Từ sau hôm ấy, Ngụy Vô Tiện năm lần bảy lượt bảo đảm với Lam Vong Cơ sẽ không làm điều gì tổn hại đến bản thân nữa, sau đó kêu y trở về lều của mình. Lúc đó Lam Vong Cơ nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cũng không cự tuyệt, trước khi rời đi nói với hắn "Ta tin ngươi". Sau đó, Ngụy Vô Tiện thật sự không tự mình hại mình nữa.
Chỉ là tâm tình vẫn không thể nào khống chế, đến giờ ngủ hoặc là gặp ác mộng liên tục hoặc là mất ngủ cả đêm, có khi rất nhiều lần nhịn không được cầm dao lên, nhưng nghĩ đến lời nói của Lam Vong Cơ, hắn lại ném lưỡi dao đi. Cũng vì điều này, ban đêm hắn thường xuyên rơi nước mắt trong vô thức.
Hôm nay, Xạ Nhật Chi Chinh chấm dứt. Đám tu sĩ ai nấy trên mặt tràn đầy vui mừng, đều nói thu dọn một chút chuẩn bị về nhà. Nhìn thấy đồ ăn trong nhà bếp hôm nay phong phú hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần, càng là tươi cười hớn hở, bàn bạc buổi tối tổ chức cái gì đó thú vị, ăn mừng một chút chuyện mình còn sống sót.
Ngụy Vô Tiện nghe tiếng hoan hô bên ngoài, trầm ngâm một lát, sau đó muốn đến chỗ giam giữ tù binh xem thử. Hắn cũng là cách đó vài ngày mới nhớ ra chi tộc của Ôn Tình vẫn chưa có manh mối, giai đoạn suy sụp trước đây của mình, thế mà suýt nữa quên mất bọn họ, hiện giờ nên đi tìm bọn họ thử xem.
Tứ đại gia tộc cùng tập trung ở đây, chi tộc kia của Ôn Tình hẳn là cũng ở đây. Vì thế khi đi ra ngoài, hắn tránh những chỗ đông người, trên đường đi tìm người hỏi thăm vị trí giam giữ tù binh Ôn gia, mới biết được bọn họ ở mảnh đất hoang phía đông kia.
Vốn định đi một mình, nhưng không ngờ có một người nắm lấy tay hắn từ đằng sau, ánh mắt Ngụy Vô Tiện nghiêm lại, cũng không quay đầu mà chỉ muốn hất bàn tay kia ra. Nhưng bàn tay kia nắm rất chặt, giọng nói của người kia cũng trầm thấp đến quen thuộc: "Nguỵ Anh." Là Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện từ sớm đã nhận ra có người đi theo phía sau, nhưng cũng quên mất sẽ là Lam Vong Cơ - người luôn không yên tâm về hắn. Hắn xoay người lại, nói: "Lam Trạm." Lam Vong Cơ nhìn chăm chú hắn, hỏi: "Ngươi muốn đi làm chuyện gì?" Ngụy Vô Tiện im lặng một lát, rồi nói: "Đi đòi lại một đám tù nhân."
Trong không khí có mùi gỗ nhàn nhạt, đè xuống gọi tâm tình bất an xao động. Thật lâu sau, Lam Vong Cơ nói: "Ta đi cùng ngươi." Y không hỏi vì sao, cũng không ngăn trở hắn, y chỉ nói "Ta đi cùng ngươi". Ngụy Vô Tiện cong cong khóe miệng, hỏi: "Ngươi không hỏi ta lý do ư?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn, nhẹ nhàng mở miệng, nói: "Không hỏi." Tuy y nói như vậy, nhưng Ngụy Vô Tiện lại nghiêm túc giải thích với y: "Kỳ Sơn Ôn thị, chi tộc Kỳ Hoàng, nhiều thế hệ làm nghề y, chỉ cứu người không giết người, ta từng nhận ân huệ của bọn họ, không thể bỏ mặc bọn họ như vậy."
Y nghe xong gật gật đầu, nói: "Chính là chi tộc của Ôn Tình?" Thấy y biết, Ngụy Vô Tiện cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: "Nếu ngươi để ý chuyện bọn họ mang họ Ôn, thì không cần đi theo, ta tự mình đi là được rồi." Ngụ ý là muốn gạt Lam Vong Cơ sang một bên.
