Ngày thứ nhất, Lam Vong Cơ hôn mê nửa ngày, ngoại trừ sáng sớm ăn một chén cháo trắng, thời gian còn lại không ăn bất cứ thứ gì. Nguỵ Vô Tiện không có cách nào, đành phải canh giữ ở mép giường, ngơ ngẩn nhìn y đến xuất thần. Trong lúc đó Ôn Tình, Lam Hi Thần đi đến khuyên nhủ Nguỵ Vô Tiện vài câu, kêu hắn ăn một chút gì đó, nhưng hắn làm sao có thể nuốt trôi, vì vậy cự tuyệt toàn bộ, ngay cả Lam Khải Nhân tới cũng thế.
Ban đêm, Nguỵ Vô Tiện luôn cảm thấy không buồn ngủ, không thể nhắm mắt, thậm chí muốn thắp đèn một mực nhìn Lam Vong Cơ, sợ rằng giây tiếp theo y sẽ biến mất. Nhưng hắn có thể không nghỉ ngơi, Lam Trạm thì không được, Nguỵ Vô Tiện nghĩ như vậy. Có lẽ nghỉ ngơi đủ rồi, Lam Vong Cơ tỉnh giấc một lần, thấy hắn không ngủ, liền ôm hắn vào trong lòng, kêu hắn ngủ đi. Nguỵ Vô Tiện không muốn để y đau lòng, bèn ngoan ngoãn được y vòng ôm vào trong vòng tay, ôm nhau cùng ngủ với y.
Ngày thứ hai, Lam Vong Cơ uống thuốc do Ôn Tình chế ra, sắc mặt rốt cuộc tốt được một chút, nhưng vẫn là khó coi. Nguỵ Vô Tiện hỏi Ôn Tình: "Thuốc có thể điều chế nhiều hơn một chút không? Máu cứ lấy của ta, lấy nhiều một chút, không sao." Ôn Tình lúc ấy đang lật sách, nghe hắn nói liền ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Tác dụng của thuốc này chỉ là tạm thời, hơn nữa độc trong cơ thể Lam Nhị công tử không biết khi nào sẽ quen với sự áp chế của thuốc. Chỉ sợ thuốc không áp chế được, ngược lại càng khiến độc tính kịch liệt hơn."
Thật sự không còn cách nào sao? Nguỵ Vô Tiện thất hồn lạc phách trở về Tĩnh Thất. Vòng qua tấm bình phong, nhìn thấy vẫn là gương mặt xanh mét của Lam Vong Cơ, cùng với cánh môi tím lịm, hắn chợt bình tĩnh trở lại, lặng lẽ đi tới, ngồi xuống bên mép giường. Lam Vong Cơ bởi vì độc tố của Tuyệt mệnh tán, thời gian ngủ càng lúc càng nhiều, đồng tử vẫn là một màu xám trắng. Nhìn gương mặt của Lam Vong Cơ, hắn bỗng nhiên lại cảm thấy một cơn mệt mỏi.
Ngày thứ ba, Lam Vong Cơ lại một lần nữa nôn ra máu, máu không ngừng trào ra khoé miệng, nhỏ giọt giọt lên tà áo trắng như tuyết, cực kỳ chói mắt. Nguỵ Vô Tiện vội vội vàng vàng định đi tìm Ôn Tình tới, nhưng lại bị y trở tay túm trở lại. Lam Vong Cơ vòng ôm eo hắn siết chặt trong lòng ngực, còn khẽ lẩm bẩm bên tai hắn: "Nguỵ Anh, đừng đi." Nguỵ Vô Tiện nghe thấy mùi máu nồng đậm, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Lam Vong Cơ kêu hắn đừng đi, thì hắn thật sự không đi nữa.
