Nửa Đời Tội

Chương 13: Tan rã (1)




Khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, liền cảm thấy mùi đàn hương quanh quẩn nơi chóp mũi, rất là quen thuộc. Đầu óc vốn mê mê man man dần dần thanh tỉnh, người mặc bạch y bên mép giường thấp giọng gọi: "Ngụy Anh?"

Ngụy Vô Tiện bất chợt mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm? Ngươi tới đây khi nào?" Lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới phát hiện giọng nói của mình khàn đến mức nào. Thấy thế, Lam Vong Cơ đứng dậy đi rót một ly nước ấm, đưa tới tay Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện chống tay ngồi dậy, nhận ly nước uống một hơi cạn sạch, cảm thấy giọng nói thoải mái hơn một chút, mới mở miệng hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?" Ngẫm lại thật thư thái, dù sao vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ xuất trần này của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nhìn hắn, ánh mắt có chút nặng nề, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ngươi đã nhiễm bệnh." Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, sau đó vẻ mặt đạm nhiên "Ừ" một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Lam Vong Cơ thấy hắn như vậy, cảm thấy không còn gì để nói, há há miệng, cuối cùng trầm giọng nói: "Ngươi đã nói là ngươi sẽ không có việc gì." Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện không nhịn được bật cười, nói: "Chỉ là một căn bệnh vặt vãnh thôi, ta hiện giờ không phải là không có việc gì sao?" Hắn xác thật không cảm thấy có chuyện gì, nhưng Lam Vong Cơ dường như bị chạm tới chốt mở cơn giận dữ, thần sắc lập tức trở nên đáng sợ.

"Không có việc gì? Ngươi có biết hiện giờ ngươi biến thành như thế nào không?!" Y kéo mạnh cổ tay Ngụy Vô Tiện qua, ánh mắt tràn đầy đau lòng và trách móc. Ngụy Vô Tiện sững sờ, trong lúc nhất thời để mặc cho y túm lấy mình, ngơ ngẩn không có phản ứng.

Dưới tay Lam Vong Cơ, là một chiếc cổ tay gầy guộc đến mức chỉ còn da bọc xương, phảng phất chỉ cần y hơi dùng sức một chút, chiếc cổ tay này sẽ có thể bị vặn gãy. Cố tình chủ nhân của chiếc cổ tay này không hề tự nhận ra, căn bản không biết mình hiện tại yếu ớt cỡ nào.

"Bảy ngày." Y nói với giọng nặng nề: "Ngươi bị bệnh suốt bảy ngày." Lực đạo trên tay y chậm rãi tăng thêm, bóp chặt khiến Ngụy Vô Tiện đau. Bảy ngày này, hơn phân nửa thời gian là Ngụy Vô Tiện ý thức không rõ, sốt mơ mơ màng màng mấy ngày, ngoại trừ uống thuốc và uống nước, còn lại không ăn được một chút thức ăn nào vào miệng, vất vả mãi mới đút được vài miếng, thì chẳng bao lâu đã ói ra.

Không những thế, ban đêm hắn còn dễ dàng gặp ác mộng, có lúc tuy là mở mắt, nhưng đồng tử lại tan rã, đôi mắt trống rỗng vô thần, ý thức không rõ, nhưng cũng biết thế nào là đau. Có lần Lam Vong Cơ đi ra ngoài một lát, trở về nghe thấy tiếng thứ gì đó đập xuống đất một tiếng bên trong lều, y sợ tới mức ném hết thức ăn trong tay xuống, bất chấp mọi thứ lao vào trong.

Vào lều, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện cuộn tròn trên mặt đất, một vệt máu bò dọc trên trán, càng làm nổi bật vẻ nhợt nhạt của gương mặt kia. Lúc ấy trái tim Lam Vong Cơ thậm chí ngừng đập trong một chớp mắt, khi bế hắn lên rất cẩn thận, giống như đối đãi với búp bê sứ vậy, sợ lại làm ngã hắn gây ra vết rách.

Sau đó, Lam Vong Cơ gần như là một tấc cũng không rời, một khắc cũng không dám đi. Khi hắn khó chịu, khóa chặt hắn trong lòng ngực, không dám để hắn làm ra động tác gì. Đoạn thời gian đó, Lam Vong Cơ thường xuyên có thể nghe thấy Ngụy Vô Tiện kêu đau, lẩm bẩm nói mình khó chịu, hỏi hắn chỗ nào khó chịu, thì hắn lại không nói gì cả, chỉ run rẩy.

