"Chúng ta trở về ......" Lam Vong Cơ ôm chặt thân thể không còn cảm giác này, biết rõ hắn không nghe được, nhưng vẫn nhịn không được thấp giọng thầm thì. Nói xong, y triệu Tị Trần ra, ẵm Ngụy Vô Tiện leo lên ngự kiếm.
***
Tim đèn trong lều đã cháy hết, Lam Vong Cơ bèn dùng linh lực trực tiếp đốt cháy ngọn đèn dầu, miễn cưỡng có thể duy trì ánh sáng. Sau đó, y vội vàng đi lấy nước. Có lẽ bởi vì thường xuyên không ra nắng, da Ngụy Vô Tiện cực trắng, lúc này máu dính khắp trên người hắn, giống như một tấm lụa trắng thượng hạng bị dính dơ, cực kỳ nổi bật, khiến người ta đau lòng.
Lam Vong Cơ lau rửa vết thương cho hắn, lực đạo cực nhẹ, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn đau đến mức run rẩy. Lam Vong Cơ mím chặt môi, không muốn nhìn hắn nhịn đau như thế này trong cơn hôn mê, chỉ đành vừa nhanh chóng vừa nhẹ nhàng xử lý xong các vết thương cho hắn.
Lúc nhìn thấy vết cắt trên cánh tay hắn, trái tim Lam Vong Cơ vẫn là nhịn không được run lên. Vết cắt này rõ ràng không nghiêm trọng bằng vết thương trên bụng hắn, nhưng trái tim Lam Vong Cơ cứ không kềm chế được mà nảy lên ——— Nếu không phải thân thể hắn không chống đỡ nổi, thì trên cánh tay sẽ không chỉ có một vết cắt đúng không?
Lam Vong Cơ không dám nghĩ tiếp nữa, nhìn khuôn mặt gầy ốm của hắn, chậm rãi giơ tay ra. Vốn chỉ cách hắn khoảng một thốn (2,5cm), mắt thấy sắp sửa chạm đến, nhưng hắn lại bỗng nhiên nhúc nhích. Thấy vậy, Lam Vong Cơ lập tức rụt tay lại.
Chỉ thấy lông mi Ngụy Vô Tiện run rẩy một chút, ngay sau đó từ từ mở mắt ra, cũng chỉ là mở mắt ra thôi, không có động tác khác. Lam Vong Cơ đột nhiên cảm thấy có chút thấp thỏm, do dự một lát, cuối cùng cẩn thận dè dặt gọi: "Ngụy Anh?"
Ngụy Vô Tiện không đáp lại. Trái tim y "lộp bộp" một tiếng, chưa từ bỏ ý định lại kêu một tiếng nữa: "Ngụy Anh?" Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú lên nóc màn, như thể bị rút mất linh hồn vậy, vẫn như cũ không hề có chút phản ứng.
Y cảm thấy sợ rồi.
Im lặng hồi lâu, Ngụy Vô Tiện đột nhiên lên tiếng: "Vì sao?" Giọng nói khàn khàn do khóc dữ dội, giống như thấm đẫm nước mắt vậy, mang theo một nỗi thống khổ. Nửa ngày, Lam Vong Cơ khó khăn lắm mới nói ra được ba chữ, âm thanh thấp đến mức gần như không thể nghe thấy: "Thực xin lỗi ...."
Im lặng một lát, trong màn vang lên một tiếng cười khẽ.
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi không có lỗi gì, ngươi xác thật quản không được ta. Đi thì đi, vì sao còn quay trở lại?" Giọng điệu hắn bình tĩnh, nếu không phải giọng nói khàn khàn, thật sự khiến người ta nghe không ra hắn có chút gì khổ sở.
Lam Vong Cơ cứng đờ một lát, cuối cùng nói: "Ta không có đi, ta chỉ là ..." Chỉ là muốn bình tĩnh một chút, chỉ là muốn cho ngươi biết ta tức giận, chỉ là muốn ngươi đừng luôn làm chính mình bị thương, chỉ là muốn ...... kêu ngươi có thể ỷ vào ta nhiều một chút. Y có một bụng thâm tình, nhưng vẫn cứ nghẹn trong cổ họng, miệng không thể nói, mắt không thể biểu hiện.
