Lam Vong Cơ cũng mấy ngày liên tục ngủ không an ổn lắm. Lúc tỉnh dậy, y ở mép giường nhìn Ngụy Vô Tiện ngủ say, lúc ngủ, trong đầu y nghĩ đến Ngụy Vô Tiện tỉnh táo. Nói đúng hơn, là Ngụy Vô Tiện không tỉnh táo, Ngụy Vô Tiện cầm lưỡi dao kia.
Lam Vong Cơ sợ khi mình tỉnh giấc, thứ nhìn thấy lại là cảnh tượng hắn ngã vào trong vũng máu, khi run rẩy sờ đến hắn, thì sờ được da thịt lạnh băng của hắn, sờ thấy một cánh tay với dòng máu đã lạnh lẽo. Sự việc đến hiện giờ, Lam Vong Cơ cho rằng chính mình đã đủ hiểu Ngụy Vô Tiện.
"Lam Trạm, ta sắp đi rồi. Ngươi ....... phải sống thật tốt." Hắn cười một cách bình đạm, vẫy vẫy tay về hướng Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ muốn đi tới ôm lấy hắn, muốn kêu hắn đừng đi, kêu hắn ở lại. Nhưng sau một hồi giãy giụa, lại phát hiện hai chân mình giống như rót chì vậy, không thể nhúc nhích dù là một chút.
Y trơ mắt nhìn người nọ ở ngay trước mắt y đưa mũi kiếm lên gần cổ, nhìn người nọ không chút do dự cứa mạnh một nhát, nhìn người nọ ngã vào một bụi gai. Có lẽ do được máu người tẩm bổ, bụi gai đột nhiên bắt đầu cựa quậy, dần dần mọc dài ra, điên cuồng nhào vào người nọ như thủy triều, che khuất thân thể hắn, vĩnh viễn chôn vùi người này ....... ở bên trong.
Hoa tường vi sắc đỏ như máu nở rộ trong bụi gai. Lam Vong Cơ cứ thế nhìn chỗ đó, nhìn thật lâu, thật lâu, cho đến khi hoàng hôn hoàn toàn buông xuống, y vẫn cứ ngơ ngẩn đứng ở đó, bất kể xung quanh biến hóa như thế nào, y cũng không dời mắt đi.
"Trời tối rồi."
"Nguỵ Anh!" Lam Vong Cơ giật mình tỉnh giấc, trong lòng ngực cũng không có thân thể ấm áp của người nọ, y sợ hãi mở to hai mắt ra nhìn. Đúng lúc này, một bàn tay hơi lạnh sờ lên trán y, bên tai truyền đến giọng nói lo lắng của Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm, gặp ác mộng à?"
Lam Vong Cơ đột nhiên chụp lấy tay hắn, ngồi bật dậy ở trên giường, kéo hắn vào trong lòng. Ngụy Vô Tiện "Shhh" một tiếng, dường như bị cọ vào vết thương ở nơi nào đó, cả người rung lên một cái. Tuy rằng chỉ vỏn vẹn trong một tích tắc, nhưng Lam Vong Cơ phát hiện ra ngay lập tức, trong lòng "lộp bộp" một tiếng, sầm mặt xuống kéo tay hắn lên.
"Sao thế?" Ngụy Vô Tiện thấy y như vậy, trong mắt hiện lên một tia hoảng hốt, theo bản năng rút rút tay lại. Không ngờ lực đạo của Lam Vong Cơ lớn kinh người, hắn kéo nhẹ như vậy căn bản không chút suy suyển. Hai người nhìn nhau, thấy ánh mắt y nặng nề, Ngụy Vô Tiện biết ngay y đã nhận ra điều gì đó, vì thế vội vàng lên tiếng: "Lam Trạm?"
Nghe vậy, Lam Vong Cơ vẫn trầm mặc không nói, nhíu mày kéo ống tay áo của hắn lên, quả nhiên nhìn thấy đầy vết thương. Những vết thương này đa số còn đang rỉ máu, từng vệt đỏ tươi đâm đau hai mắt y. Ngụy Vô Tiện thấy y phát hiện, há há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì.
