Nửa Đời Tội

Chương 22: Nhược ly (1)




Tại sao không được? Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm vào Lam Vong Cơ hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt bình thản, ngẩn người hồi lâu, như thể bị ai đó xối một chậu nước lạnh lên đầu, khắp người đều ẩn ẩn cảm thấy đau đớn. "Tìm y sư, ta đi tìm y sư ....." Hai mắt hắn đỏ hoe, lẩm bẩm cắn chặt môi dưới, kéo áo ngoài qua tuỳ ý khoác lên người, cuối cùng nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ đang hôn mê trên đường, rồi tông cửa lao ra ngoài.

Trong màn sương mù mờ ảo, những giọt sương trong suốt trên các phiến lá xanh giật mình rơi xuống bởi một loạt tiếng bước chân. Những con chim bay lên từ sớm, vốn đang thong thả thoải mái rỉa lông trên người, lúc này bị tiếng bước chân vội vã doạ sợ đến mức bay lên cành cây cao hơn. Sau khi chúng xác nhận không có nguy hiểm, thì nghiêng đầu nhìn những người tới tới lui lui với vẻ mặt u ám.

Trong Tĩnh Thất, y sư nhíu chặt lông mày, một tay đang kiểm tra mạch của Lam Vong Cơ. Mà phía sau ông ta, Lam Khải Nhân, Lam Hi Thần đều có mặt, Nguỵ Vô Tiện sắc mặt tái nhợt đứng một bên, biểu tình hoảng hốt. Một lát sau, y sư vẫn không lên tiếng, Lam Khải Nhân nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, trong mũi phát ra tiếng thở dài.

Lam Hi Thần hỏi: "Y sư, tình huống Vong Cơ thế nào?". Hồi lâu, y sư thu tay lại, sau đó vạch mí mắt Lam Vong Cơ ra xem, mới khàn giọng nói: "Không sống được bao lâu." Người nằm trên giường chính là Lam Vong Cơ. Lời vừa nói ra, trong đầu Nguỵ Vô Tiện giống như bị giáng một cây búa tạ, muốn nói, nhưng mở miệng ra, lại phát hiện mình không thể thốt ra được một tiếng nào.

Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần cũng hiện ra vẻ ngơ ngác, làm như căn bản không phản ứng lại y sư đang nói cái gì. Thật lâu sau, Nguỵ Vô Tiện gian nan hỏi: "Ngươi ....... nói cái gì?" Ánh mắt y sư nhìn hắn có chút lo lắng, nói: "Tuyệt mệnh tán. Sau ba ngày, y chắc chắn sẽ chết." Ý tứ trong câu nói cực kỳ rõ ràng, nhưng tất cả người nghe đều không muốn tiếp thu.

Lam Khải Nhân nhào tới phía trước, cũng bắt mạch cho Lam Vong Cơ, càng kiểm tra trái tim càng lạnh lẽo, quan sát nhiều lần một hồi lâu, vẻ mặt đã từ không tin nổi biến thành bi thương. Ông mở to hai mắt thở hổn hển một lát, rồi bắt đầu ho đến tê tâm liệt phế. Lam Hi Thần tiến lên đỡ lấy Lam Khải Nhân, giơ tay ra phía trước, làm như cũng muốn kiểm tra mạch một chút, nhưng trong nháy mắt tiếp theo lại rụt trở về ———— Y thuật của Lam Khải Nhân cao hơn hắn, nếu ngay cả thúc phụ cũng đã như vậy, hắn kiểm tra cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Nguỵ Vô Tiện siết chặt hai tay, đè nén trái tim đang đập kịch liệt, đột nhiên xoay người bước ra bên ngoài cửa, nhưng cũng không nói với Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân một tiếng. Nếu là ngày thường, Lam Khải Nhân nhất định sẽ mắng hắn không biết lễ nghĩa. Nhưng hiện giờ bọn họ đều giống như mất hồn, cúi đầu nhìn Lam Vong Cơ, vẫn không nhúc nhích. Không biết là nước mắt của ai rơi xuống trước.