Y bất mãn nhíu nhíu mày, cố chấp nói: "Ta đi cùng ngươi." Lời này thoạt nghe có vẻ khá trẻ con, mang hơi hướm ấu trĩ. Ngụy Vô Tiện trong lòng cảm thấy thú vị, nhẹ nhàng cười cười, nói: "Đi." Thế là sau đó hắn biến thành hai người dắt tay nhau đi về phía đông, còn Lam Vong Cơ thì lẳng lặng đi theo phía sau hắn.
Diện tích của khu đất hoang này cũng coi như rộng lớn, tù binh Ôn thị quả nhiên ở chỗ này, do mấy tu sĩ trông coi. Chỉ là ở đây có rất nhiều gương mặt xa lạ, không biết Ôn Tình Ôn Ninh có ở đây hay không. Ngụy Vô Tiện nhíu nhíu mày, thở dài. Mấy tu sĩ kia nhìn thấy Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đi tới, liền tiến đến ôm quyền hành lễ.
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Có biết chi tộc của Ôn Tình Kỳ Sơn không?" Mấy tu sĩ liếc nhìn nhau, gật gật đầu, một người trong đó nói: "Biết, chỉ là bọn họ không có ở đây." Nghe vậy, hắn nhướng mày, ánh mắt mang theo ý tứ dò hỏi. Những người khác thấy người này trả lời, cũng mạnh ai nấy tản ra, đi đến nơi khác tuần tra.
Người này cũng là người biết nhìn mặt đoán ý, lập tức nói: "Hai vị không biết à? Ôn Tình này không phải rất am hiểu thuật kỳ hoàng hay sao? Nàng ta, trước khi Xạ Nhật Chi Chinh chưa bắt đầu đã cứu hai vợ chồng Giang lão tông chủ ......" Ngụy Vô Tiện làm như suy nghĩ gì đó gật gật đầu, Lam Vong Cơ nói: "Giang lão tông chủ?"
Người này vui vẻ nói: "Đúng đúng đúng, lúc trước chẳng phải Giang tiểu thư bị Ôn Triều bắt đi sao? Ngụy công tử ngài và Giang tông chủ sau khi cứu nàng ấy trở về, Ôn gia không phải muốn tiêu diệt Liên Hoa Ổ hay sao? Có điều tiêu diệt không thành công nha! Hai vợ chồng Giang lão tông chủ không phải bị trọng thương à? Đặc biệt là Ngu phu nhân, khi ấy chính là mạng sống treo chỉ tơ!"
Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện trong lòng căng thẳng. Giang Phong Miên chưa hề nói việc này với hắn, hắn biết là trọng thương, nhưng không nghĩ sẽ nặng đến mức đó. Người này dừng lại một chút, cẩn thận dè dặt nhìn hắn một cái, thấy sắc mặt hắn không khác thường, mới nói tiếp: "Bất quá sau đó nghe người ta nói Ôn Tình này lao tới Liên Hoa Ổ, khăng khăng đòi cứu bọn họ. Diệu thủ thần y, quả nhiên danh bất hư truyền, tuyệt vời! Kết quả như mọi người thấy, hai vợ chồng Giang lão tông chủ đều sống sót!"
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Sau đó?" Thật ra hắn cũng đoán được một nửa, với tính cách của Giang Phong Miên, chắc chắn sẽ báo đáp ơn cứu mạng, chi tộc kia của Ôn Tình sợ rằng đã được Giang Trừng đòi mang đi rồi. Quả nhiên, người này nói: "Chẳng phải là, Giang lão tông chủ thẳng thắn nói Ôn Tình có ơn cứu mạng với ông ấy, muốn mang chi tộc này của nàng ta đi, mấy hôm trước Giang tông chủ đã đưa bọn họ đến Liên Hoa Ổ rồi."
Nhiều ngày nay trạng thái của Ngụy Vô Tiện giống như là ngăn cách khỏi thế giới, đối với việc này không biết gì cả. Nhưng ....... cũng tốt, bọn họ vốn không nên rơi vào vũng bùn. Ngụy Vô Tiện gật gật đầu với người này, nói: "Đa tạ đã thông báo." Người này vội vàng xua tay, cười rời đi.
Lam Vong Cơ vốn đang nhìn về phương xa, lúc này thấy hai người nói chuyện xong mới thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Đi về." Dứt lời, y lập tức xoay người đi về hướng lúc đến đây, bước chân nhanh hơn khi đến đây không biết bao nhiêu lần. Ngụy Vô Tiện trong lòng nghi hoặc, nhất thời ngẩn người ngay tại chỗ, sau khi phản ứng lại vội vàng đi theo, gọi: "Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ cũng không biết làm sao, không hề có ý tứ muốn đợi hắn, bước đi như gió. Ngụy Vô Tiện đành phải bước nhanh hơn, đồng thời mang theo vài phần hoảng loạn, kêu: "Lam Trạm!" Rốt cuộc là không nỡ để hắn khổ sở, Lam Vong Cơ bước chậm lại, lãnh đạm nhìn hắn một cái, ngay sau đó dắt tay hắn.