Nguỵ Vô Tiện yên lặng lấy đan dược ra, đưa đến bên môi y, nhìn y nuốt xuống, mới nhẹ nhàng nói: "Ta không đi." Hắn dỗ Lam Vong Cơ buông hắn ra, rồi sau đó đi lấy nước sạch đến, lau sạch vết máu trên mặt Lam Vong Cơ, toàn bộ quá trình mặt mày bình tĩnh, dường như không hề đau thương một chút nào. Còn Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, im lặng nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng nói: "Nguỵ Anh, ta muốn nhìn ngươi cười."
Nguỵ Vô Tiện thực sự cười một cái, hỏi: "Ngươi làm sao thấy được?"
Hiện giờ người này trông có vẻ là đang nhìn chằm chằm hắn, nhưng thật ra là nhìn chằm chằm vào một mảnh hư vô mà thôi. Có lẽ là nghe được tiếng nói của hắn mang chút ý cười bất lực, Lam Vong Cơ thấp giọng trả lời: "Trong lòng có điều mong mỏi, sẽ nhìn thấy được." Hay cho câu nói không lý lẽ. Nhịp tim của Nguỵ Vô Tiện trở nên đập nhanh hơn, không trả lời y, vắt ráo khăn rồi bê chậu nước ra ngoài. Chỉ còn lại một mình Lam Vong Cơ giống như tảng đá, ngồi nguyên đó không nhúc nhích.
Ngày thứ tư, gò má Lam Vong Cơ hõm xuống, sức sống đang mất dần có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Y nằm ở đó, có lẽ bởi vì hô hấp khó khăn, lồng ngực phập phồng không theo quy luật nào. Hôm nay, rất lâu không thấy y tỉnh lại, Nguỵ Vô Tiện liền đổi cho Lam Hi Thần chăm sóc y, mình đi Tàng Thư Các ngồi cả một ngày. Thật ra ghế gỗ trong Tàng Thư Các đã bị đám người Ôn Tình ngồi bấy lâu nay, lại thêm hắn ngồi, cũng không có ý nghĩa gì.
Sau đó, Lam Hi Thần nói với hắn: "Chúng ta ngay cả Cấm Thư Thất cũng đã lật xem một lượt, nhưng cũng không có kết quả." Tuyệt mệnh tán cũng không phải do người xưa tạo ra, mà là chất độc chết người do Ôn Lương tốn công sức nhiều năm chế ra. Nguỵ Vô Tiện không thể dẫn nó ra ngoài, Ôn Tình cũng đã nói chỉ có thể kéo dài sự sống cho Lam Vong Cơ thêm mấy ngày, có thể thấy được, loại độc này không có bất kỳ giải pháp nào. Hắn làm sao không biết, hắn làm sao có thể cam tâm? Hắn muốn thử sức lại lần nữa, nhưng hơi thở của Lam Vong Cơ dần dần biến mất từng ngày, hắn không dám rời đi chút nào.
Ngày thứ năm, hôm nay vốn cũng không có gì đặc biệt, chỉ là Thanh Hành Quân lại tiếp tục bế quan từ sau khi trở về từ Xạ Nhật Chi Chinh, nay xuất quan đi thăm Lam Vong Cơ. Khi ông bước vào, Nguỵ Vô Tiện đang nắm tay Lam Vong Cơ ngẩn người. Dáng người Nguỵ Vô Tiện hơi quá mức mảnh dẻ, cho nên bóng dáng hắn khi ngồi không phân biệt được là nam hay nữ, Thanh Hành Quân cũng không lên tiếng, chỉ là bước chân hơi nặng một chút.
Nguỵ Vô Tiện nghe thấy tiếng bước chân, liền quay đầu lại nhìn một cái, Thanh Hành Quân lúc này mới lên tiếng hỏi: "Ngươi ..... là Nguỵ Anh, Nguỵ công tử phải không?" Nguỵ Vô Tiện cũng không có ấn tượng gì đối với người này, chỉ là nhìn quần áo phục sức của ông và gương mặt có vài phần tương tự với Lam Vong Cơ kia, biết ngay ông chính là gia chủ Lam gia Thanh Hành Quân. Vì thế hắn đứng dậy làm lễ chào hỏi với Thanh Hành Quân nói: "Nguỵ Anh kính chào Thanh Hành Quân." Thanh Hành Quân hơi mỉm cười, đang định mở miệng.