***

Vân Mộng.

Giang Trừng lúc này còn đang say ngủ, chợt nghe thấy ai đó đẩy cửa ra. Trong tích tắc, y lập tức chụp lấy Tam Độc để ở mép giường, ánh mắt nghiêm lại, hoàn toàn tỉnh ngủ. Tam Độc ra khỏi vỏ, chĩa thẳng vào người đi vào. Nhưng khi cách cổ người này chỉ một thốn (khoảng 2,5cm), y lại bỗng nhiên thu thế. Mà người này vừa đi vào đã túm lấy y chạy ra ngoài, chạy được một đoạn mới nói: "Dẫn ta đi gặp Ôn Tình."

Giang Trừng nhịn không được nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi lại phát điên cái gì? Tới cũng không đi gặp cha mẹ trước." Ngươi này đáng lẽ phải ở Vân Thâm Bất Tri Xứ quấn quýt với Lam Vong Cơ mới đúng, sao đột nhiên chạy về Liên Hoa Ổ? Nghe vậy, bước chân Nguỵ Vô Tiện khựng lại, thấp giọng nói: "Lam Trạm xảy ra chuyện, ta phải đi gặp Ôn Tình." Sau đó, hắn lại cất bước lần nữa.

Giang Trừng hiểu ra, cực kỳ thiếu kiên nhẫn trở tay kéo hắn ra phía sau, nói: "Ngươi ngốc rồi hả, biết nàng ấy ở gian phòng nào không? Đi cùng ta." Lúc này nghe vậy Nguỵ Vô Tiện mới phản ứng lại, yên lặng đi theo đằng sau y. Trên đường, Giang Trừng thấy hắn một mực không lên tiếng, nhiều lần đặt câu hỏi, nhưng lần nào Nguỵ Vô Tiện cũng chỉ lắc đầu. Bất đắc dĩ, y bèn không nhiều lời vô nghĩa nữa, chỉ dẫn Nguỵ Vô Tiện đến trước cửa phòng Ôn Tình.

Ôn Tình đang ngủ bất ngờ bị một trận gõ cửa ầm ĩ làm cho thức giấc, đứng dậy ăn mặc nghiêm chỉnh đi mở cửa, liền nhìn thấy Giang Trừng dẫn theo một người lạ nàng có chút quen mặt đứng ở bên ngoài. Người này sắc mặt tái nhợt, tinh thần sầu muộn, vừa nhìn biết ngay là một người có tâm bệnh. Nàng vốn tưởng rằng Giang Trừng muốn nàng khám cho người này, liền hỏi: "Giang tông chủ, muốn ta khám cho vị công tử này à?"

Giang Trừng mấp máy môi, còn chưa nói gì, Nguỵ Vô Tiện đã nói trước: "Không. Là ta muốn mời Ôn cô nương đến chữa trị cho Lam Nhị công tử của Cô Tô Lam thị. Việc này cấp bách, mời cô nương đi theo ta." Vừa dứt lời, Ôn Tình đã hiểu ngay, người bước ra khỏi ngạch cửa, nói: "Dẫn ta đi."

Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện cũng không nói nhiều, leo lên Tuỳ Tiện nhìn về phía Ôn Tình, ý bảo nàng lên. Ôn Tình lắc lắc đầu, xoay người trở về phòng lấy hòm thuốc, rồi mới bước lên thân kiếm Tuỳ Tiện. Sau khi nàng lên, Nguỵ Vô Tiện mới quay sang nói với Giang Trừng: "Giang Trừng, ngươi yên tâm canh chừng ở Liên Hoa Ổ, không cần tới."

Ban đầu Giang Trừng dường như có ý định muốn đi cùng, nhưng nghe hắn nói như vậy, đành phải thôi, gật gật đầu vừa định mở miệng, đã thấy trước mắt không còn bóng người. Y sửng sốt, nhìn điểm đen càng lúc càng xa trên bầu trời, trong lòng ngẫm nghĩ lần xuất hiện này của Nguỵ Vô Tiện liệu có làm cho bệnh tình của hắn nghiêm trọng hơn hay không.