Ngụy Vô Tiện không muốn nghe y nói tiếp, lạnh lùng nói: "Đủ rồi."
Nghe vậy, Lam Vong Cơ im lặng trở lại. Nhịn nửa ngày, Ngụy Vô Tiện cuối cùng quay đầu đi, mở miệng: "Bây giờ ngươi đi đi, ta cũng chẳng phải là không thể xa rời ngươi." Nếu như hắn hung ác hơn một chút, giọng nói không run rẩy như vậy, không mềm mại như vậy, không mang theo tiếng khóc nấc, thì có lẽ lời này còn có thể đáng tin một chút.
Im miệng không nói gì một lát, Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, nói: "Ta không đi." Tình ý khó nói rõ giữa hai người, đều bị câu nói này của Ngụy Vô Tiện bày ra rõ ràng.
Ngụy Vô Tiện không nói gì.
Sau một hồi yên tĩnh, một giọng nói trầm thấp "Tâm ta duyệt ngươi" chui vào lỗ tai hắn. Ngụy Vô Tiện ngước mắt lên, lạnh lùng nói: "Ta không tin ngươi." Giọng của hắn rất nhẹ. Hắn không dám tin, hắn sợ Lam Vong Cơ lại một lần nữa vứt bỏ hắn xoay người rời đi, thậm chí đầu không hề quay lại, sợ chính mình lại nhịn không được cầm lưỡi kiếm lên một lần nữa.
Lam Vong Cơ sắc mặt trắng bệch, hàm răng cắn chặt, giọng điệu bình đạm nhưng khiến người ta nghe ra một chút ủy khuất: "Ngụy Anh, ngươi nghe ta nói ...." Ngụy Vô Tiện không đáp lại, bàn tay y để bên dưới ống tay áo chậm rãi siết chặt, trong lòng tràn ngập lời giải thích nhưng không biết diễn đạt như thế nào.
Do dự một hồi, Lam Vong Cơ im lặng nắm tay hắn, thầm nghĩ: Nếu như hắn kháng cự ...... ta cũng không buông tay. Nhưng Ngụy Vô Tiện không có chút động tĩnh gì, bàn tay tái nhợt gầy guộc bị Lam Vong Cơ nắm trong lòng bàn tay, trơ xương và yếu ớt.
Lam Vong Cơ bỗng nhiên nhìn sang gương mặt Ngụy Vô Tiện, lại phát hiện hắn đã thiếp đi, hơn phân nửa gương mặt hắn bị khuất trong bóng tối, ánh lửa mong manh hoà cùng bóng tối, bao quanh hai người trong lều, cộng thêm việc Lam Vong Cơ nắm tay hắn, hình ảnh này, lại hiện ra vài phần ấm áp.
Nửa ngày, Lam Vong Cơ thấp giọng gọi: "Ngụy Anh?" Tiếng hít thở của hắn không quá ổn định, hẳn là có thể nghe thấy giọng của Lam Vong Cơ, nhưng cũng chỉ xoay nghiêng đầu, rồi bất động.
Ma xui quỷ khiến, Lam Vong Cơ thật cẩn thận đưa tay hắn tay đến bên môi, khẽ chạm vào thật nhẹ nhàng. Cánh môi ấm áp khắc trên mu bàn tay lạnh lẽo, có lẽ do hắn ngủ say, vậy mà cũng không có phản ứng.
Lam Vong Cơ lại thả tay hắn xuống, vuốt mấy sợi tóc trên gò má hắn, thầm nói: "Cho ta chút thời gian." Thân thể Ngụy Vô Tiện vốn đã cạn kiệt sức lực, đột nhiên tỉnh lại chỉ là sự cảnh giác theo thói quen, Lam Vong Cơ làm sao có thể không biết. Dù sao cũng là do chính mình tạo nghiệt, nhất thời xúc động lại quên mất tâm trạng hắn hiện giờ rất tệ.