Đoạn thời gian đó, Lam Vong Cơ luôn có thể nghe thấy hắn kêu sợ hãi. Sợ cái gì? Lần này ngược lại hắn chịu nói ra, sợ mình liên lụy đến người khác, sợ mình hại chết người khác, hắn nói lúc nào hắn cũng nhìn thấy từng khối thi thể đứng canh bên mép giường hắn, từng đôi mắt tràn đầy ai oán nhìn chằm chằm hắn, đủ loại âm thanh khác nhau kêu gào đòi hắn đền mạng. Nói một hồi hắn bắt đầu nghẹn ngào, nức nở trong lòng ngực Lam Vong Cơ, khóc đến mức tắt tiếng.

Rõ ràng người không tỉnh táo, ý thức một mảnh hỗn loạn, nói chuyện cũng câu trên không ăn nhập với câu dưới, nhưng Lam Vong Cơ rõ ràng cảm nhận được sự thống khổ bất lực của hắn. Nhưng cho dù y biết thì có thể thế nào? Y chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngụy Vô Tiện ăn không ngon, ngủ không yên, hàng đêm gặp ác mộng, dần dần gầy ốm, gầy đến mức bây giờ gần như chỉ nặng bằng một bộ xương.

Đoạn thời gian đó, Lam Vong Cơ gần như sắp phát điên.

Nhưng hiện tại, Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nhìn y, đôi mắt đào hoa tràn đầy mờ mịt vô thố, tựa như căn bản không biết vì sao y đột nhiên nổi giận. Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy trái tim càng lúc càng đau dữ dội, thấp giọng lặp lại: "Ngươi đã nói, ngươi sẽ không có việc gì."

Đoạn thời gian đó, hắn sẽ không chút đề phòng tiến gần đến Lam Vong Cơ, sẽ nói cho y biết hắn đau, sẽ nói cho y biết hắn sợ hãi, sẽ ở trong lòng ngực y khóc đến mức thở hổn hển, không có bất kỳ điều gì giấu giếm, toát ra một dáng vẻ yếu đuối mà người ngoài chưa bao giờ nhìn thấy.

Nhưng hiện tại, hắn tỉnh táo, lại là vẻ mặt vân đạm phong khinh, như thể bảy ngày mất khống chế đó chưa từng xảy ra. Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy bất lực, phẫn nộ xưa nay chưa từng có, chỉ muốn nhốt hắn trong phòng chăm sóc thật tốt, ngăn cách hắn vớt toàn bộ thế giới bên ngoài.

Nhưng y không thể, Ngụy Vô Tiện sẽ không đồng ý. Y hết cách với hắn, y chỉ có thể nhìn hắn chịu khổ.

Ngụy Vô Tiện vẫn đang ngơ ngác không trả lời, Lam Vong Cơ nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, buông lỏng tay ra, lãnh đạm nói: "Ta quản không được ngươi." Giọng nói mang theo tràn đầy sự bất lực.

Một câu này, khiến cho ý thức hỗn độn của Ngụy Vô Tiện hoàn toàn thanh tỉnh, như thể bị người ta dùng một chậu nước lạnh đổ từ đỉnh đầu xuống, y nói "Ta quản không được ngươi".

"Lam ...... Trạm?" Trong mắt hắn dần dần hiện ra vẻ hoảng sợ. Nhưng Lam Vong Cơ không nói gì nữa, nhìn hắn một cái, dứt khoát đứng dậy muốn rời đi. Ngụy Vô Tiện vội vàng túm lấy ống tay áo y, lời lẽ lộn xộn nói: "Ngươi ...... ngươi đừng đi, ta ...... ta ......."

Lam Vong Cơ yên lặng kéo tay áo ra khỏi tay hắn, thấp giọng nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt." Rồi sau đó, y không chút do dự quay đầu đi ra ngoài.

"Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện cuống quít muốn xuống giường đuổi theo y, nhưng bởi vì thân thể yếu sức mà ngã lăn ra, ngồi trên tấm chăn mỏng, mặc cho hắn cố gắng thế nào, thân thể cũng giống như không chịu sự điều khiển, tay chân yếu ớt run rẩy, không đứng lên nổi. Thân hình Lam Vong Cơ chỉ thoáng khựng lại trong nháy mắt đó, nhưng trước sau không xoay người lại nhìn hắn một cái.

"Lam Trạm ......"

Hắn ngồi ở đó, nhìn bóng dáng Lam Vong Cơ càng lúc càng xa, cuối cùng, hắn chỉ nghe thấy tiếng tấm mành rơi xuống, toàn bộ căn lều an tĩnh trở lại. Ánh lửa trên ngọn đèn dầu nhẹ nhàng nhảy nhót, một ngọn lửa nho nhỏ chiếu sáng căn lều này thật rõ ràng rực rỡ, nhưng hiện tại sợi bấc của ngọn đèn kia cũng sắp cháy hết rồi.