Trên đường ngự kiếm, đầu thỉnh thoảng đau nhói, Nguỵ Vô Tiện suýt nữa nổi lên cơn xúc động muốn nhảy xuống khỏi thân kiếm. Hắn nhíu chặt lông mày, tốc độ của Tuỳ Tiện nhanh đến kinh người, gió thổi quần áo bọn họ bay tứ tung. Đến khi rốt cuộc đáp xuống bên trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ôn Tình lập tức nhảy xuống từ trên thân kiếm, hỏi: "Y bị làm sao? Bệnh nặng, hay là trúng độc?"

Nguỵ Vô Tiện đáp: "Trúng độc." Dứt lời, hắn liền chạy nhanh về hướng Tĩnh Thất. Ôn Tình đuổi theo, lại hỏi: "Biết là độc gì không?". Nếu là Lam Vong Cơ, vậy hẳn là đã mời y sư khám rồi mới đúng. Nguỵ Vô Tiện thấp giọng trả lời: "Tuyệt mệnh tán." Tuyệt mệnh tán, nhìn tên đoán nghĩa, trúng độc chắc chắn chết. "Tuyệt mệnh tán, tuyệt mệnh tán ....." Ôn Tình lẩm bẩm nhắc lại, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc không chắc chắn lắm.

Kỳ Sơn trước đây lai lịch rộng lớn, nếu đã có thần y, đương nhiên cũng có độc thánh. Thần y của thế hệ này chính là Ôn Tình nàng ấy, còn độc thánh chính là Ôn Lương cách nàng cả một thế hệ. Ôn Lương lúc trước nghiên cứu chế tạo ra Tuyệt mệnh tán này, người trúng độc không hề hay biết, qua hôm sau mới phát tác.

Tuy là không phát tác lập tức, nhưng nếu trúng độc này, sau ba ngày chắc chắc sẽ chết không thể nghi ngờ. Chỉ là Ôn Lương trước đó đã bị Ôn Nhược Hàn quản thúc tại gia khoá chặt chân tay, vì vậy không có cơ hội dùng độc nữa. Lam Vong Cơ trúng độc này, chắc là Xạ Nhật Chi Chinh bùng nổ khiến cho tên điên kia chạy ra được.

Ôn Tình theo Nguỵ Vô Tiện vào Tĩnh Thất, vòng qua tấm bình phong khắc hoa chạm rỗng, vừa nhìn đã thấy Lam Vong Cơ trên giường hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xanh xao. Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân cùng với vị y sư kia hiển nhiên đều biết Ôn Tình, thấy nàng tiến vào cũng chỉ ngạc nhiên trong một chớp mắt ngắn ngủi, rồi tránh đường ra. Nàng đi tới thăm khám xác nhận một hồi, lát sau, nói: "Quả thật là Tuyệt mệnh tán." Nguỵ Vô Tiện cười khổ một tiếng, nói: "Cho nên, Ôn cô nương, cô nương ...... có thể cứu y hay không?"

Ôn Tình nhìn hắn, cũng không nói gì. Lam Hi Thần lên tiếng: "Ôn cô nương?" Giờ phút này Nguỵ Vô Tiện mới phát hiện giọng nói vốn ôn nhuận của huynh ấy cũng đã trở nên khàn khàn. Lại nhìn đôi mắt huynh ấy, phát hiện bên trong giăng đầy tơ máu, hốc mắt cũng sưng đỏ. Lam Khải Nhân thoạt nhìn tốt hơn một chút, nhưng nếu so với bình thường thì cũng không tốt bao nhiêu. Nguỵ Vô Tiện lập tức cứng đờ, trong lòng càng thêm mờ mịt.