Ngụy Vô Tiện bị lực siết này làm cho đau, nhưng vẫn không biết vì sao y đột nhiên tức giận. Đi được hồi lâu, thấy sắp đến khu vực doanh trại, hắn nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc mở miệng hỏi: "Lam Trạm, ngươi làm sao vậy?"
Nghe vậy, thân hình Lam Vong Cơ khựng lại, dừng bước, nói: "Không có việc gì." Ban đầu là vừa rồi y thấy Ngụy Vô Tiện chăm chú nghe vị tu sĩ kia nói chuyện, trông như là làm lơ y, nên mới vô cớ sinh ra hờn dỗi, cố ý đi nhanh để hắn đến hỏi han mình một chút. Nhưng lúc này nghe hắn hỏi, lại có chút không muốn nói cho hắn nghe.
Nhưng Ngụy Vô Tiện lúc nãy sợ y tức giận, sốt ruột nghĩ lại một cách tỉ mỉ, nhìn đủ loại hành vi vừa rồi của Lam Vong Cơ, đột nhiên hiểu ra điều gì đó. Hắn sợ cảm giác Lam Vong Cơ đột nhiên rời đi, vì thế nắm chặt tay y, nói: "Lam Trạm, ta không bỏ quên ngươi, đừng tức giận được không?" Lam Vong Cơ thấy hắn phát hiện ra, ngược lại cảm thấy lỗ tai hơi nóng, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Ngụy Vô Tiện trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lam Vong Cơ bỗng nhiên nói: "Hôm nay khởi hành trở về." Biết ý của y là gì, Ngụy Vô Tiện khẽ gật đầu, nói: "Ta cùng ngươi trở về Cô Tô." Một đời này dường như ít đi rất nhiều việc bất đắc dĩ, vì vậy, hắn có thể giữ được lời hứa.
Ánh mắt Lam Vong Cơ nhu hòa lại một chút, "Ừm" một tiếng. Đột nhiên, ánh mắt y lạnh xuống, nhìn ra phía sau Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện cũng quay ngoắt đầu lại, liền thấy một người râu ria xồm xoàm đứng đằng sau hắn. Người này mặc chiếc áo bào hình mặt trời rực lửa rách bươm, đang đánh giá tới lui giữa hai bọn họ, làm như cảm thấy rất hứng thú đối với bọn họ.
Thấy bọn hắn nhìn qua, thế mà còn cười hắc hắc hai tiếng, nói: "Quan hệ này của các ngươi thật sự không đơn giản." Thoạt nhìn cảm giác chính là đầu óc không thông minh lắm, điên điên khùng khùng. Hai người thầm đánh giá như vậy. Lam Vong Cơ nói: "Ôn Lương."
Ngụy Vô Tiện nghi hoặc nói: "Ôn Lương? Ôn Trường Niên?" Thật ra hắn lại có chút ấn tượng đối với người này. Nghe đồn trong Kỳ Sơn Ôn thị vốn có một người tên là Lương, tự là Trường Niên, tu luyện không được, nhưng dùng độc được rất lợi hại, nhưng ban đầu là một người rất thông minh, nhưng không biết vì sao lại trở nên điên khùng, nghe nói còn vì vậy mà bị Ôn thị giam lỏng.
Chẳng qua trong đời trước ở Xạ Nhật Chi Chinh ngược lại đã gặp mặt, người này không hổ là một cao thủ dùng độc, kỹ thuật lão luyện, hạ độc mà thần không biết quỷ không hay, Ngụy Vô Tiện từng trúng chiêu của gã, lúc đó chỉ nói không biết tại sao, độc của gã không hề gây chết người.
Ôn Lương lúc này tiến tới vài bước, chậc một tiếng, nói: "Thú vị, thú vị, tặng cho các ngươi một phần lễ vật!" Nghe vậy, hai người lập tức cảnh giác lên, nhưng người này hạ độc không có động tĩnh, rốt cuộc ai trúng độc bọn hắn cũng không thể biết được.