Lúc này, lại có người đẩy cửa đi vào, theo đó một giọng nói vang lên: "Vô Tiện?" Toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ người gọi Nguỵ Vô Tiện như vậy, cũng chỉ có Lam Hi Thần. Lúc đầu xưng hô giữa hai người không có thay đổi gì, nhưng sau đó Lam Hi Thần đột nhiên đưa ra cách gọi kêu Nguỵ Vô Tiện đổi, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên không từ chối, gật đầu một cái đồng ý ngay.
Một người đi đến, Nguỵ Vô Tiện đứng dậy nói: "Huynh trưởng." Thanh Hành Quân nghe vậy, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc. Lam Hi Thần đi vào vừa nhìn thấy Thanh Hành Quân, liền tiến đến nói: "Phụ thân, Vô Tiện hiện giờ là đạo lữ của Vong Cơ, gọi con một tiếng huynh trưởng, hợp tình hợp lý." Thoạt đầu Thanh Hành Quân nhìn qua có chút không thể tin nổi, thật lâu sau mới ổn định lại, gật gật đầu, ánh mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện có một tia lo lắng.
Nguỵ Vô Tiện cong môi mỉm cười, Thanh Hành Quân chuyển ánh mắt sang Lam Vong Cơ đang nằm, nhìn nửa ngày, lại đi tới thăm mạch cho y, rồi mới nói: "Ta không cứu được nó." Tuyệt mệnh tán, ông không thể xoay chuyển trời đất. Nhưng nằm trên giường, là con của ông. Ông thở dài, trong nháy mắt dường như ngay cả sống lưng thẳng tắp cũng còng xuống, cả gương mặt trẻ tuổi toàn là tang thương.
Nguỵ Vô Tiện há há miệng, muốn nói vài lời an ủi. Nhưng hắn phát hiện tim mình cũng đang đau đớn, đau đến mức hắn đã không còn sức lực đi an ủi người khác. Sau mấy phen đấu tranh, hắn nói: "Thanh Hành Quân, vẫn có thể kéo dài được một chút thời gian, ngài ở cùng với y nhiều hơn một chút đi." Nghe vậy, Thanh Hành Quân lắc lắc đầu, nói: "Người nó muốn gặp nhiều hơn, chắc hẳn là ngươi. Ta chỉ thăm nó lúc này thôi." Thấy ông nói như vậy, Nguỵ Vô Tiện cũng không nói thêm nữa.
Ngày thứ sáu, Lam Vong Cơ đã rơi vào trạng thái thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít. Ôn Tình tới nhìn một cái, chỉ nói: "Sắp không kéo dài được nữa." Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm vào bình thuốc đã trống trơn, không để ý đến nàng, thật lâu sau, lại là ngơ ngác chảy nước mắt xuống. Mà lúc này Lam Hi Thần, Lam Khải Nhân và Thanh Hành Quân đều ở đây, mấy nam nhân đã lớn, nhưng tất cả đều mắt đỏ hoe. Thanh Hành Quân nói: "Dành thời gian còn lại cho bọn hắn đi." Bọn họ đi ra ngoài. Ôn Tình liếc nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, sau đó rời khỏi Tĩnh Thất, cũng rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Nguỵ Vô Tiện lại gần mép giường, nhìn Lam Vong Cơ đang nhắm nghiền hai mắt, nhịn xuống mấy lần, cuối cùng nức nở thành tiếng: "Lam Trạm, Lam Trạm ....." Bỗng nhiên, một bàn tay mềm nhẹ sờ lên đầu hắn. Hắn nghẹn ngào vài tiếng, ngẩng đầu lên nhìn ———— Chỉ thấy Lam Vong Cơ mở to đôi mắt màu xám trắng, cánh tay cố hết sức di chuyển. Hắn nghe thấy y nói: "Không khóc."