"Xin lỗi ......" trầm mặc hồi lâu, Ngụy Vô Tiện khẽ nói. Lam Vong Cơ vốn đang nhìn chằm chằm những vệt đỏ tươi kia đến xuất thần, nghe được câu này của hắn đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thấy người này cúi đầu, vẻ mặt y càng thêm khủng bố, lực đạo trong tay cũng càng mạnh hơn.
"Xin lỗi ......" Thật lâu sau, y lẩm bẩm lặp lại câu nói của Ngụy Vô Tiện một lần, cổ tay gầy guộc trong tay bị y siết đến nỗi đỏ lên một mảng, máu trong các vết thương trên cánh tay cũng chảy lan ra theo động tác của y. Ngụy Vô Tiện chậm chạp ngẩng đầu lên, Lam Vong Cơ nhìn hắn, hít sâu một hơi, lại tăng thêm ngữ khí nói: "Xin lỗi?"
Ngụy Vô Tiện nhìn y, sự hoảng loạn trong mắt hiện lên rõ ràng: "Lam Trạm, ta ......" Lời còn chưa dứt, Lam Vong Cơ đã ngắt lời hắn: "Nguỵ Anh!" Rất hiển nhiên, y đã tức giận rồi. Ngụy Vô Tiện cắn cắn môi dưới, có chút ủy khuất rũ lông mi xuống, yên tĩnh chờ y nói.
Nhưng Lam Vong Cơ mấp máy đôi môi, nhưng không nói ra được gì cả, cuối cùng chỉ ôm người nọ vào lòng, sức lực mạnh đến mức gần như khiến người ta không thở nổi. Ngụy Vô Tiện lặng lẽ được y ôm chặt, sự im lặng lan rộng giữa hai người. Thật lâu sau, Lam Vong Cơ mới thấp giọng nói: "Tỉnh dậy tại sao không gọi ta?"
Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện run rẩy lông mi, nhẹ giọng nói: "Thấy ngươi ngủ say, ta không muốn đánh thức ngươi." Biết tâm trạng của hắn lúc này tất nhiên không ổn định, Lam Vong Cơ thoáng bình tĩnh lại, buông hắn ra, khẽ hỏi: "Đau không?"
Trong dự đoán, Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu. Lam Vong Cơ nhìn hắn, khe khẽ thở dài, nói: "Xin lỗi." Chuyện tới giờ, y cho rằng mình đã đủ hiểu Ngụy Vô Tiện, nhưng hiện tại, y lại phát hiện hình như mình chưa bao giờ nhìn thấu được suy nghĩ của hắn.
Ngụy Vô Tiện lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, nói: "Giữa chúng ta, không cần phải nói câu này." Lời này, rõ ràng không dễ nghe bằng những lời nói ngọt ngào dỗ dành người ta lúc trước của hắn, nhưng thật sự đã xua tan không ít những u ám trong lòng Lam Vong Cơ.
Y đứng dậy khỏi giường, sửa sang lại bên ngoài một phen, nói với Ngụy Vô Tiện: "Ở đây chờ ta." Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng gật đầu, thật sự ngoan ngoãn ngồi im bất động. Khóe miệng hắn bẩm sinh hơi cong lên một chút, lúc nào cũng giống như mang một chút ý cười, Lam Vong Cơ nhìn thấy, lại chỉ cảm thấy trái tim thắt lại đau đớn.
"Nguỵ Anh, ngươi ....... có nghĩ tới việc nói xin lỗi với bản thân hay không?" Y bỗng nhiên nói một câu như vậy, nửa chừng, đã xoay người đi ra khỏi lều, bỏ lỡ giọt nước mắt chậm rãi chảy trên gò má Ngụy Vô Tiện.
"Xin lỗi."
***
Đêm nay ánh trăng rất đẹp, đầu trời đầy sao. Lam Vong Cơ vừa bước ra nhìn thấy, mới biết được trong lúc bất tri bất giác y đã ngủ tới tối. Cũng không biết Ngụy Vô Tiện đã tỉnh dậy bao lâu, có lẽ do mình ngủ quá say, nên hoàn toàn không cảm nhận được hắn ra khỏi vòng tay mình. Trước đó người mệt mỏi rõ ràng là hắn, làm thế nào mình lại là người ngủ lâu như vậy?