Ngụy Vô Tiện vẫn không cảm thấy bất kỳ khó chịu gì, dự cảm xấu trong lòng vụt tăng, bất chợt quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ, nhưng y cũng không có gì khác thường, thậm chí cũng đang nhìn mình. Ôn Lương vỗ vỗ tay, chỉ vào bọn họ, nói: "Để ta đoán xem, là ai trúng chiêu đây?" Nghe vậy, tim hai người cùng lúc thắt lại, sợ đối phương bị trúng độc.
Ngụy Vô Tiện lạnh lùng nói: "Từ đâu chạy ra đây? Muốn sống thì cút về đi!" Tất nhiên là từ lồng sắt chạy ra. Ôn Lương không thèm để ý chút nào lắc lắc đầu, cười hắc hắc nói: "Không sống lâu nữa, chuồn ra ngoài tìm việc vui. Ai da, chơi thật vui, đừng nói chen. Để ta tiếp tục đoán, còn chưa đoán được đâu đó!"
Ngón tay của gã di chuyển qua lại giữa hai người, đột nhiên lộ ra một chút vui mừng, ngón tay dừng trên người Lam Vong Cơ: "Ngươi ngươi ngươi, là ngươi đúng không? Thế nào, có cảm giác gì không?" Ánh mắt Ngụy Vô Tiện càng lúc càng đáng sợ, Lam Vong Cơ cảm nhận một lát, lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Không có."
Ôn Lương vỗ đùi, cười to nói: "Không có là đúng rồi, không có là đúng rồi! Độc này của ta, đến hôm sau mới có tác dụng!" Hai người ngừng thở không nói nên lời, người này thật sự là tên điên. Ngụy Vô Tiện trực tiếp tụ tập oán khí quấn lấy gã, lạnh lùng nói: "Giải độc đi."
Ôn Lương bị oán khí quấn lấy hít thở khó khăn, vất vả nói: "Cũng không phải lấy mạng y mà! Chỉ là chơi đùa với các ngươi một chút, ngươi kích động như vậy làm gì!" Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh, đừng lo." Mắt Ngụy Vô Tiện toả ra ánh sáng lạnh lẽo, đang định xuống tay giải quyết gã, không ngờ người này đột nhiên phun ra một ngụm sương máu, cả người run bần bật.
Hai người đồng thời giật mình, Ngụy Vô Tiện buông gã ra ngay. Ôn Lương đập xuống mặt đất, tiếp tục run rẩy. Bọn họ không biết tình huống, cũng không dám tùy tiện tới gần. Mà tên Ôn Lương này run rẩy một hồi, tay chân đột nhiên bắt đầu xẹp xuống. Hai người cảnh tượng lớn gì mà chưa từng thấy qua, nhưng thấy một người tan chảy ngay tại chỗ đúng thật là lần đầu tiên.
Ôn Lương cứ từng chút từng chút như thế, bắt đầu từ chân tay, rồi đến thân thể, rồi đến đầu, tất cả hòa tan thành một vũng máu loãng toả ra mùi tanh tưởi. Ngụy Vô Tiện nhìn vũng máu loãng này, lại nhớ tới kết cục bản thân mình đang sống sờ sờ bị cắn xé thành bột mịn. Chân mày hắn chợt giật nảy lên, quay đầu nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, chúng ta rời khỏi nơi này trước."
Lam Vong Cơ gật gật đầu, hai người nhanh chóng rời khỏi nơi đó, đi vào khu vực doanh trại. Trong lều, Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, hỏi: "Lam Trạm, ngươi có chỗ nào không thoải mái không?" Ôn Lương tuy nói là hôm sau mới phát tác, nhưng ai biết lời nói của tên này là thật hay là giả.
Lam Vong Cơ lại tự mình cảm nhận một lát, thậm chí vận chuyển linh lực đi một vòng kinh mạch trong cơ thể, vẫn không cảm thấy bất kỳ khó chịu gì. Y lắc lắc đầu, nói: "Không có." Gã Ôn Lương này sẽ không nói dối, nói hạ độc thì thật sự là hạ độc, xem ra là thật sự hôm sau mới phát tác.
Ngụy Vô Tiện giữa mày nhíu lại, thở dài. Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nói: "Hiện tại đừng lo." Bây giờ chỉ có thể đánh cuộc một phen, tin vào lời gã Ôn Lương này nói trước khi chết, dù sao bọn hắn cũng không biết rốt cuộc gã đã hạ độc gì, không có cách nào kiếm thuốc giải.