Trong lòng bỗng nhiên chua xót vô cùng, y chậm rãi vùi mặt xuống.
......
"Ai chà, Xuân Cung Đồ này thế mà lại là Long Dương?" Một nam tử mặc áo giáp nhẹ tò mò sán lại gần nói. Gần đây Ôn thị không có động tĩnh gì quá lớn, hầu hết các vùng xung quanh đã chiếm lại được, một vài tu sĩ ham mê hưởng lạc, đã tìm vài món đồ không thể giải thích nào đó, dùng để giải quyết tà hỏa của mình. Chỉ là một số người tìm sách nam nữ, một số người tìm sách Long Dương.
Các tu sĩ đang ngồi tụ tập cùng nhau sôi nổi liếc nhìn gã một cái, một người trong đó chế nhạo nói: "Lâm huynh có muốn cùng nhau đánh giá chất lượng không?"
Nam tử mặc áo giáp nhẹ bị gọi Lâm huynh ánh mắt sáng lên, nói: "Xem, ta chỉ thích loại này!" Người này từ nhỏ đã không có hứng thú đối với nữ nhân, ngược lại có cảm giác đối với nam tử.
"Theo tư thế này, người bên dưới khẳng định là sẽ bật khóc." Đột nhiên, một người chỉ vào một hình vẽ, nhỏ giọng nói. Những người còn lại gật gật đầu, cực kỳ tán thành lời nói của hắn ——— Trên hình vẽ kia, một nam tử ngồi quỳ ở phía sau một nam tử khác, túm lấy hai tay người đó cố định ở sau lưng, hai vai của nam tử thừa nhận gác trên giường, mông vểnh cao, lời miêu tả nói rằng loại tư thế này, nam tử thừa nhận nhất định sẽ đau đớn hơn, nhưng cũng sung sướng hơn.
Một tráng hán dùng khuỷu tay huých huých người bên cạnh, nói nhỏ: "Nếu không tối nay hai ta đi Tửu Xuân lầu tìm tiểu quan thử xem?" Trong một thị trấn cách doanh trại này không xa, thế mà có loại thanh lâu chỉ cung cấp kỹ nam, nhóm tu sĩ này cũng mới phát hiện ra mấy ngày trước đây.
Người nọ liếc hắn một cái, nói: "Hà huynh còn chưa bị quất roi đủ à?" Lần trước bọn họ chuồn ra ngoài đi vui vẻ, không ngờ bị Giang Trừng phát hiện, trực tiếp dùng roi Tử Điện, quất mấy người họ nửa chết nửa sống, đến bây giờ bọn họ còn cảm thấy trên lưng đau âm ỉ.
Tráng hán trừng mắt, nói: "Ai biểu các ngươi dám mơ ước sư huynh của y? Mơ ước thì cũng thôi, còn dám nói ra!" Nếu bọn họ chỉ là đơn thuần đi thanh lâu vui vẻ, thì có lẽ Giang Trừng chỉ kéo bọn họ trở về phạt mấy thước thôi, ai ngờ mấy người họ uống rượu một hồi liền dẫn đề tài đến trên người Ngụy Vô Tiện.
Nào là muốn nhìn hắn kêu khóc dưới thân, nào là muốn trồng hoa mai trên người hắn, một đống lời lẽ thô tục bay đầy trời. Đúng lúc bị Giang Trừng đuổi theo nghe vào tai. Vì thế, dựa theo cách nói của Giang Trừng, bọn họ là may mắn được Tử Điện hầu hạ.
Một người khác mắt trợn mắt lên, nói: "Bộ ngươi không nói hăng hái chắc?" Tráng hán nhất thời bị hắn làm cho nghẹn lời, lồi hai mắt, lại không biết phản bác thế nào.
Nam tử mặc áo giáp nhẹ nghi hoặc nói: "Sư huynh của Giang Tông chủ á?" Nghe vậy trên mặt của hai người đang tranh cãi lập tức hiện lên vẻ châm biếm, tráng hán đẩy gã một cái, nói: "Đại đệ tử Ngụy Vô Tiện của Vân Mộng, vậy mà ngươi không biết?"