Nguỵ Vô Tiện sững sờ trong chớp mắt, nước mắt vẫn đang chảy xuống theo gò má. Lam Vong Cơ cũng đang trào ra nước mắt, đôi mắt màu xám trắng được rửa sạch đến trong suốt. Y lại nói một tiếng: "Không khóc." Nguỵ Vô Tiện im lặng hồi lâu, Lam Vong Cơ kêu lên: "Nguỵ Anh." Hắn đáp: "Ta ở đây." Hình như thật sự không khóc. Lam Vong Cơ lại kêu: "Nguỵ Anh." Hắn vẫn đáp như cũ: "Ta ở đây."
Tiếng nói của Lam Vong Cơ dần dần yếu xuống: "Nguỵ Anh ....." Nguỵ Vô Tiện run giọng đáp: "Ta ở đây". Y nói: "Ngươi ..... đừng sợ". Nguỵ Vô Tiện ra sức lắc lắc đầu, nghẹn ngào mấy tiếng, không nói nên lời. Bọn hắn cách một mảnh hư vô nhìn nhau, như thể hy vọng nhìn đến nơi sâu nhất trong trái tim của đối phương, muốn ký gửi linh hồn lên người đối phương, muốn một đời, hai đời, cho đến khi cả hai đều chết đi, chết vào mùa xuân hoa đào nở.
Đêm đó ánh trăng đổ xuống, y đã nói như vậy: "Ta cùng ngươi đi tiếp."
Đêm đó trời khuya sương dày, Vân Thâm Bất Tri Xứ đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, thân thể y dần dần lạnh ngắt. Ngày ấy y mất, trùng hợp là ngày cập quan của y. Ngày ấy y mất, chỉ có tiếng nức nở khe khẽ. Ngày ấy y mất, Trà hoa nữ trên phố Cô Tô không cẩn thận cắt mất đoá hoa trà mình yêu thích nhất. Ngày ấy y mất, trên mặt Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn là vẻ hờ hững bình thản.
Hắn không nói gì cả, chỉ siết chặt trong tay sợi mạt ngạch lúc còn sống Lam Vong Cơ thường đeo.
Sau tang lễ của Lam Vong Cơ, Giang Trừng và Giang Phong Miên lo cho Nguỵ Vô Tiện, liền mang hắn trở về Liên Hoa Ổ. Mà Nguỵ Vô Tiện dường như thật sự chỉ còn là một thân xác biết mở mắt, bất kể ai nói chuyện với hắn, hắn cũng không tỏ ra chút xíu phản ứng gì, chỉ có lúc Giang Phong Miên nói muốn dẫn hắn đi, thì hắn khẽ gật đầu, không có bất kỳ kháng cự nào, ngoan đến mức khiến người ta có chút sợ hãi.
Trên đường trở về Liên Hoa Ổ, Giang Phong Miên mấy lần định mở miệng, nhưng nhìn vào đôi mắt trống rỗng của hắn, lại không biết bắt đầu nói từ đâu. Cuối cùng, vẫn là Giang Trừng mở miệng nói: "Nguỵ Vô Tiện, a tỷ đã trở lại rồi, lúc này chắc đang hầm canh chờ chúng ta." Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, không nói gì. Giang Trừng cứng đờ, khuôn mặt trông có chút nhăn nhó, hẳn là cơn giận trong đầu lại trỗi dậy. Nếu không phải y có chút hiểu biết đối với tình trạng của Nguỵ Vô Tiện, thì đoán chừng hiện giờ sẽ gào lên một câu "Ngươi có thể đừng bày ra bộ dạng người chết có được không."
Bên tai truyền đến tiếng thở dài khe khẽ, có người đặt tay lên đầu vai hắn, gọi: "A Anh." Nguỵ Vô Tiện quay đầu nhìn sang, Giang Phong Miên dịu giọng nói: "Còn có chúng ta ở đây." Nghe vậy, hắn chậm rãi gật đầu, nhưng cuối cùng không nói gì, giữa ba người lại tiếp tục im lặng.