Ngụy Vô Tiện im lặng không nói một lát, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, nói: "Ta biết rồi." Cho dù độc này chết người, hắn cũng có cách chuyển sang người mình, còn có gì phải lo lắng đâu. Lam Vong Cơ nhìn hắn, há miệng định nói gì đó. "Vong Cơ." Ngoài lều chợt truyền đến giọng của Lam Hi Thần. Ngụy Vô Tiện trầm mặc, y đành phải đứng dậy, đi ra ngoài.
Bên ngoài lều, Lam Hi Thần vẻ mặt yên tâm nhìn Lam Vong Cơ bước ra, giọng ôn hoà nói: "Vong Cơ, xem ra ngươi và Ngụy công tử quan hệ rất tốt." Nghe vậy, các ngón trong ống tay áo của tay Lam Vong Cơ lo lắng đến mức cuộn lại, nhìn thẳng vào huynh trưởng, có chút muốn nói lại thôi.
Lam Hi Thần nhìn ra, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?" Chẳng lẽ không phải giống như mình nghĩ? Không ngờ đúng là không phải. Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, do dự một lát, vẫn là mở miệng: "Huynh trưởng, chúng ta ....... không phải là quan hệ bạn bè." Không phải quan hệ rất tốt hay sao? Lam Hi Thần hỏi: "Là ánh mắt huynh trưởng vụng về ư?"
Thật lâu sau, Lam Vong Cơ nói: "Đệ, muốn mang hắn trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Mang về, giấu đi." Mang về, giấu đi, chỉ thuộc về một mình y. Lời nói đã đến nước này, Lam Hi Thần sao có thể không rõ. Hắn từ từ trợn tròn hai mắt, kêu lên: "Vong Cơ?"
Y gật gật đầu. Lam Hi Thần phục hồi tinh thần lại từ trong nỗi từ khiếp sợ, nhìn Lam Vong Cơ đang hơi lúng túng, trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Huynh không ngăn cản đệ. Bên chỗ thúc phụ, huynh sẽ nói rõ với ông ấy." Dừng một chút, hắn lại lắc đầu cười nói: "Không ngờ được nha." Lam Vong Cơ mím môi, cúi người hành lễ về phía Lam Hi Thần, nói: "Đa tạ huynh trưởng."
Lam Hi Thần cười khiến cho người ta như tắm mình trong gió xuân: "Sau khi Lam gia đi rồi, đến lúc đó đệ và Ngụy công tử cùng nhau đến nhé." Lam Vong Cơ "Vâng" một tiếng, trong lòng có chút khấp khởi mừng. Lam Hi Thần làm như lại nhớ tới điều gì, nói: "Đúng rồi, Vong Cơ, thúc phụ kêu ta hỏi một chút ——— Tình trạng Ngụy công tử thế nào?"
Nghe vậy, sắc mặt Lam Vong Cơ trở nên nghiêm túc, mất mát nói: "Không tốt lắm." Cho dù Ngụy Vô Tiện nghe lời y như thế nào, tình trạng vẫn đang trở nên tồi tệ hơn. Lam Hi Thần cúi đầu trầm ngâm một hồi, nói: "Vong Cơ, ngươi có thể ...... thử hỏi xem hắn đã trải qua chuyện gì, để biết mà giải quyết tận gốc căn bệnh của hắn."
Lam Vong Cơ phản đối: "Không được, hắn không muốn nói." Y không dám tưởng tượng Ngụy Vô Tiện rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, mới có thể biến thành như hiện giờ. Những điều trải qua đó đã cắm rễ sâu trong lòng hắn, tất nhiên không dễ dàng nhổ lên như vậy. Nói không chừng vừa chạm nhẹ vào, những cái gai trên bộ rễ kia sẽ tổn thương đến hắn.
Lam Hi Thần nhìn y nửa ngày, cuối cùng chỉ đành thở dài, an ủi nói: "Sẽ luôn có cách." Nghe vậy, Lam Vong Cơ trầm mặc trong một thoáng, nói: "Vâng."
***
Giang Trừng làm thế nào cũng không nghĩ tới, Lam Vong Cơ thế mà thần không biết quỷ không hay bắt cóc đi sư huynh của mình! Hèn chi mình có cảm giác chống cự không thể giải thích được đối với y, thấy y và Ngụy Vô Tiện gần gũi cứ luôn cảm thấy buồn nôn. Hoá ra y thế mà có loại suy nghĩ đó đối với Ngụy Vô Tiện!