Thật lâu sau, Ôn Tình nhàn nhạt nói: "Ta chỉ có thể làm cho y sống lâu thêm mấy ngày."

Lam Khải Nhân hỏi: "Ôn cô nương có biết cụ thể là mấy ngày không?" Ôn Tình dời ánh mắt về phía ông, đáp: "Không biết, có thể kéo dài được mấy ngày thì là mấy ngày."

Lúc này, y sư ở bên cạnh nói: "Có thể ta giúp được một chút. Ôn y sư cần dược liệu gì, cứ nói với ta là được."

Ôn Tình nhìn về phía ông ấy, gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Vậy thì, xin đa tạ." Y sư lắc lắc đầu, hỏi nàng cần những dược liệu gì, rồi xoay người đi ra cửa. Ôn Tình quay sang ba người đang đứng, bình đạm nói: "Các ngươi có biết một phương pháp kéo dài mạng sống, gọi là dùng máu nuôi dưỡng hay không?"

Ba người từng trải nhiều, đều có biết. Nguỵ Vô Tiện càng là đã từng nghe Ôn Tình giải thích tỉ mỉ kỹ càng, cho nên biết nhiều hơn, vì thế liền gật đầu. Ôn Tình nói tiếp: "Vậy ....." lời còn chưa dứt, Nguỵ Vô Tiện đã bật thốt ra: "Để ta!" Tốc độ cực nhanh, trực tiếp chặn lại những lời sắp nói ra của Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân.

Lam Khải Nhân nhíu mày nói: "Ta ở tuổi này rồi, mất chút máu cũng không khác biệt gì, để ta làm là thích hợp nhất." Ôn Tình nói thẳng: "Lam lão tiền bối, thứ lỗi cho ta nói thẳng. Không nói chuyện này không có lợi cho y, mà đối với thân thể của ngài cũng có tổn hại cực lớn, ngài chịu không nổi. Vẫn là để bọn họ làm đi."

Nguỵ Vô Tiện lại một lần nữa nói: "Để ta." Ôn Tình nhìn hắn, lại nhìn Lam Vong Cơ, trên mặt làm như có chút nghi hoặc, nháy mắt tiếp theo lại bừng tỉnh đại ngộ, liền nói: "Nếu Nguỵ công tử nguyện ý, để Nguỵ công tử làm đi." Lam Hi Thần nói: "Nguỵ công tử, chuyện này ....." Nguỵ Vô Tiện cắt ngang lời huynh ấy: "Trạch Vu Quân, chúng ta đã là quan hệ đạo lữ, để cho ta làm đi." Tuy nói quan hệ đạo lữ này tạm thời không danh không phận, nhưng nghe thấy hắn nói như vậy, Ôn Tình trông có vẻ rất kinh ngạc, có điều cuối cùng không nói gì.

Do dự hồi lâu, Lam Hi Thần thở dài, nói: "Được, được". Nguỵ Vô Tiện cong cong khoé miệng, Ôn Tình đứng dậy nói: "Một khi đã như vậy, mời hai vị về trước tránh đi một chút." Nghe vậy, hai người đều đi ra ngoài, còn lại Nguỵ Vô Tiện và Ôn Tình đứng đó. Ôn Tình nhìn hắn một cái, ngồi bên cạnh bàn lấy ra một thanh dao găm và một bình sứ nhỏ, nói: "Lại đây."

Nguỵ Vô Tiện ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống, đưa cổ tay ra. Ôn Tình nắm cánh tay hắn, vô cùng cẩn thận dùng dao rạch một đường trên cổ tay, vết máu cực mảnh từ từ hiện ra, máu chậm rãi chảy ra từ đó, nhỏ vào trong bình. Đợi máu chảy được non nửa bình sứ, Ôn Tình ngừng lại, bắt đầu xử lý vết thương cho hắn. Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Ít như vậy, có đủ hay không?" Nghe vậy, Ôn Tình lập tức sửng sốt, sau đó lạnh lùng nói: "Nhiều nữa ta sợ y còn chưa chết thì ngươi đã chết trước. Yên tâm, đủ rồi."