Lúc này đã đi vào con phố kia của Liên Hoa Ổ. Mọi người quen biết Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy hắn đều vui mừng vây quanh lại, có người lớn tiếng nói: "Nguỵ công tử! Nguỵ công tử đã trở lại!" Có lẽ là lâu lắm rồi không nhìn thấy hắn, mọi người đều có chút kích động. Giang Trừng và Giang Phong Miên mỗi người liếc nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, lại nhìn nhau một hồi, Giang Phong Miên giơ tay lên làm ra tư thế đè xuống.
Đám đông lập tức yên tĩnh, lúc này mới có người chú ý đến Nguỵ Vô Tiện không thích hợp. Hắn lẳng lặng đứng phía sau Giang Phong Miên, quay đầu nhìn bọn họ một cái. Bọn họ bị cái nhìn này làm cho hơi sửng sốt, cả đám người dừng bước chân chạy về phía hắn. Một đứa nhỏ từng được hắn ẵm đột nhiên khóc lên: "Hu hu ..... Tiện, Tiện ca ca ......"
Nguỵ Vô Tiện vẫn không quay đầu lại nhìn cái nào, lộ ra một nụ cười, hài hước nói một câu: "Đừng khóc đừng khóc, ngươi mà khóc nữa là ta cũng muốn khóc!" Hắn chỉ im lặng cúi đầu đứng đó, tóc dài che khuất một bên mặt hắn, cả người thoạt nhìn vừa tái nhợt vừa tối tăm, đúng là khiến người ta sợ hãi, cũng không trách đứa nhỏ này đột nhiên khóc lên. Giang Trừng bước lên một bước định giải thích, nhưng Giang Phong Miên đè y lại, thay vào đó hướng về đám đông lặng lẽ khom lưng vái chào, trên mặt hơi mang vẻ xin lỗi. Bọn họ vừa nhìn thấy là hiểu ngay, tất cả đều giải tán.
Giang Phong Miên xoay người nhìn bọn họ một cái, rồi đi về hướng Liên Hoa Ổ. Giang Trừng bước chân ra, dường như đang định đuổi theo, nhưng ngay sau đó đột nhiên quay người lại, kéo Nguỵ Vô Tiện đi. Lúc ấy trời vẫn còn sớm, gió mát nắng ấm đều có sẵn. Nhưng gió không thổi tan được nỗi buồn, nắng không thể sưởi ấm hắn, bọn họ cũng không thể nào.
Trước cửa Liên Hoa Ổ, hai bóng người mặc áo tím đứng ở đó, chính là Ngu Tử Diên và Giang Yếm Ly. Từ xa họ đã trông thấy ba người đi tới, trên mặt hiện ra một chút vui mừng, tuy rằng Ngu Tử Diên cố hết sức duy trì nét mặt. Đợi người đến gần, bọn họ liền đi tới đón, Giang Yếm Ly nói: "Cha, mọi người đã về rồi."
Giang Phong Miên trông thấy bọn họ, chân mày nhíu chặt hơi thả lỏng ra, khẽ gật đầu. Thấy vẻ mặt ông nghiêm trọng, ngay cả Giang Trừng ở bên cạnh cũng như thế, bọn họ hơi khựng lại, ngay sau đó liền nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện ở đằng sau Giang Trừng. Hắn ngẩng đầu nhìn nhau với bọn họ. Đôi mắt đó, nhìn đến mức tim bọn họ suýt nữa ngừng đập trong một tích tắc.
Là hắn, nhưng tựa như không phải hắn. Là vẻ bề ngoài đó, không thay đổi, nhưng không giống người kia, luôn cười như gió xuân. Giang Yếm Ly nhẹ nhàng gọi một tiếng: "A Tiện?"