Lam Vong Cơ nghĩ như vậy, có lẽ bởi vì hôm nay hắn khiến mình quá mức an tâm chăng? Có lẽ bởi vì Xạ Nhật Chi Chinh đã kết thúc ư? Lam Vong Cơ biết chính mình đúng là đã thả lỏng tâm trạng căng thẳng kia, cơn tức giận trong ngực đã xả ra hơn phân nửa, cũng không biết rốt cuộc y nên làm thế nào.
Cho dù ở bên cạnh hắn, có thể ôm hắn, có thể chạm vào hắn, có thể tỉ mỉ miêu tả mặt mày hắn, nhưng không thể hiểu thấu được đôi mắt kia của hắn. Bên trong đó dường như cái gì cũng có, nhưng lại dường như cái gì cũng không có, luôn khiến người ta cực kỳ khó chịu.
"Lam Nhị công tử?" Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến giọng nói của Giang Yếm Ly. Y ngẩng đầu nhìn lên, quả thực thấy Giang Yếm Ly cầm hộp đồ ăn chậm rãi đi tới. Y nói: "Giang cô nương."
Giang Yếm Ly hơi mỉm cười, hỏi: "Lam Nhị công tử, A Tiện hắn tỉnh chưa?" Nghe vậy, Lam Vong Cơ cuộn ngón tay lại, khe khẽ "Ừm" một tiếng. Giang Yếm Ly dù sao cũng là người tinh tế, nhìn ra y không thích hợp, không khỏi lo lắng nói: "Chuyện gì xảy ra? A Tiện và ngươi giận nhau à?"
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, nói: "Không phải." Dừng một chút, y nhìn về phía lều của Ngụy Vô Tiện một cái, trầm giọng xuống: "Là ta." Vừa dứt lời, y bỗng nhiên cảm thấy tim đập mạnh một trận.
Giang Yếm Ly nhẹ nhàng thở dài, nói: "Ta mang canh mà hắn thích uống tới, Lam Nhị công tử muốn ăn cùng không?" Lam Vong Cơ do dự một lát, gật gật đầu. Ban đầu chính là định đi đến nhà bếp lấy chút thức ăn, dù gì Ngụy Vô Tiện cũng đã không ăn cơm suốt một ngày rồi.
Giang Yếm Ly cười cười: "Nếu vậy, hộp đồ ăn này đưa ngươi mang về." Nói rồi, nàng lấy hộp đồ ăn ra khỏi khuỷu tay, giao cho Lam Vong Cơ: "Ta về trước." Y nhận lấy, nói tiếng: "Đa tạ." Giang Yếm Ly cười gật đầu, ngay sau đó xoay người đi đến lều của Giang Trừng ở cạnh đó.
***
Hắn rất muốn gào lên thật lớn, cho đến khi khàn cả giọng. Đó là cơn đau đến từ nơi sâu thẳm trong linh hồn, đau đến mức ngay cả thân thể hắn cũng bắt đầu đau râm ran như kim chích. Trái tim đập từng tiếng từng tiếng mạnh mẽ, trong đêm tối yên tĩnh truyền đến tiếng côn trùng kêu vang, tất cả âm thanh dù nhỏ nhất cũng được phóng đại đến vô hạn.
Rốt cuộc nhịn không được khóc nấc lên một tiếng thật nhỏ, hắn giữ chặt hai cánh tay đầy vết máu của mình. Tương lai sẽ như thế nào? Quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi, ngay cả hô hấp cũng gắng sức như thế. Pháo hoa có đẹp đến đâu, cũng sẽ làm đau hai mắt người ta. Hắn không biết sau này sẽ như thế nào. Con đường phía trước quá dài, ngọn đèn duy nhất sáng lên vì hắn nhấp nháy lúc sáng lúc tối.