Nửa ngày, Ngụy Vô Tiện nhúc nhích một chút. Ánh lửa lúc sáng lúc tối kia nhanh chóng tàn lụi, bóng tối trong nháy mắt bao trùm nơi này.

***

Hắn chậm rãi đi trong rừng, đôi mắt đỏ sậm loé sáng như máu, từng sợi oán khí quấn quanh đầu ngón tay hắn, giống như Tu La khát máu. Lại đi về phía trước một chút, chính là một trong những nơi trọng yếu của Ôn thị.

Hắn rút Trần Tình ở bên hông ra, mũi chân nhẹ điểm, nhảy lên một cây cao, phát ra tiếng động nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy. Hồi lâu, hắn đưa Trần Tình lên môi, thử một âm điệu. Rồi sau đó, hắn lại cắm Trần Tình trở lại bên hông, rút Tùy Tiện ra, dùng sức rạch một đường trên cánh tay mình.

Miệng vết thương mảnh đến mức gần như không nhìn thấy, nhưng ngay sau đó, máu bên trong đã trào ra, bò lan trên cánh tay hắn, rơi xuống đất dưới gốc cây, chảy vào lòng bàn tay, rồi nhỏ giọt theo đầu ngón tay. Tiếp theo hắn lại rút Trần Tình ra, đưa lên môi thổi, một khúc nhạc mang giai điệu oán giận phát ra.

Trên mặt đất từng cánh tay lớn nhỏ khác nhau thò lên, sau đó, chính là từng khối thi thể bò ra. Chúng nó phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ, lê thân thể mục nát chậm rãi đi về hướng tòa phủ đệ kia.

Nơi trọng yếu của Ôn thị quả thực không thể khinh thường, bên trong đều là những tu sĩ cấp cao, rất nhanh đã phát hiện điểm không thích hợp. Ánh lửa trong toà phủ đệ sáng lên, bên trong truyền ra tiếng chửi bậy. Ngụy Vô Tiện hơi nhắm mắt lại, miệng thổi hơi, một khúc nhạc mang giai điệu oán giận lại phát ra.

Nơi đó lúc đầu còn có tiếng đao kiếm múa may, tiếng người kêu thảm thiết, cùng với tiếng hung thi gào rống nhưng chẳng mấy chốc đã yên tĩnh trở lại. Ngụy Vô Tiện rũ tay xuống, hung thi trong phủ đệ bởi vì không có mệnh lệnh nên đua nhau ngã xuống. Hắn lẳng lặng đứng trên cành cây khô, xuất thần nhìn nơi đó.

Đột nhiên, trong đó truyền đến một tiếng nữ tử kêu thảm thiết. Ngụy Vô Tiện biến sắc, lập tức chạy đến đó. Mấy lần lên xuống, hắn đã hạ xuống trong sân của phủ đệ kia.

Chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi đang co rúm trong góc tường, sắc mặt kinh sợ. Ngụy Vô Tiện đến gần một chút, liền phát hiện không thích hợp. Trên cánh tay của nữ tử này chi chít các lỗ nhỏ chứa đầy mủ chảy ra, lại nhìn kỹ, thì có thể nhìn thấy từng con giòi trắng nõn béo mập chui lên chui xuống trên đó, sung sướng lăn lộn, nhìn cực kỳ kinh tởm.

Nữ tử thấy có người tới, càng thêm sợ hãi ép mình vào bức tường, như thể muốn khảm mình vào trong bức tường vậy. Ngụy Vô Tiện kểm nén cơn kinh tởm, đến gần hơn, nói: "Cô nương?"

Nàng kia nghe thấy giọng nói trẻ tuổi, chậm rãi quay đầu lại, lộ ra một gương mặt treo những mảng thịt thối rữa. Thấy thế, Ngụy Vô Tiện giật mình. Ả ta đột nhiên bộc phát, cầm một thanh chủy thủ đâm về phía hắn.

"Tà ma ngoại đạo! Chết đi!!"

Ngụy Vô Tiện vốn là thân thể suy yếu, lúc này thấy thanh chủy thủ đâm về phía mình, muốn tránh, nhưng khoảng cách gần như thế, căn bản không kịp. Cuối cùng hắn chỉ cảm thấy bụng chợt lạnh, ngơ ngẩn nhìn xuống ———— Thanh chủy thủ rút mạnh ra, hắn từ từ lùi về sau một bước.