Nguỵ Vô Tiện vừa nghe, thì yên tâm lại, mặc cho nàng thao tác trên cổ tay. Thật lâu sau, Ôn Tình đã băng bó xong cổ tay hắn, nhàn nhạt nói một câu: "Người ở nơi này, cũng chỉ có ngươi là không tỉnh táo." Nguỵ Vô Tiện nghe thấy mà như lọt vào trong sương mù, muốn hỏi gì đó, lại thấy Ôn Tình đã thu dọn xong hòm thuốc chuyển sang ngồi ở một cái bàn khác, rõ ràng là không có ý định giải thích, bèn biết khôn mà từ bỏ.

Ôn Tình ở một bên lọ mọ, thỉnh thoảng nhìn sang chỗ Lam Vong Cơ một cái, hoặc là lấy đan dược qua cho y uống, hoặc là lấy kim châm đến châm lên người y, hoặc là rút kim châm ra cất. Như vậy chẳng bao lâu, Lam Vong Cơ trên giường bỗng nhiên nhúc nhích. "Lam Trạm?" Nguỵ Vô Tiện vội vàng đi qua, ánh mắt nhìn sang Ôn Tình mang theo ý dò hỏi.

Ôn Tình nói: "Y sắp tỉnh." Lời vừa nói ra, trong mắt Nguỵ Vô Tiện lộ ra một chút vui mừng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lam Vong Cơ. Quả nhiên như lời Ôn Tình nói, chỉ một lát sau, Lam Vong Cơ đã từ từ mở mắt ra.

Vốn Nguỵ Vô Tiện nên mừng rỡ mới đúng, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt kia của y, lại sững sờ ngay tại chỗ.

Con ngươi vốn nhạt màu như lưu ly của Lam Vong Cơ, thế mà đã trở thành màu xám lụi tàn. Điều này thời thời khắc khắc nhắc nhở Nguỵ Vô Tiện, sinh mệnh của y đang từ từ trôi đi. Trong chớp mắt đối diện với đôi mắt kia, nhịp thở và thậm chí cả nhịp tim của hắn dường như đều ngừng lại. Trong nhà im lặng hồi lâu, chỉ có tiếng sao thuốc của Ôn Tình vẫn vang lên như cũ. Hắn run giọng gọi: "Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ vốn hẳn là cũng đang cảm thấy hoang mang trước mảng tối đen trước mắt, nghe thấy giọng của Nguỵ Vô Tiện, liền ngồi bật dậy ôm lấy hắn, kêu: "Nguỵ Anh." Nguỵ Vô Tiện ở trong lòng ngực y cố hết sức kềm nén tiếng nghẹn ngào trong cổ họng, giả vờ thoải mái nói: "Ta ở đây." Có lẽ giọng của hắn quá mức mềm nhẹ, Lam Vong Cơ thoáng buông lỏng lực ôm, thẳng thắn thành thật nói: "Nguỵ Anh, ta không nhìn thấy ngươi."

Trầm mặc một lát, Nguỵ Vô Tiện nói: "Đã đoán được."

Lam Vong Cơ lại ôm hắn chặt hơn một chút, thấp giọng nói: "Ngươi đừng sợ."

Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng nói: "Không sợ."

Sao có thể không sợ. Lam Vong Cơ ở trong trí nhớ của hắn, vẫn luôn là một tồn tại mạnh mẽ, là người duy nhất hắn cảm thấy có thể dựa vào. Nhưng người này hiện giờ lại mang đầy vẻ bệnh tật, đôi mắt mờ tối khiến tim hắn đau đớn. Hắn rất sợ, sợ nhìn Lam Vong Cơ dần dần không còn thở nữa, sợ nhìn sinh mệnh Lam Vong Cơ từng chút từng chút trôi đi. Nhưng lúc này, hẳn là Lam Vong Cơ sẽ cảm thấy sợ hơn hắn mới đúng, làm sao hắn dám nói sợ.