Nam tử mặc áo giáp nhẹ đỏ mặt lên, phản bác: "Đương nhiên biết! Chỉ là ...... chưa từng gặp mặt." Nam tử này vốn là một tu sĩ tự do, mấy ngày trước đây tình nguyện nhập ngũ, bởi vì tính cách hào sảng và thân thiết, mấy ngày nay đã hoà nhập với bọn họ. Nói là không quen biết Ngụy Vô Tiện cũng không kỳ quái, dù sao những người ở lâu trong doanh trại này cũng chẳng gặp được hắn mấy lần.
Một người khác cảm thán nói: "Người này tuy rằng tính tình tối tăm, nhưng thật sự là một báu vật, nghe đồn thời niên thiếu hắn yêu thích các nữ tử xinh đẹp, đáng tiếc ......" Ngụy Vô Tiện này, mắt như hoa đào, môi hồng răng trắng, da thịt trông non mềm vô cùng, dáng người diện mạo là cao cấp hiếm thấy, y may mắn từng gặp mặt một lần trên chiến trường, sau đó không thể nào quên được.
Tráng hán nói: "Cho dù hắn là đoạn tụ, cũng không có khả năng coi trọng ngươi, cũng không xem thử ngươi là cái dạng gì!"
Sắc mặt người nọ sầm xuống, cả giận nói: "Thế ngươi là cái dạng gì? Ta ........." Thấy thế, nam tử mặc áo giáp nhẹ vội vàng hoà giải: "Được rồi được rồi, dù sao mọi người cũng như nhau cả, đừng tranh cãi! Có điều nghe các ngươi nói như vậy, ta ngược lại thật sự muốn gặp hắn thử xem ......"
Đột nhiên, một nam tử có đôi mắt ti hí kín đáo mở miệng: "Ta thấy Hàm Quang Quân ngược lại có khả năng." Mấy người nhìn về phía hắn, hồ nghi nói: "Ngươi làm sao biết?" Người này tuy rằng tướng mạo bỉ ổi, nhưng cũng biết được nhiều nhất, dường như thường xuyên quan sát động tĩnh của các đại nhân vật trong doanh trại.
Hắn cười hắc hắc, vẫy vẫy tay, thấy tất cả bọn họ đều ghé lại, mới nói: "Các ngươi chưa từng vào trong căn lều kia của Ngụy Vô Tiện đúng không? Mấy hôm trước nghe nói hắn bị nhiễm dịch bệnh, Hàm Quang Quân này liền trùng hợp tới đó. Khi ấy sư phụ ta nhờ ta đưa thuốc cho hắn, không ngờ lại để ta nhìn thấy được một chuyện khủng khiếp ......"
Hắn nói được một nửa, hơi có chút đắc ý, đôi mắt chuột đảo tới đảo lui, nam tử mặc áo giáp nhẹ vốn đang cực kỳ có hứng thú đối với Ngụy Vô Tiện, lúc này thấy hắn dừng lại, liền thúc giục nói: "Mau nói, ngươi nhìn thấy cái gì?"
Hắn cười ha hả nói: "Ta thấy ...... Hàm Quang Quân ôm hắn vào trong lòng, ánh mắt phải gọi là thâm tình." Nghe vậy, mấy người ngồi vây quanh đều trong lòng kinh ngạc, một người nói: "Hàm Quang Quân? Chắc là ngươi nhìn nhầm đúng không?"
Sắc mặt hắn không vui, nói: "Mắt của bản công tử chưa bao giờ sai lầm, làm sao có thể nhìn nhầm?" Người kia hậm hực im miệng, dù sao ở trong doanh trại hắn vẫn là có chút địa vị, nếu đắc tội sẽ không có kết quả tốt.
Nam tử mặc áo giáp nhẹ vẫn đang thở dài: "Cũng không biết khi nào có thể nhìn thấy mặt hắn ......"