Nửa cuộc đời tội lỗi này, làm sao nói quên là có thể quên, nói bỏ là có thể bỏ sạch sẽ? Hắn như bây giờ, là báo ứng. Ôn Tình tận dụng toàn bộ hồn lực của người trong tộc nàng ấy để làm cho hắn quay trở về, nhưng hắn lại trở thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này.
Không nắm rõ tương lai, không biết quỹ đạo biến đổi, nếu là thế này, có khác gì Nguỵ Vô Tiện chật vật đến cực điểm, gần như là phế vật ở Bất Dạ Thiên kia?
Dường tất cả những người bên cạnh đều đang hao tâm tổn sức để quan tâm đến suy nghĩ của hắn. Người như Lam Vong Cơ, sao có thể bị y liên luỵ? Hắn như vậy, có khác gì trói buộc?
Giãy giụa nửa ngày, hắn cầm thanh đoản đao lên, đột nhiên cắt xuống cánh tay mình.
***
Lam Vong Cơ càng tới gần lều của Ngụy Vô Tiện, thì nỗi bất an trong lòng càng cảm thấy mãnh liệt. Bước chân vì vậy càng lúc càng nhanh, đến trước lều rồi, y đột nhiên nhấc tấm mành lên, gọi: "Nguỵ Anh?" Bên trong truyền đến tiếng nói yếu ớt của Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm."
Lam Vong Cơ phát hiện ra có điểm không đúng, im lặng đặt hộp đồ ăn xuống đi ra sau tấm bình phong, thì thấy hắn dựa vào bên cạnh giường, trong tay là một thanh đoản đao, bên trên dính máu. Không chỉ vậy, dưới cánh tay đang rũ xuống bên cạnh hắn cũng có một vũng máu ———— Là máu đang chảy xuống theo cánh tay hắn.
Hắn còn đang lặng lẽ rơi nước mắt. Trong nháy mắt đó, giống như có người đã cắm phập một dao vào tim Lam Vong Cơ, vẻ mặt bình tĩnh vừa rồi miễn cưỡng duy trì đều mất sạch, sắc mặt lại trở nên khủng bố. Y mím môi bế Ngụy Vô Tiện đặt lên trên giường, im lặng không nói một lời xử lý vết thương cho hắn.
Trong lúc đó, Ngụy Vô Tiện cũng im lặng, chỉ có những giọt nước mắt kia vẫn không ngừng chảy xuống. Sau khi làm xong mọi thứ, Lam Vong Cơ nắm tay hắn, lau nước mắt cho hắn, thấp giọng hỏi: "Đói không?" Hắn không trả lời, chỉ là rũ mi xuống. Lam Vong Cơ lại nói: "Giang cô nương nấu canh cho ngươi, muốn uống không?"
Im lặng một lát, hắn chậm rãi gật gật đầu, tiếp đó tự mình xuống giường.
Lam Vong Cơ dắt tay hắn đi ra gian ngoài, để hắn ngồi bên cạnh bàn, mình thì lấy thức ăn từ trong hộp đồ ăn ra bày trên bàn.
Bên cạnh bàn, Ngụy Vô Tiện đờ đẫn cầm thìa, thần sắc vẫn trống rỗng. Món canh này thơm ngon hấp dẫn, xương sườn bên trong hầm mềm rục, củ sen xắt dày vừa phải, đang toả hơi nóng, chính là món canh sườn hầm củ sen mà Nguỵ Vô Tiện thích nhất. Nhưng hắn nhìn hồi lâu, vẫn không ăn một miếng nào.
Hơi nóng trong canh đã bay đi hơn phân nửa, Lam Vong Cơ nhìn hắn mấy lần, cuối cùng nhịn không được mở miệng gọi: "Nguỵ Anh." Ngụy Vô Tiện làm như lúc này mới gọi về được một sợi linh hồn, có chút ngơ ngác nhìn về phía y, trong mắt vẫn còn ngấn nước.
Lam Vong Cơ nói: "Canh nếu còn không uống thì sẽ nguội." Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện im lặng không nói gì một lát, khẽ "Ừ" một tiếng, rốt cuộc nếm một ngụm. Hương vị của món canh không khác gì lúc xưa, vẫn ngon như trước. Lúc này bụng mới là thật sự thấy đói, hắn bắt đầu chậm rãi uống canh vào.