"Khụ khụ ....." Hai người ôm nhau quá mức chặt chẽ, Lam Vong Cơ đột nhiên ho hai tiếng. Nguỵ Vô Tiện trong lòng hoảng sợ, sau đó thấy Lam Vong Cơ buông hắn ra, che miệng ho thật mạnh, hắn cuống quýt định đỡ lấy Lam Vong Cơ, lại bị y tránh đi, chỉ đành ngồi bên cạnh sốt ruột. "Lam Trạm?" Hắn trơ mắt nhìn Lam Vong Cơ nôn ra một búng máu.

"Sao vậy?" Ôn Tình từ phía sau tấm bình phong vòng qua đi tới.

"Lam Trạm!" Sau khi Lam Vong Cơ nôn ra búng máu này, lại ấn Nguỵ Vô Tiện vào trong lòng mình, thở không nổi nói: "Đừng nhúc nhích." Rõ ràng đã trong tình trạng ốm yếu, nhưng sức lực vẫn mạnh đến kinh người, ôm Nguỵ Vô Tiện khiến hắn không thể nhúc nhích. Nguỵ Vô Tiện không thể nào cử động, chỉ đành nhẹ giọng dỗ dành: "Lam Trạm, ngươi buông ta ra trước được không?" Ôn Tình ở một bên nhìn thấy bọn hắn như vậy, im lặng hồi lâu. Cuối cùng, nàng yên lặng đi ra ngoài.

Lam Vong Cơ tựa cằm lên vai hắn, nói: "Không muốn." Không đợi Nguỵ Vô Tiện mở miệng, y lại nói: "Nguỵ Anh, ta không có việc gì." Nguỵ Vô Tiện nói: "Đã hộc ra cả máu rồi, sao có thể không có việc gì? Ngươi buông ta ra trước, để ta xem thử." Im lặng trong một chớp mắt, Lam Vong Cơ khẽ nói: "Ta muốn ôm ngươi."

Nguỵ Vô Tiện suýt nữa tức đến bật cười. Hắn nói: "Được, đợi ngươi khoẻ lại, muốn ôm thế nào thì ôm. Hiện giờ không phải là lúc càn quấy, ngươi buông ra trước!" Giọng nói đã hơi có chút tức giận, nhưng Lam Vong Cơ vẫn không có ý định muốn buông ra, ngược lại siết chặt hai tay hơn một chút, bình tĩnh nói: "Nguỵ Anh, ta biết."

Nguỵ Vô Tiện run lên, không thể nhịn được nữa vùng ra khỏi người y, chất vấn: "Ngươi biết cái gì?" Lam Vong Cơ làm như có chút mất mát khi vòng tay đột nhiên trống rỗng, yên lặng rũ tay xuống. Thật lâu sau, y nói: "Sống không lâu nữa." Đây là sự thật mà những người ở đây đều biết rõ trong lòng. Nguỵ Vô Tiện cất giọng run rẩy nói: "Lam Vong Cơ, ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy! Đã hứa sẽ ở cùng ta, thì phải ở cùng cho đến cuối! Ta sẽ không để ngươi chết như vậy."

Lam Vong Cơ rờ đến tay hắn, nắm thật chặt trong tay, gọi: "Nguỵ Anh." Nguỵ Vô Tiện cố hết sức đè xuống tâm trạng phập phồng, nhẹ giọng hỏi: "Có muốn ăn một chút đồ ăn không?" Vừa hỏi xong, Lam Vong Cơ liền ngoan ngoãn nói: "Muốn ăn". Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện nói ngay: "Ta đi lấy, có thể lâu một chút." Lam Vong Cơ gật gật đầu, tự giác nằm xuống.

Vòng qua tấm bình phong, Nguỵ Vô Tiện nhìn thoáng qua, quả nhiên Ôn Tình không còn ở đó nữa. Hắn đi hướng ra bên ngoài cửa, đẩy ra mới biết Ôn Tình đã đi ra đứng ở ngay cửa.