Nam tử mắt chuột trêu chọc nói: "Nhớ thương hắn như vậy, lần sau ta nhường cơ hội đưa thuốc cho ngươi?" Nghe vậy, ánh mắt nam tử mặc áo giáp nhẹ sáng lên, liên tục nói: "Được được được, đa tạ vị huynh đài này!"
Đột nhiên, mấy người chợt cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
Một giọng nói thanh lãnh vang lên sau lưng bọn họ: "Các ngươi, đang làm gì?" Nghe giọng nói này, mấy người chợt run bắn lên, chậm rãi nhìn ra phía sau ———— chỉ thấy Hàm Quang Quân vừa rồi ở trong miệng bọn họ, lúc này đang đứng ở sau lưng bọn họ, lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm.
Mắt Lam Vong Cơ tối sầm, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, mấy người vội vàng đứng lên, thi lễ chào hỏi nói: "Hàm Quang Quân." Người cầm Xuân Cung đồ vội vàng giấu tay ra phía sau, không ngờ Lam Vong Cơ lập tức nhìn về phía hắn, vươn tay ra, nói: "Đưa cho ta." Ánh mắt của bọn họ bay loạn, chột dạ một trận.
Người nọ run lên, do dự hồi lâu, cuối cùng dưới uy áp của Lam Vong Cơ, chậm chạp giao Xuân Cung đồ ra. Lam Vong Cơ mở ra nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng khép ngay cuốn sách lại, trừng mắt nhìn bọn họ, cả giận nói: "Không biết xấu hổ!"
Các chiến sĩ ở tiền tuyến liều mạng chiến đấu, nhóm người này thế mà ở đây xem thứ bẩn thỉu cỡ này, còn dám ........... Ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn bọn họ quả thực giống như lưỡi băng mỏng.
Cuối cùng, y lạnh lùng nói: "Ta sẽ báo cho Giang tông chủ." Nghe vậy, mấy người kia hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống với Lam Vong Cơ, tên tráng hán than vãn: "Hàm Quang Quân, ngài ngàn vạn lần đừng làm vậy, Giang tông chủ thế nào cũng sẽ quất chúng ta chết!" Nếu không phải lúc này trên chiến trường cần người, từ lần trước Giang Trừng đã có thể phế bỏ bọn họ.
Mấy người còn lại cũng nói: "Đúng vậy đúng vậy! Giữ lại cái mạng nhỏ cho chúng ta đi!" Lam Vong Cơ chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, không chút dao động, cầm quyển Xuân Cung đồ liền rời đi.
Im lặng một lát, gã tráng hán thán khóc nói: "Xong rồi ......" Những người còn lại trầm mặc, chỉ có nam tử mặc áo giáp nhẹ kia vẫn đang nghĩ: Ta nhất định phải nhìn hắn một cái!
***
Trong doanh trướng.
Lam Vong Cơ cầm một chén thuốc, kêu: "Ngụy Anh."
Đống chăn nệm trên giường nhúc nhích, bên trong truyền đến giọng của Ngụy Vô Tiện: "Ngươi đi đi." Lam Vong Cơ nói: "Ngươi uống thuốc trước." Ngụy Vô Tiện đột nhiên ngồi dậy, cầm chén thuốc qua dứt khoát lưu loát uống hết, theo sau nhét trở lại vào tay Lam Vong Cơ, rồi lại chui về trong ổ chăn.
Lam Vong Cơ thở dài, cầm chén thuốc, thật sự đi rồi.
Hồi lâu, Ngụy Vô Tiện từ trong ổ chăn thò đầu ra, chỉ cảm thấy chén thuốc rồi thật sự rất đắng, đắng đến mức tim hắn đau thắt từng cơn.
Đột nhiên, bên ngoài tấm bình phong truyền đến tiếng nhấc mành lên.
Ngụy Vô Tiện ngồi bật dậy, không ngờ lại kéo đến vết thương ở bụng, hắn lập tức hít hà một hơi, nhưng vẫn không quan tâm kéo chiếc áo sạch ở bên cạnh, vất vả mãi mới khoác trên vai, đứng lên.