Hai người đang dùng cơm, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của một nam nhân: "Ngụy công tử?" Giọng nói này hình như hơi quen quen, nhưng Ngụy Vô Tiện nghĩ không ra là ai. Có điều lúc này hắn hoàn toàn không muốn lên tiếng, vì thế dứt khoát không đáp lời, tiếp tục an an tĩnh tĩnh ăn phần ăn của mình, thậm chí đầu cũng không thèm ngẩng lên một cái.
Lam Vong Cơ có chút bất đắc dĩ nói: "Ta ra ngoài xem thử." Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, y liền đứng dậy đi ra ngoài. Vén mành lên, thấy ngay một gương mặt tươi cười ân cần. Người này thực sự quen thuộc, Lam Vong Cơ nhíu mày, hình như gã là một trong những người tụ tập xem Xuân Cung đồ lúc đó?
Người này còn không phải là Lâm Mộc hay sao. Gã thấy người đi ra là Lam Vong Cơ, gương mặt tươi cười cứng đờ lại có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Còn Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình nhìn gã một cái, nhàn nhạt nói: "Chuyện gì?" Lâm Mộc ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ta tìm Ngụy công tử."
Nghe vậy, địch ý trong lòng Lam Vong Cơ càng sâu hơn, ngữ khí rõ ràng lạnh lùng xuống: "Hắn không muốn gặp người khác." Sắc mặt Lâm Mộc sượng lại, tuy hàm ý trong câu này của y là nói Ngụy Vô Tiện không muốn gặp người khác, nhưng người này rõ ràng là ám chỉ gã.
Gã cười gượng một tiếng, đưa cái hộp trong tay ra, nói: "Vậy phiền Hàm Quang Quân đưa cái này cho hắn." Lam Vong Cơ không nhận lấy, mà là nhìn thoáng qua chiếc hộp gỗ khắc hoa trong tay gã, lãnh đạm nói: "Không cần, gần đây hắn không thích ăn ngọt."
Lời này như thể đang biểu thị bọn họ là đạo lữ đã ở bên nhau lâu. Ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm gã càng lúc càng lạnh lùng, vẻ mặt gã càng thêm cứng đờ, cuối cùng chỉ đành phải mang sắc mặt khó coi nói tiếng cáo từ, rồi sau đó vội vàng rời đi.
Lam Vong Cơ xoay người đi vào lều, thấy Ngụy Vô Tiện đã dùng cơm xong, đang định thu dọn chén đũa. Y lập tức đi tới ấn người xuống, nói: "Để ta." Dứt lời, y liền lưu loát bắt đầu thu dọn, còn Ngụy Vô Tiện thì ở một bên lẳng lặng nhìn y.
Tiếng chén đũa va chạm vang lên lác đác một hồi.
Khi trên bàn đã dọn sạch, Ngụy Vô Tiện mới lên tiếng: "Lam Trạm." Lam Vong Cơ nhìn về phía hắn, trong mắt mang theo ý dò hỏi. Hắn dường như có chút do dự nói: "Ngươi ........ tức giận phải không?"
Lam Vong Cơ gần như đáp lại ngay lập tức: "Không có." Làm sao có thể tức giận, có chăng chỉ là đau lòng và tự trách. Ngụy Vô Tiện nhìn y, có một tích tắc xuất thần ——— Trước kia ngươi ....... còn lâu mới đối với ta tốt như vậy. Không biết cái suy nghĩ ấu trĩ đó nảy ra từ chỗ nào trong đầu hắn.
Lam Vong Cơ lên tiếng hỏi: "Sao?" Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện mới phản ứng lại mình đã nói ra suy nghĩ trong lòng, thấy y không hiểu, bèn lắc lắc đầu nói: "Không có gì." Không giống thì không giống, như vậy cũng rất tốt.
Im lặng một lát, hắn bỗng nhiên nói: "Lam Trạm, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút." Ngắm nhìn thật kỹ bầu trời đầy sao này, tìm kiếm vài thứ mà hắn từng yêu thích. Hắn nhớ rõ, các ngôi sao luôn rất đẹp. Bất kể là ở Liên Hoa Ổ, hay ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hay ở Loạn Tán Cương, đều rất đẹp.
