp lại: "Ngụy Anh, tỉnh lại ...... tỉnh lại ....."

"Ngươi một mình tìm chết thì cũng thôi, nhưng không thể không suy xét đến sư tỷ sư đệ ngươi."

Vì sao ...... phải ép ta như vậy ......

Mạng của ta, rốt cuộc là mạng của ai?

Hắn đột nhiên cười rộ lên, cười đến cực kỳ điên cuồng ở trong lòng ngực Lam Vong Cơ, là cười thật to đến thở không nổi, khiến người ta nghe thấy một nỗi tuyệt vọng vô tận.

Mạng của hắn, rốt cuộc là mạng của ai?

"A Tiện ......"

Giang Yếm Ly ở một bên khóc như mưa.

"Ngụy Anh, tỉnh lại ......"

Ngụy Vô Tiện làm như không nghe được lời y nói, vẫn còn cười lớn, hốc mắt đỏ hoe, vết thương trên cổ đã rách ra, bộ dạng đầu tóc rối tung cực kỳ giống oan hồn đau khổ giãy giụa trong nước.

Cuối cùng, Lam Vong Cơ đành phải nhân lúc hắn không đề phòng, đưa tay chặt một cái vào sau cổ hắn.

Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy sau cổ đau nhói, rồi mất đi ý thức.

Cảm nhận được thân hình trong lòng ngực dần dần mềm xuống, nhưng Lam Vong Cơ không hề thả lỏng, vừa đặt hắn nằm lại trên giường, không rảnh nói chuyện với hai người kia, đã gấp gáp tông cửa xông ra, đi sang phòng bên cạnh gọi y sư tới.

Giang Yếm Ly vội vàng lấy khăn tay lau máu chảy ra ở cổ Ngụy Vô Tiện, ai ngờ máu này càng lau càng chảy nhiều, Giang Yếm Ly sốt ruột đến độ khóc nức nở, hoảng hốt không thôi.

Giang Trừng chân tay luống cuống đứng ở bên cạnh hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy trong lòng vừa tự trách vừa hối hận ———— Chính mình rõ ràng định nói lời xin lỗi đàng hoàng, nhưng mà .......

Căn phòng bỗng nhiên sáng bừng lên.

Y sư tới rất nhanh. Ông ấy chỉ nhìn cổ Ngụy Vô Tiện một cái, rồi nhẹ nhàng điềm đạm nói: "Miệng vết thương bị rách không nghiêm trọng, chỉ cần may lại mấy mũi kim là được."

Lời này khá gây bối rối, cần may lại mà nói là không nghiêm trọng? Nhưng bọn họ cũng không rảnh suy nghĩ nhiều như vậy, Giang Yếm Ly vội vàng gật đầu, nhường chỗ cho y sư.

Lần này khác với lần trước, lúc đó Ngụy Vô Tiện hôn mê, đã bước nửa chân vào Quỷ Môn quan, ý thức không tỉnh táo. Nhưng lần này hắn chỉ là bị đánh ngất xỉu, vẫn có cảm giác đối với thế giới bên ngoài, lúc kim đâm vào da thịt, hắn liền bắt đầu run rẩy, trong miệng thoát ra vài tiếng rên đau yếu ớt.

Y sư dừng lại, xoay người nói: "Xin hai vị công tử lại đây hỗ trợ đè hắn lại." Lam Vong Cơ gật gật đầu, tiến lên đè hai tay Ngụy Vô Tiện, còn Giang Trừng do dự trong giây lát, sau đó đi tới nắm lấy cổ chân Ngụy Vô Tiện. Y sư nhanh chóng dùng kim chỉ xỏ qua xỏ lại trên cổ hắn.

Tiếng da thịt bị xuyên xỏ quanh quẩn bên tai mọi người, mấy người đã bình tĩnh trở lại không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Đau ...... quá ...... Đau ......

"Ưm ......"

Đau đớn trên cổ ép Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, trước mắt một mảnh mơ hồ, thân thể vẫn không ngăn được sự run rẩy, nhưng hắn lại không phát ra tiếng rên đau nữa, chỉ có ánh mắt tan rã, cắn môi dưới, thỉnh thoảng rên vài tiếng, nhịn đến mức mồ hôi túa ra đầy đầu.

Giang Yếm Ly thay hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn thấy môi dưới hắn chảy máu, lập tức hai mắt lại rưng rưng. Đồng tử của Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên có tiêu cự, nhưng trong mắt tràn nhập cảm xúc thê lương.

"A Tiện?"

"Sư tỷ ......" Làm như đau đến tê liệt, nhưng hắn lại cong môi cười, cười đến nỗi trái tim của bọn họ rung lên một cái, cắn chặt khớp hàm, cho rằng hắn lại sắp sửa phát bệnh, nhưng hắn thoạt nhìn lại thanh tỉnh khác thường. Nước mắt Giang Yếm Ly mới vừa ngưng lại rơi xuống, vén mấy sợi tóc trên trán hắn sang hai bên, nhẹ giọng nói: "Sư tỷ ở đây, a Tiện phải khoẻ lên, sư tỷ hầm canh cho a Tiện."

Trái tim kia chợt có chút rung động.

Ngụy Vô Tiện cười nhẹ, nói: "Được."

Giang Trừng cố nén nước mắt, mắng: "Lúc nên cười không cười, lúc không nên cười ngươi lại càng muốn cười, Ngụy Vô Tiện, chờ ngươi khỏe lại xem ta xử lý ngươi như thế nào!"

Ngụy Vô Tiện lại mỉm cười yếu ớt, khiến mọi người nhìn thấy mà trái tim co thắt đau đớn.

Khâu xong mấy mũi ít ỏi, Ngụy Vô Tiện đã toát mồ hôi lạnh đầm đìa, thả lỏng thân mình căng chặt, nghẹo đầu qua hôn mê một lần nữa.

Y sư thương tiếc nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, nói: "Sau này đừng nói với hắn mấy lời lẽ gây kích động nữa."

Trên mặt ba người đều hiện lên một tia đau khổ nặng nề.

Chén canh sườn hầm củ sen hấp dẫn kia không có ai uống, đã lạnh ngắt từ lâu.

Tồn tại đối với hắn hiện giờ mà nói, không khác gì một loại tra tấn.

---------

Lời tác giả:

Về phần tại sao Giang Trừng đột nhiên bùng nổ: Cảm xúc tiêu cực quá nhiều, ban đầu đã đè nén trong lòng, nhưng thấy vẻ mặt không cảm xúc của Ngụy Vô Tiện, giống như đang phản ứng lại sự quan tâm của Giang Yếm Ly, sau đó liền bộc phát cơn giận.

Về phần quan hệ giữa Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện có vẻ tốt hơn rất nhiều: Sau khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy chính là y, tuy rằng xuất hiện ảo giác, nhưng những việc làm sau đó của Lam Vong Cơ ngược lại khiến cho hắn thoáng an tâm, tốt hơn được một chút.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên mất khống chế: Bệnh trầm cảm phát tác.

Giang Yếm Ly lúc này thật sự rất sợ hãi, cảnh tượng kinh khủng như may cổ thế này, còn có hiệu ứng âm thanh, rất khủng bố, nhưng nàng muốn ở cùng Ngụy Vô Tiện.

Về phần thân thể của Ngụy Vô Tiện, chắc chắn là có người tắm rửa cho hắn, là ai thì không cần tôi nói.

Các bạn có chỗ nào không hài lòng có thể nói ra,hoặc là có vài đề nghị cho chương sau.