Một người vòng qua tấm bình phong, chính là Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện mặt vô cảm nhìn y. Lam Vong Cơ thấy hắn xuống giường, khe khẽ thở dài, nói: "Vết thương trên bụng ngươi chưa lành, đừng cử động lung tung." Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi dựa vào cái gì quản ta?"
Lam Vong Cơ yên lặng nắm chặt viên kẹo trong tay, nói: "Ngươi đã nói ......"
Lời còn chưa dứt, Ngụy Vô Tiện lập tức phản bác: "Ta không có."
Hai người giằng co một lát, Lam Vong Cơ tiến đến gần hắn hơn, trầm giọng nói: "Ngươi muốn đi làm chuyện gì?"
Hắn lùi về sau một bước, hỏi ngược lại: "Liên quan gì đến ngươi?" Giọng nói trong trẻo của thiếu niên cố tình bị đè thấp, lộ ra vài phần lạnh lẽo, nhưng không hề khiến Lam Vong Cơ lùi bước.
Y lại bước đến gần Ngụy Vô Tiện, đến khi ép cho hắn ngã ngồi trên mép giường mới ngừng, xoay sang nắm cổ tay hắn. Ngụy Vô Tiện bị y nắm lấy cổ tay, nhất thời sửng sốt, ngay sau đó dùng sức giãy ra, không ngờ Lam Vong Cơ nắm rất chặt, cú giãy ra này của hắn chẳng chút suy suyển.
Ngụy Vô Tiện cả giận nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm ...... Ưm ......" Lời còn chưa dứt, hắn bỗng cảm thấy trên môi ấm áp, ngẩn người ngay tại chỗ. Lam Vong Cơ cẩn thận dè dặt hôn môi hắn, thấy hắn không có phản ứng, liền trở nên phóng túng.
"Ưm ......"
Nụ hôn vốn mềm nhẹ càng lúc càng trở nên thô bạo, dần dần thâm nhập, bốn cánh môi trằn trọc, môi châu mềm mại bị ngậm lấy mút vào, vị đắng nồng đậm vừa rồi thế mà lại khiến cho nụ hôn của bọn hắn có chút vị ngọt, tay Lam Vong Cơ từ từ vòng trên eo hắn. Đợi đến khi Ngụy Vô Tiện phản ứng lại, thì trong mắt đã ngập hơi nước mờ mịt, hô hấp khó khăn, toàn thân mềm nhũn.
Hắn đột nhiên đẩy Lam Vong Cơ ra, vẫn còn thở hổn hển hít mấy hơi, hung dữ trừng mắt với Lam Vong Cơ: "Ngươi ......" Lam Vong Cơ nhìn đôi môi sưng đỏ của hắn, lỗ tai nóng lên, tim đập như nổi trống, nhưng trên mặt vẫn trấn định như cũ, nói: "Là ngươi nói không tin ta."
Ngụy Vô Tiện sững sờ, nửa ngày không có phản ứng. Lam Vong Cơ nhét viên kẹo kia vào lòng bàn tay hắn, nói: "Nghỉ ngơi thật tốt." Dừng một chút, y lại bổ sung: "Ta ở đây." Sau đó, y liền xoay người rời đi.
Chỉ để lại Nguỵ Vô Tiện ngơ ngẩn cầm viên kẹo kia, trong đầu loé lên ký ức liên quan đến Bách Phượng Sơn. Trong lòng bỗng nhiên lan tràn từng đợt đau buồn, đau kịch liệt đến mức hắn không thở nổi.
————
Lời tác giả:
Ban đầu khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại thật ra ý thức có chút không tỉnh táo, chỉ là cảnh giác đơn thuần, tỉnh lại một hồi, người lại hôn mê tiếp. Lần này là thật sự bị Lam Vong Cơ dọa, không dám tin y nữa.
Ừm, quan hệ hiện giờ của hai người dần dần bắt đầu rõ ràng, sẽ phát triển rất nhanh.
Hãy nhớ kỹ cái nhìn kia.