Hắn nhớ rõ, lúc ở Liên Hoa Ổ có Giang Trừng và Giang Yếm Ly và hắn cùng nhau ngắm sao trong tòa tiểu đình đó, Giang Trừng đi vào hầm lấy rượu ra, ba người cứ thế cười nói, dưới bầu trời đầy sao.
Hắn nhớ rõ, lúc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ có một đám hồ bằng cẩu hữu cùng hắn lén chuồn ra ngoài ngắm sao, hắn lấy ra Thiên Tử Tiếu mang từ Thải Y trấn đến chẳng biết từ lúc nào, cả đám người cứ thế cười đùa, dưới bầu trời đầy sao.
Hắn nhớ rõ, ở Loạn Tán Cương có vài con quạ đen cùng hắn ngắm sao, hắn đi đến chỗ Tứ thúc mang đến rượu trái cây đã ủ tốt, bắt đầu một mình uống rượu ngắm trăng. Hắn cứ thế nhớ lại chuyện xưa, dưới bầu trời đầy sao.
Hắn đột nhiên muốn ra ngoài đi dạo một chút. Tìm thử trên bầu trời còn treo mấy ngôi sao quen thuộc kia của hắn không, tìm lại cảm giác có người cùng hắn ngắm sao như trước đây, ngửi xem ngoài kia có mùi thơm cỏ xanh hay không, nghĩ một chút về cuộc sống an ổn sau này.
Hắn hỏi: "Lam Trạm, bên ngoài có sao không?" Nghe vậy, trong mắt Lam Vong Cơ loé lên một tia vui mừng, vừa rồi y có đi ra ngoài, sao trên trời tối nay rất đẹp. Vì thế y gật gật đầu, nói: "Có."
Ngụy Vô Tiện nở nụ cười, nói: "Ta muốn đi ngắm sao." Nhìn thử ánh sáng êm dịu đó, nhìn thử sự tốt đẹp của thế gian này, nhìn thử mình có xứng đáng với bầu trời đầy ánh sao kia hay không.
Lam Vong Cơ nắm tay hắn, thấp giọng nói: "Ta đi cùng ngươi."
Hắn nhìn Lam Vong Cơ, cười càng thêm rạng rỡ.
------------
Lời tác giả:
Buổi hội nghị đó rất lâu, Lam Vong Cơ cũng nghe đến phát mệt, sau đó bởi vì có vợ trong lòng nên ngủ cực kỳ say sưa. Kết quả ngủ say đến mức ngay cả Ngụy Vô Tiện thức dậy cũng không tỉnh, sau khi tỉnh lại cảm thấy buồn bã. Trên cánh tay Ngụy Vô Tiện có vết thương, loại vết thương nhỏ này bị vải vóc cọ vào vẫn là rất đau, sau đó thì hắn đau đến mức run rẩy một cái, bị Lam Vong Cơ phát hiện.
Lam Vong Cơ thật ra rất tức giận, nhưng biết cảm xúc của Ngụy Vô Tiện lúc đó không ổn, nói nhiều cũng chỉ làm tăng thêm cảm xúc tiêu cực của hắn, vì thế không nói một lời gì, giúp hắn xử lý vết thương, hỏi hắn có muốn ăn canh hay không, vậy là đủ rồi.
Ngụy Vô Tiện sau đó là đơn thuần phát bệnh, nhưng biết chính mình không thể xúc động như hồi đầu tiên, cho nên không có tự sát. Đoạn cuối trong diễn biến tâm lý kia của hắn có hơi kỳ lạ, nhưng điều này tôi không phân tích nhiều, các bạn tự mình trải nghiệm nha, nếu không hiểu hãy bình luận ở phần bình luận.
Tên Lâm Mộc kia không gây ra được chuyện gì, ý của Lam Vong Cơ đã rõ ràng như vậy, gã tuy trông có vẻ oai, nhưng thật ra là một đám hèn nhát.