Đây vẫn chưa phải là điều khiến y giận nhất, điều đáng giận nhất chính là, Ngụy Vô Tiện vậy mà cũng có loại suy nghĩ đó đối với Lam Vong Cơ! Sư huynh của y trở thành đoạn tụ từ khi nào? Còn muốn cùng người ta trở về? Đây là ý muốn gả đến Lam gia sao? Khi Giang Trừng trở lại Liên Hoa Ổ, cả người vẫn ngây ngốc.
Vân Mộng.
Đang giữa mùa hè. Lúc này là mùa thu hoạch đài sen, ở hai bên bờ sông có rất nhiều sạp bán đài sen, cái nào cái nấy tươi rói mọng nước, đài sen xanh biếc khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy thoải mái tươi mới.
"Cha, mẹ!"
Ở bến tàu Liên Hoa Ổ, Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên đứng ở đó, phía sau là một đám đông nam nữ già trẻ. Bọn họ từ xa trông thấy Giang Trừng đứng ở mũi thuyền, trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng, bắt đầu vẫy tay về phía y. Đợi đến khi rốt cuộc y đến gần, Ngu Tử Diên tiến lên đột nhiên ôm ghì y vào lòng.
"Ái chà, Giang công tử!"
"Xem như đã trở về rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy ......"
"Tiểu tử thúi, rắn chắc không ít." Giọng nói của bà lộ ra vẻ nghẹn ngào, vành mắt Giang Trừng cũng bắt đầu ươn ướt: "Mẹ ......" hai người ôm chặt lấy nhau. "A Trừng." Bên cạnh chợt truyền đến tiếng nói của Giang Phong Miên. Hai người tách ra, Giang Trừng thẳng sống lưng, kêu: "Cha."
Giang Phong Miên cười cười, vui mừng nói: "Ngươi làm rất tốt." Đã từng chờ mong vô số lần, từ nhỏ đã luôn muốn có được sự khen ngợi, giờ phút này rốt cuộc từ trong miệng cha y nói ra. Giang Trừng lung tung lau nước mắt trên mặt, bật cười.
Lúc này, Ngu Tử Diên quét mắt nhìn xung quanh một vòng, nhíu mày, nói: "Nguỵ Anh đâu, tại sao không thấy hắn?" Giang Yếm Ly đi theo Kim Tử Hiên đến Kim Lân Đài, bọn họ đã biết, nhưng Ngụy Vô Tiện tại sao cũng không thấy mặt? Nhắc tới chuyện này, nụ cười trên mặt Giang Trừng lập tức tắt ngúm, nói: "Hắn trở về Lam gia cùng với Lam Nhị công tử."
"Sao?" Hai vợ chồng đồng loạt kêu lên. Giang Phong Miên cũng nhíu mày lại, Giang Trừng tiếp tục nói: "Bọn họ hiện giờ là quan hệ đạo lữ." Hai vợ chồng khiếp sợ nói: "Cái gì?!"
Ngu Tử Diên buột miệng thốt ra: "Hoang đường! Hai nam nhân ....."
"Tam nương tử!" Giang Phong Miên khụ hai tiếng, nói: "Nếu bọn hắn lưỡng tình tương duyệt, ngược lại cũng chưa chắc không thể." Dừng một chút, giọng của ông thấp xuống: "A Trừng, hắn thế nào rồi?" Ngu Tử Diên ngẩn người, rất nhanh đã phản ứng lại câu này của ông là đang hỏi cái gì.
Giang Trừng nhíu nhíu mày, nói: "Con ....... không rõ lắm. Nhưng khi con gặp hắn, vẫn luôn không tốt." Bởi vì Ngụy Vô Tiện không chịu nói, y lại quá bận rộn chuyện chiến trận, cho nên hiểu biết của y đối với tình trạng của hắn chỉ có một câu "Không tốt". Nửa ngày, Giang Phong Miên nói: "Cũng có thể Lam Nhị công tử, sẽ giúp được a Anh phần nào."
—————————
Lời của tác giả:
Chương này viết một nửa xóa một nửa, quá trình thực sự gian nan, rốt cuộc đã viết bọn hắn đi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ. Yên tâm, độc kia đối với Lam Vong Cơ đúng thật là không nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí cũng không nguy hiểm đến sức khỏe. Độc này thật ra là nhắm đến Ngụy Vô Tiện. Tên Ôn Lương này vốn là diễn vai quần chúng "điên", không cần để ý.
Lần đầu tiên viết ba người Giang gia đoàn tụ, không thật sự gánh vác được nhiều.
Chương sau sắp sửa bắt đầu ngược nữa rồi.