Trả lời nàng là một trận trầm mặc. Ngu Tử Diên nhíu nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc bén, mở miệng nói: "Thế nào, chết một tên Lam Vong Cơ thôi đã không chịu nổi?" Lúc này, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc đã có chút phản ứng, đôi mắt nhìn về phía bà.
Giang Phong Miên khẽ quát: "Tam nương tử!" Ngu Tử Diên trừng mắt nhìn ông một cái, tiếp đó lại lạnh lùng nói với Nguỵ Vô Tiện: "Ngươi xem thử cái bộ dạng hiện giờ của ngươi, là xuất sắc, lập công ở Xạ Nhật Chi Chinh rồi, không xem Liên Hoa Ổ là nhà nữa ha?" Cả người Nguỵ Vô Tiện run lên, Giang Yếm Ly vội vàng giữ chặt tay hắn lại, gấp gáp la lên: "Mẹ!"
Ngu Tử Diên không thèm để ý, tiếp tục nói: "Ngươi câm à? Ồ, cũng phải, cái nơi nhỏ bé như Liên Hoa Ổ này, làm sao có thể khiến Nguỵ công tử ngươi xem là nhà. Ta thấy ngươi căn bản là không muốn trở về, ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ canh giữ quan tài của Lam Nhị công tử kia mà sống hết đời, chẳng phải quá hợp với mong muốn của ngươi sao?" Đồng tử mất tiêu cự của Nguỵ Vô Tiện từ từ có thần trở lại.
Cuối cùng hắn đã mở miệng: "Ta không có ......" Giọng của hắn khàn khàn và yếu ớt, giống như một áng mây lướt nhẹ qua. Ngu Tử Diên cười lạnh một tiếng, còn định đâm chọc tiếp. Giang Trừng nhịn không được lên tiếng: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa! Nguỵ Vô Tiện hắn ...." Lúc này, Nguỵ Vô Tiện lại nghẹn giọng nói: "Không có nghĩ như vậy." Thân thể hắn lảo đảo, bọn họ lại nghe hắn nói: "Thật sự không có".
Hắn đột nhiên ngã sang một bên. Ngu Tử Diên hít hà một hơi, làm thế nào cũng không ngờ hắn lại yếu ớt đến mức này. "Nguỵ Vô Tiện!" Giang Trừng vội vàng đỡ được hắn. Giang Phong Miên nhắm mắt, trầm giọng nói: "Trở về đi." Ông nhìn sang Ngu Tử Diên, lại nói: "Sau này vạn lần không được nhắc đến Lam Nhị công tử đã mất ở trước mặt a Anh." Ngu Tử Diên sắc mặt phức tạp nhìn Giang Trừng cõng Nguỵ Vô Tiện trên lưng, gật gật đầu thở dài một hơi, rồi đi trước vào Liên Hoa Ổ, Giang Trừng cũng đi theo sau đó.
Giang Phong Miên nói với Giang Yếm Ly: "A Ly, ngươi đi tìm Ôn y sư tới đây, ta nói chuyện với mẹ con một chút." Giang Yếm Ly vội vàng lau nước mắt, lên tiếng: "Dạ."
***
Là căn phòng ngủ mà đã lâu rồi Nguỵ Vô Tiện không ngủ. Bên trong sạch sẽ, không hề đóng bụi một chút nào, vừa nhìn là biết có người thường xuyên đến dọn dẹp. Trên tấm ván gỗ đầu giường khắc hai hình người nhỏ đang hôn nhau vẫn buồn cười như trước, trên bàn đặt hai cuốn kiếm phổ vẫn nằm nguyên như thế, mọi thứ ở đây, đều không thay đổi, từng ly từng tí, đều là quá khứ của hắn.
Chỉ tiếc vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.