Nữ tử kia cầm thanh chủy thủ dính máu điên cuồng cười to, lũ giòi bị chấn động rớt xuống theo động tác có biên độ lớn của ả, lúc nhúc trên mặt đất, rồi ————- lần lượt từng con nối đuôi nhau bò về phía ả. Ả cười điên cuồng nói: "Ha ha ha ha ha ha ha ......... Chết rồi, chết hết rồi! Ha ha ha ha ha ......"

Ả cầm chủy thủ chỉ vào Ngụy Vô Tiện, thét lên: "Các ngươi đều đáng chết!! Ha ha ha ha ha ha ......"

Đột nhiên, tiếng cười im bặt, ả vẫn nhe răng há miệng, nhưng ánh sáng trong mắt lại dần dần ảm đạm, chân tay cứng đờ giữa không trung. Cuối cùng, khối thân thể bị lũ giòi ăn sạch lục phủ ngũ tạng này từ từ ngã xuống.

Yên lặng một lát, Ngụy Vô Tiện che vết thương ở bụng, chậm rãi thẳng lưng lên, xoay người đi từng bước ra bên ngoài. Nhưng đi chưa được mấy bước, hắn đã lảo đảo một cái, thiếu chút nữa quỳ xuống. Bụng đau đớn một trận dữ dội, cơ bắp co thắt, nhưng hắn cố gắng chống đỡ, ra khỏi toà phủ đệ này, đi vào cánh rừng hồi nãy.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy ủy khuất như vậy.

Trước đây lúc tự sát không khống chế được, rơi nước mắt cũng là không khống chế được, khi đó, nội tâm hắn ngoại trừ điên cuồng thì chỉ có sự bình tĩnh điên cuồng. Khi thuốc không được phát đến chỗ hắn, hắn cũng mỉm cười không sao cả rồi bỏ qua, say rượu nói mình thần thông quảng đại, không việc gì, tuy rằng sau đó vẫn là nhiễm bệnh.

Nhưng lúc Lam Vong Cơ bỏ đi, hắn có chút khổ sở.

Hiện tại, hắn rõ ràng cảm nhận được cái gì gọi là ủy khuất, muốn khóc. Hắn lùi về sau mấy bước, cảm thấy mình dựa vào được một cái cây, mới từ từ trượt xuống theo thân cây.

Hắn một tay che miệng vết thương, một tay từ từ vòng lấy hai chân co lên, úp mặt mình xuống, che đậy nỗi cô đơn chật vật kia. Ngồi hồi lâu, cũng không thấy vết thương mất cảm giác, ngược lại càng lúc càng đau. Hai vai hắn dần dần run rẩy, khe khẽ nghẹn ngào, cuối cùng lại là khóc thành tiếng, chốc chốc lại bị nghẹt thở.

Thật lâu sau, Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt đầy nước mắt, hắn ho khan vài tiếng, nức nở gọi: "Lam Trạm ......" Kêu y cũng vô dụng, y sẽ không quay lại nữa. Y đã nói, y quản không được hắn, y không quản hắn nữa. Nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn nhịn không được kêu tên của y ra, giống như làm như vậy, thì vết thương trên người hắn sẽ không đau nữa.

Nhưng trái tim đau đớn càng lúc càng kịch liệt.

Hắn suy sụp rơi nước mắt, khóc lóc nói: "Ta ...... ta đáng đời sao?"

Trả lời hắn chỉ là một mảnh tối tăm yên tĩnh.

Thân thể bỗng dưng đau nhói một trận, đau giống như có người đang dùng dao xoáy thật mạnh trong đầu, hắn thét lên một tiếng, đột nhiên lao đầu vào thân cây, cơn đau ngắn tạm thời át được cơn đau buốt sắc nhọn, nhưng ngay sau đó cơn đau buốt kia lại ập tới, tra tấn đến mức hắn ước gì có thể lập tức chết đi.

"Ngụy Vô Tiện ....... nàng ta lừa gạt ngươi ....." Lại là như vậy, lại là như vậy ...... Cả người hắn run lên, kinh hoàng che lỗ tai lại. Nhưng âm thanh kia cho dù làm thế nào cũng vẫn quanh quẩn bên tai hắn như cũ, vẫn cứ cắt xẻo tim hắn.

"Ngươi chết rồi liên quan gì đến người khác? Chỉ là một trận pháp quay về mà thôi, cũng có bao nhiêu thần thông đâu."

"Đừng nói nữa ......"

"Thế nào, ta nói không đúng sao? Chính ngươi ...... cũng tin phải không?"

Hắn suy sụp lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Ta không có, ta không có ......"

"Đến bây giờ còn không tin? Ta không ngại nói cho ngươi biết, ngươi sinh ra chính là một tai họa, ngươi chết rồi, người khác sẽ vui mừng nhẹ nhõm ......"

