Nửa Đời Tội

Chương 4: Trọng sinh (1)




Thiếu niên mặc hắc y quỳ trên mặt đất, hai tay che mặt, đứng đối diện hắn là một nữ tử mặc áo vải thô. Nữ tử diện mạo xinh đẹp ngọt ngào, màu da ngăm đen, im lặng cúi đầu nhìn xoáy tóc của thiếu niên mặc hắc y, nói: "Ta đã dùng hết hồn lực của cả một nhánh tộc này của chúng ta để ngươi quay trở lại, ngươi chính là muốn chết cũng chết không được."

"Vì sao?"

Nàng không đáp, chỉ nói: "Ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, mỗi một lần ngươi chết, nơi này sẽ biến mất một người."

Ngụy Vô Tiện mỉm cười, nói: "Như vậy, nơi này là ảo cảnh?"

Nàng im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi cho rằng là ảo cảnh, vậy tại sao muốn tìm chết?"

Ngụy Vô Tiện nghẹn lời, không biết đáp lại như thế nào.

Nàng lại nói: "Trải qua nhiều đau đớn như vậy ngươi đều nhịn được, tại sao lần này ngay cả đối mặt với bọn họ cũng không dám?"

Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, sau đó bật cười, cười đến mức cả người rung lên, thậm chí cười ra cả nước mắt. Hắn vừa cười vừa nói: "Ngươi ...... ngươi muốn ta đối mặt như thế nào?"

Những gút mắc không hoá giải được, đã sớm khiến cho hắn không muốn đối mặt nữa. Hắn làm sao để đối mặt? Vừa nhìn thấy bọn họ, là không thể tránh khỏi nhớ tới những đao quang kiếm ảnh của năm đó.

Hai tay hắn yếu ớt rũ xuống bên người, ngay cả sức lực để siết nắm tay cũng không có. Hắn thì thầm nói: "Ta nên chết từ lâu rồi." Nàng đối diện với đôi mắt trắng đen rõ ràng của hắn, hắn nói: "Các ngươi không nên cứu ta." Vẻ mặt hắn đau thương như vậy, nói là đối mặt với nàng, nhưng đồng tử không hề có tiêu cự.

Không xứng đáng.

"....... Một mình ngươi tìm chết thì cũng thôi, nhưng không thể không suy xét đến sư tỷ sư đệ của ngươi."

Ngụy Vô Tiện trầm mặc.

Nàng ngồi xuống, nhìn thẳng vào Ngụy Vô Tiện, nói: "Ta biết ngươi đau khổ, cũng biết ngươi không muốn trở về nữa. Nhưng nếu ngươi chết rồi, thì tất cả những gì ta làm sẽ trôi theo dòng nước, linh hồn của chúng ta cũng sẽ biến mất cùng với cái chết của ngươi."

Nàng xưa nay sấm rền gió cuốn, nói năng thận trọng nghiêm túc, lúc này giọng điệu nhu hòa đến mức như thể muốn tan thành nước, giống như đang dỗ một đứa trẻ mới lớn.

Ngươi không muốn sống, cũng phải sống.

Ngụy Vô Tiện, ngươi rốt cuộc, cả đời đều phải vì người khác mà sống.

Ôn Tình chỉ chỉ vào chỗ xương quai xanh của hắn, nói: "Nơi này chính là dấu ấn để lại của trận pháp quay trở về. Xem như là một niệm tưởng đi."

Tìm kiếm hy vọng trong tuyệt vọng.

Ngụy Vô Tiện nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của nàng, bỗng nhiên ngơ ngác chảy nước mắt xuống, bàng hoàng mà lại bất lực. Hắn mờ mịt nói: "Vì sao chứ? Vì sao đối xử với ta như vậy ...... Ta nên làm gì bây giờ ......"

Nàng mím môi, nhìn hắn rơi lệ, hốc mắt cũng hơi hơi hoe đỏ. Một lát sau, nàng bỗng nhiên cười rộ lên, nói: "Lần trước ta không thể cho ngươi đáp án, nhưng lần này, ta có thể nói với ngươi -------- Sống thật tốt là được."

Sống thật tốt.

Giống như một tảng đá nặng nề, đè trên người Ngụy Vô Tiện, đè đến mức hắn không thở nổi. Hắn đột nhiên túm chặt ngực áo, nỗ lực bình ổn nhịp thở, nhưng càng thở càng đau, một trái tim máu me đầm đìa đập kịch liệt. Mái tóc đen xoã xuống, che khuất dáng vẻ chật vật không chịu nổi của hắn.

Hắn tiếp nhận sự dịu dàng gần như tàn nhẫn này mà không có cách nào phản kháng.

Tâm trạng sau một hồi lên xuống biến động, hắn bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, khóe miệng cong lên không hề có độ ấm, nói: "Ngươi rất hiểu ta."

Nàng nhàn nhạt nói: "Đó là đương nhiên, dù sao suốt cả ngày tóm lấy ngươi rót thuốc châm kim, những lời nói nhảm khi bị bệnh đều để ta nghe thấy rồi." Thật vất vả nói đùa một lần, lại nói đến khủng bố như vậy. Nàng dừng lại một chút, nói tiếp: "Ngụy Vô Tiện, ngươi bị bệnh."

Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm nàng, nàng cũng nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, khí thế không phân cao thấp, như thể một cuộc đọ sức thầm lặng. Thời gian phảng phất trôi qua rất lâu. Bỗng nhiên, hai người nhìn nhau cười, nước mắt chậm rãi lăn xuống trên gò má nàng, trong không gian của tấm gương nước hư vô này đột nhiên lan ra từng gợn sóng, mặt nước trong suốt phản chiếu vẻ bi thương của bọn họ.

Hắn làm sao không biết. Ngủ mê man hết ngày tới đêm đã sớm làm cho hắn nhận ra có điều gì đó không ổn, rút kiếm tự vận là chuyện không thể ngăn chặn, những lần ảo giác cắn xé ý thức của hắn càng là chuyện xảy ra thường xuyên hơn.

Hắn bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng.

Sau khi cười đủ rồi, nàng giống như hôm ấy, nhân lúc Ngụy Vô Tiện không chú ý, giơ tay búng một cái vào giữa mày của hắn, nói: "Sống thật tốt, ta phải đi rồi."

Ngụy Vô Tiện mỉm cười gật đầu, nàng nhìn thấy, liền hài lòng đứng dậy, đi vào trong vầng sáng kia.

Ngụy Vô Tiện nhìn nàng đi càng lúc càng xa, cũng đứng lên. Nàng bỗng nhiên quay đầu, Ngụy Vô Tiện nghe thấy nàng nói: "Cảm ơn ngươi, với lại, thực xin lỗi."

Thực xin lỗi, ta cho rằng ngươi nguyện ý.

Cảnh trong mơ tan tác.

Ý thức của Nguỵ Vô Tiện dần dần tỉnh táo. Hắn muốn mở mắt ra, nhưng ánh sáng đột ngột xuất hiện châm chích lại nhắm mắt lại. Bên tai vang lên tiếng gọi của Lam Vong Cơ: "Ngụy Anh?" Có lẽ tiếng gọi Nguỵ Anh này có chút mơ hồ không rõ, Ngụy Vô Tiện vậy mà có thể nghe ra một tia thấp thỏm từ trong giọng nói của y.

Ngụy Vô Tiện trong lòng nghi hoặc: Tại sao y ở đây?

Hắn nhắm hai mắt, "Ừ" một tiếng. Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, hỏi: "Muốn uống nước không?" Ngụy Vô Tiện gật đầu lung tung, rồi sau đó nghe thấy âm thanh sột sột soạt soạt khi Lam Vong Cơ đứng dậy.

Bỗng cảm thấy nửa người trên được ai đó ôm dậy, hắn có chút hoảng loạn giãy giụa. Lam Vong Cơ vội vàng siết thật chặt cánh tay, nói: "Đừng nhúc nhích."

Ngụy Vô Tiện đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy chính là Lam Vong Cơ cầm Tị Trần chém tới, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị. Bên tai là tiếng chém giết hỗn loạn, cảnh tượng đông nghịt người trên Bất Dạ Thiên ở ngay trước mắt, đồng tử của hắn co rút một trận kịch liệt, hai tay bất chấp mọi thứ kháng cự đẩy ra lung tung, không ngờ trùng hợp đánh trúng ly nước trong tay Lam Vong Cơ.

Dòng nước ấm chảy trên chiếc áo trắng như tuyết, thấm ướt một mảng sậm màu, thấm lạnh trái tim Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ sững sờ.

Mà Ngụy Vô Tiện giống như một con thú nhỏ đang kinh hoảng, thấy Lam Vong Cơ không buông ra, càng giãy giụa càng hoảng hốt, càng hoảng hốt càng giãy giụa. Ánh mắt Lam Vong Cơ lập loè, thấy hắn kháng cự như thế, có chút bực bội, lại sợ miệng vết thương của hắn nứt ra, đành buông hắn xuống trở lại, thấp giọng nói: "Ngươi đừng cử động lung tung." Nói xong, y đứng lên, thần sắc vẫn lãnh đạm xa cách như cũ, làm như không hề để ý đến thái độ của hắn. Nhưng nếu nhìn kỹ, thì có thể nhìn ra trong vẻ lãnh đạm này có vài phần bị tổn thương.

Ngụy Vô Tiện ngã vật xuống, hãy còn thở dốc, lại bị cảm giác đau đầu muốn nứt ra ập tới từng đợt. Hắn đưa hai tay mình lên túm lấy vết máu, cố gắng bỏ qua cơn đau thấu xương này, trông vừa bi thương lại vừa buồn cười. Nhớ tới lời của Ôn Tình, hắn lại cong môi lên, tự cười giễu, ánh mắt nhìn về phía Lam Vong Cơ lạnh lẽo và trống rỗng.