Nguỵ Vô Tiện nằm ở kia, lông mày nhíu chặt, hiển nhiên đang chịu đựng nỗi đau đớn mà bọn họ không biết. Tuy thân thể đau đớn, nhưng giấc mơ thật đẹp ———— Hắn gặp được Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ vẫn một bộ bạch y như trước, quanh người thanh thanh lãnh lãnh, như thể tuyết lạnh của tháng Chạp, nhưng ánh mắt y nhìn Nguỵ Vô Tiện lại dịu dàng. Giống như một cục bông mềm, phủ lên trái tim sắp nguội lạnh của hắn. Lại giống như câu nói "Coi chừng cảm lạnh" kia, ý đồ xua tan lạnh lẽo trên người hắn.
Trong giấc mơ có bãi cỏ xanh ngắt, có thỏ trắng lanh lợi, cũng có y. Y vươn tay về phía Nguỵ Vô Tiện, nói: "Nguỵ Anh, lại đây." Nguỵ Vô Tiện ngơ ngẩn đi về phía y, một bàn tay chậm rãi giơ ra. Mắt thấy sắp chạm được y, mọi thứ xung quanh lại vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, như thể một khối lưu ly mong manh. Đến cuối cùng, hắn quỳ gối trong một mảng tối tắm, tin tưởng giấc mơ tiếp theo vẫn sẽ có bãi cỏ, thỏ trắng, và y như cũ.
Nguỵ Vô Tiện nhớ rõ trước khi chết Lam Vong Cơ đã trao mạt ngạch cho hắn như thế nào.
Khi đó, đầu ngón tay của y đã tím ngắt, càng khiến sợi mạt ngạch trắng như tuyết nổi bật hơn. Y chỉ gian nan nói ra hai chữ: "Cho ..... ngươi."
Sau đó, tay y buông thõng xuống. Lúc ấy, Nguỵ Vô Tiện đã nắm một chỗ khác của sợi mạt ngạch, chuẩn bị nhận lấy. Sau khi Lam Vong Cơ chết, có người ở Lam gia nói cho hắn. Sợi mạt ngạch này có ý nghĩa tự ràng buộc mình, không phải mệnh định chi nhân thì không thể nhận, không phải cha mẹ vợ con thì không thể nhận. Hắn có chút sửng sốt, nhớ tới quá khứ.
Cho nên hắn tình nguyện chìm đắm trong giấc mơ. Đau đớn, nhớ y, muốn đi theo y, muốn chết cùng huyệt với y, không muốn sống tạm, không muốn cảm nhận cái rét lạnh mùa đông ngay giữa mùa hè, không muốn ngủ trong gian phòng không có y. Sau đó, sau đó ..... ý thức của hắn hoàn toàn mê man, thành một mảnh hư vô, ngay cả chờ đợi cũng không thể nữa ——— Hoá ra là Ôn Tình đã phong bế huyệt đạo của hắn.
Ngày ấy, gió mát nắng ấm. Ngày ấy, gió thảm mưa sầu.
———————————————
Lời tác giả:
"Gió mát nắng ấm", đúng thật là một ngày gió mát nắng ấm, "Gió thảm mưa sầu" là ý nói nội tâm của hắn. Đêm đó, ý nói cái đêm Lam Vong Cơ đã nói với hắn "Ta cùng ngươi đi tiếp", một đêm đó khác là chỉ cái đêm Lam Vong Cơ chết.
Chỉ có tiếng nức nở khe khẽ, là bởi vì tôi cảm thấy một tang lễ mang phong cách Lam gia sẽ không được tổ chức một cách gióng trống khua chiêng, những bà lão chuyên khóc tang gì đó đều sẽ không có.
Trà hoa nữ không cẩn thận cắt mất đoá hoa trà nàng ấy yêu thích nhất kia, là chỉ cái chết của Lam Vong Cơ đã mang lại sự đả kích lớn như thế nào đối với mọi người, cũng là ám chỉ lòng ái mộ của các nữ tử đối với y, trong số đó người xem trọng bề ngoài của y cũng được, người thật lòng yêu con người y cũng vậy, khi nghe tin Lam Vong Cơ chết, trong lòng chắc chắn là buồn bã.