Hắn hận không thể thu mình thành một hạt bụi, gào lên: "Ngươi câm miệng!!!" Chung quanh làm gì có ai đâu chứ, lúc này hắn chính là một kẻ điên, tự lầm bầm với không khí.

"A ......"

Hắn suy sụp nói: "Câm miệng ......" Giọng nói kia rốt cuộc đại phát từ bi mà biến mất. Ngụy Vô Tiện chậm rãi buông thõng tay, quỳ trên mặt đất. Nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhịn không được nức nở một tiếng, bắt đầu nhỏ giọng thút thít.

"Vì sao ...... vì sao ......" Đôi tay hắn run rẩy rút Tùy Tiện ra. Chỉ cảm thấy chuôi thanh kiếm này vốn rất nhẹ lại trở nên nặng vô cùng, hắn gian nan muốn nhấc nó lên. Nhưng cuối cùng không thắng nổi thân thể gầy yếu, cú rút kiếm kia đã gần như dùng hết khí lực của hắn, lúc này thân kiếm còn chưa kề sát vào thân thể, đã rơi ra khỏi tay hắn.

Mà thân thể hắn cũng ngã xuống khi thanh kiếm rơi xuống đất.

***

"Ngụy Anh!"

Lam Vong Cơ rất hối hận, cực kỳ hối hận. Vì sao tức giận nhất thời liền để hắn lại một mình ở đó, mình thì xoay người rời đi, mà quên mất mình làm như vậy hắn sẽ tuyệt vọng bao nhiêu, quên mất hắn quan tâm mình thế nào.

Khi Lam Vong Cơ phản ứng lại, quả thực muốn đánh cho mình một cái bạt tai, vội vàng chạy trở về. Nhưng khi y vào lều, Ngụy Vô Tiện đã không còn ở đó.

Lam Vong Cơ sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, không rảnh để ngây ngốc, quay người lại đi nơi khác để tìm hắn, đêm hôm khuya khoắt, y chỉ có thể nương theo ánh trăng nhìn dấu chân trên mặt đất để truy tìm tung tích của hắn. Cũng may cuối cùng tìm được hắn, nhưng vừa nhìn thấy hắn, lại là nhìn thấy cảnh hắn lặng lẽ ngã trên mặt đất.

Lam Vong Cơ bế hắn lên, lại phát hiện trên người hắn có thêm vết thương mới, vết này nghiêm trọng hơn vết kia. Bội kiếm của hắn ở ngay bên cạnh, thân kiếm chói loà nói cho Lam Vong Cơ biết, Ngụy Vô Tiện lại có ý định tìm cái chết.

Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy trái tim bị người ta túm lấy, hung hăng giày vò, như thể muốn vắt kiệt hết máu trong đó.

"Ngụy Anh, thực xin lỗi ......" Y nghĩ lại mà sợ, ôm Ngụy Vô Tiện, hô hấp hỗn loạn, cắn răng run giọng nói.

--------------------------------

Lời tác giả:

Lam Vong Cơ giận là giận bản thân bất lực, nhìn hắn lần lượt bị thương bị khổ, mà mình cứ luôn bất lực. Khi thấy hắn bị bệnh mơ mơ màng màng nói mê sảng, Lam Vong Cơ rất đau lòng, vì thế y quyết định vẫn luôn ở nên cạnh hắn, không rời đi.

Nhưng y không ngờ Ngụy Vô Tiện vừa tỉnh lại nói về chuyện mình bị bệnh liên tục bảy ngày một cách rất dửng dưng, dáng vẻ căn bản không hề để ý. Bạn nghĩ thử xem, bạn lo lắng sốt ruột mấy ngày, hắn mãi mới khoẻ lại, nhưng vẻ mặt lại không sao cả, bạn nói có tức hay không. Chú ý, Lam Vong Cơ trong truyện này không phải là đã trưởng thành, nội tâm không ổn định như vậy. Y rất tức giận, giận Ngụy Vô Tiện không biết yêu quý bản thân, sau đó cảm thấy hai người, hoặc là chính y cần phải bình tĩnh lại một chút, sau đó liền bỏ đi.

Nhưng y quên rằng tâm trạng Ngụy Vô Tiện hiện giờ không ổn định. Đương nhiên, chuyện này cũng có nguyên nhân là biểu hiện quá mức thản nhiên của chính Ngụy Vô Tiện, sau khi đi xa mới nhớ ra, nhưng Ngụy Vô Tiện đã không còn ở đó. Chuyện tìm người thông qua dấu chân tôi cũng không cần nói nhiều ha.