Thấy hắn đi ra, Ôn Tình liền nói: "Y chắc là không chỉ mù hai mắt, mà có lẽ cũng đã mất đi khứu giác, nếu không y hẳn là phát hiện ra được mùi máu ở trong phòng mới phải." Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu.

Ôn Tình nhìn hắn một cái, hỏi: "Ngươi có biện pháp gì giải độc cho y không?" Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, nàng lạnh lùng nói: "Không có, chẳng lẽ ngươi muốn dùng cách thức tà môn nào đó dẫn chất độc từ thân thể y lên trên người mình? Nguỵ công tử, Tuyệt mệnh tán không thể nào dẫn ra khỏi cơ thể của một người, ngươi chắc hẳn biết điều này."

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta biết ......" Vừa dứt lời, Ôn Tình đã muốn chất vấn hắn, nhưng hắn lại lẩm bẩm: "Sẽ luôn có cách". Một lời nói lừa mình dối người tới cỡ nào. Ôn Tình trầm mặc một lát, nói: "Không có đâu, Tuyệt mệnh tán xưa nay không có cách giải, đã từng có người định dùng tà đạo để giải độc, kết quả nổ tan xác chết ngay tại chỗ." Mỗi một câu của nàng, càng làm nỗi tuyệt vọng trong lòng Nguỵ Vô Tiện nhiều thêm một phần.

"Tình tỷ, quả nhiên ngươi vẫn vô tình như thế." Hồi lâu, hắn cong môi cười. Ôn Tình nhíu mày nói: "Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau?" Xưng hô quen thuộc như thế, chắc hẳn không chỉ từng gặp, hơn nữa còn là quan hệ rất thân thiết. Nhưng Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Chưa từng." Ôn Tình đánh giá hắn thêm vài lần, làm như không nhìn ra nguyên cớ, bèn rời đi.

Lam Vong Cơ đợi một lúc lâu, mới nghe được tiếng bước chân quen thuộc. Một người ngồi xuống mép giường, y nói: "Nguỵ Anh?" Nguỵ Vô Tiện "Ừ" một tiếng, đưa muỗng đến bên môi y. Lam Vong Cơ không chút do dự há miệng ăn vào.

Trong cháo trắng thanh đạm trộn lẫn mùi máu.

Trong nước mắt đắng chát trộn lẫn nỗi tang thương.

Không ngờ tới nhưng trái lại cũng là nằm trong dự đoán.

Không tưởng tượng Hàm Quang Quân thế mà sẽ nuốt lời.

—————————————————

Lời tác giả:

Muốn chơi thì phải chơi lớn, xuân dược gì đó đều quá cấp thấp, độc dược thật sự rất tốt (cười một cách tàn nhẫn)

Lúc trở về Liên Hoa Ổ, Nguỵ Vô Tiện không trực tiếp đi tìm Giang Phong Miên mà đi tìm Giang Trừng, bởi vật hắn thật sự không muốn bọn họ lo lắng.

Nguỵ Vô Tiện biết Ôn Tình không có ký ức, cho nên gọi là Ôn cô nương, tiếng gọi cuối cùng kia là câu cảm thán trong vô thức, đại khái là nhớ tới kiếp trước.

Mọi người đều là nam nhân, Lam Vong Cơ chắc chắn đoán được có một y sư ở bên cạnh, mắt mù không có gì phải giấu giếm, dù sao Nguỵ Vô Tiện nhìn dáng vẻ của y hẳn là cũng có thể đoán được. Hành động sau đó đều là do sợ Nguỵ Vô Tiện làm ra việc ngu ngốc gì đó, là đang an ủi hắn. Thân thể tỉnh táo, cũng biết mình sống không lâu nữa.

Lam Vong Cơ chính làtrúng độc thật sự, cũng chắc chắn sẽ chết, chuyện này ta nói rõ trước một chút.