Một người quá tốt đi, Ngụy Vô Tiện đã từng rất muốn làm bạn với y, cho dù y hết lần này đến lần khác đẩy mình ra, Ngụy Vô Tiện cũng chưa bao giờ từ bỏ. Nhưng cuối cùng đổi lấy là một tiếng "Người khác". Vì thế sau này Ngụy Vô Tiện cũng phủi sạch quan hệ giữa bọn họ như vậy. Chính tà không đội trời chung, từ xưa đã khó thay đổi.

Lần này, ta muốn đẩy ngươi ra, không muốn gặp ngươi, nhưng ta vừa mở mắt, người mà ta nhìn thấy lại chính là ngươi. Sự thật luôn không như mong đợi thế đấy.

Hắn cười một cách ảm đạm, tiếp đó che miệng lại, ho liên tục, cuối cùng đột nhiên phun ra một ngụm máu.

Lam Vong Cơ cả kinh, có chút hoảng loạn muốn nắm lấy cổ tay của Ngụy Vô Tiện, nhưng bị hắn hất ra.

"Không cần." Hắn lạnh lùng nói. Giọng nói có chút nghèn nghẹn, nhưng đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay, Lam Vong Cơ nghe thấy hắn nói chuyện. Hắn vẫn là hắn, nhưng lại không phải là hắn. Hắn đã thay đổi, Lam Vong Cơ nhìn ra được. Không phải bị tà ám xúi giục tự sát, không phải nhất thời xúc động.

Lam Vong Cơ thấy sự tĩnh mịch trong mắt hắn, sự tĩnh mịch của trái tim lụi tàn.

Thần sắc của hắn, bình tĩnh đến đáng sợ. Đây không phải là vẻ mặt của một thiếu niên mười mấy tuổi nên có. Lam Vong Cơ bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ quá lớn quá xa, mình thế mà đã không thể nắm bắt được suy nghĩ của hắn nữa.

Trong lúc nhất thời, không khí giữa hai người im lặng đến đáng sợ, không ai chịu mở miệng trước.

Hắn ...... lúc trước rõ ràng thích trêu chọc ta như vậy.

"Ngươi ......"

Giọt nước trên đầu ngón tay rơi xuống, nện xuống mặt đất, phát ra một tiếng "bộp" nhỏ đến không thể nghe thấy, vỡ ra thành một đóa hoa tàn.

Rốt cuộc là như thế nào ......

Ta muốn chết.

Hồi lâu, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên thở ra một hơi, nhắm mắt lại lấy sức, thả lỏng thân mình đang căng chặt, coi Lam Vong Cơ như vô hình. Sắc mặt Lam Vong Cơ bỗng dưng trắng bạch, bối rối một hồi, vẫn là nói: "Muốn ăn cơm không?"

Không đáp.

Thấy hắn không đáp, sắc mặt Lam Vong Cơ càng lúc càng nặng nề, lạnh lùng nói: "Vậy thôi." Trái tim không ngăn được cơn co thắt đau đớn, đây là lần đầu tiên y bị Ngụy Vô Tiện cự tuyệt, không một tiếng động cự tuyệt.

"....."

Cửa phòng được đóng lại, hắn cuộn tròn, vùi mặt vào khuỷu tay, ngực phát đau. —— Di Lăng Lão tổ, hô mưa gọi gió, tà ma ngoại đạo, cuối cùng rơi vào một kết cục muốn chết không thể chết. Hắn cắn chặt răng, lồng ngực bức bối đến mức không thể hô hấp.

Nỗi đau vạn quỷ phản phệ, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

Đột nhiên, cửa lại mở, hắn ngẩng đầu lên nhìn sang.

Là Lam Vong Cơ cầm theo một hộp đựng đồ ăn, thanh thanh lãnh lãnh mà đứng ở chỗ đó, thấy hắn nhìn qua, liền nói: "Ăn một ít." Hắn không hỏi vì sao là Lam Vong Cơ chăm sóc hắn, cũng không muốn hỏi. Đều không quan trọng.

Nhưng mà ..... làm thế nào tất cả đều đang ép hắn phải sống tiếp cơ chứ ...... Ngụy Vô Tiện không khỏi có chút buồn cười, gật gật đầu, nhẹ gọi một tiếng: "Lam Trạm."

Đây cũng là lần đầu tiên trong mấy ngày nay, hắn gọi y.

Hộp đồ ăn rơi xuống đất cái bộp, Lam Vong Cơ tiến tới đỡ được thân thể quá mức mảnh khảnh này.

---------------

Lời tác giả:

Tôi lại đến đây, thật sự càng viết càng nát.

Mới vừa tỉnh dậy đã giày vò như thế, làm khó hắn phải ngất đi rồi. Lam Vong Cơ đỡ hắn là bởi vì không thể để hắn ngã xuống như vậy, ngã trên giường cũng không được, vết thương trên cổ hắn rất nghiêm trọng, ngã như thế một cái chắc chắn là rách ra.

Cho nên Lam Vong Cơ mới có thể ném hộp đồ ăn xuống để đỡ lấy Ngụy Vô Tiện.

Tìm kiếm hy vọng trong tuyệt vọng (Ý nghĩa củahình xăm chỗ xương quai xanh của Tiện Tiện)