Nữ Vương Xin Đừng Phá!!!

Chương 62: Nhị Thiếu Lại Gây Hoạ Rồi (40)




Xe cứu thương rất nhanh đã tới.

Bác sĩ đưa Tiểu Triệu và Bách Dạ Hành đi kiểm tra.

Cảnh Ngự muốn về Bách gia xem tình hình của Bách Lạc, nhưng vì Bách Dạ Hành ôm cô quá chặt, Cảnh Ngự chỉ có thể đi theo.

Tiểu Triệu được chẩn đoán là chỉ bị thương phần mềm, không ảnh hưởng đến xương cốt, lúc này đang nằm trong một căn phòng khác.

Bách Dạ Hành được bác sĩ chẩn đoán là tâm trí có chút không ổn định, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến logic.

"Mẫn Mẫn!!!" Lý Nhã Kỳ sắc mặt tái nhợt chạy đến, nhìn một vòng không thấy em gái nhà mình bị thương, lúc này mới thả lỏng.

"Em không sao chứ?"

Không sao." Cảnh Ngự nhận hộp sữa từ tay Lý Nhã Kỳ, thong thả uống.

Lý Nhã Kỳ có vẻ không yên tâm lắm, quấn lấy Cảnh Ngự hỏi tới hỏi lui, mãi đến khi một tài xế khác đến đón cô ấy đi học, Lý Nhã Kỳ mới lo lắng rời đi.

Cảnh Ngự nhìn Lý Nhã Kỳ đã rời đi, quan sát tình hình của Bách Dạ Hành một chút, sau đó ngự kiếm về Bách gia.

.....

Bách Lạc đang nằm trêи giường mở mắt tỉnh dậy.

Cậu nhóc nhìn xung quanh tìm bóng dáng quen thuộc.

Không thấy!

Mẫn Mẫn đâu rồi?

Bách Lạc đi xuống phòng bếp.

Nó nhìn xung quanh, nơi này trống rỗng, nhũ mẫu cũng không có ở đây, cửa sổ kính bị gió thổi phát ra những tiếng kêu bập bẹ. Bách Lạc hướng con mắt tròn xoe ra ngoài, bên ngoài là một màn trời đen kịt, sấm chớp thét gào, đoán chừng là sắp có một cơn mưa thật lớn.

Đoàng!!!

Tiếng sấm nổ to một tiếng làm Bách Lạc giật thót người, ngã choàng ra đằng sau.

"Hức..."

Cậu bé đưa hai tay bịt lấy lỗ tai, mắt nhắm chặt lại, cả người nhỏ bé run rẩy.



Đáng sợ quá!

Đoàng!

Sấm vang lên một tiếng nữa, tia chớp sáng lên như muốn xé rách màn trời đen kịt ngoài kia.

Bách Lạc càng run rẩy lợi hại, hai bàn tay bé nhỏ bịt càng chặt hơn, làm cho hai bên tai đỏ ửng như vừa bị luộc chín.

Nhưng không hiểu làm sao một phút sau, Bách Lạc lại ngẩng đầu, ánh mắt nhỏ bé phản chiếu một sự kiên định cùng quyết tâm vô cùng lớn. Cậu bé lồm cồm bò dậy, hai bàn tay nhỏ hạ xuống nắm lại thật chặt.

Đoàng!

Bạch Lạc lần này bị doạ, cũng chỉ là lùi về đằng sau một chút, sau đó hít một hơi thật dài, hướng nhà kho chạy tới.

Đến nơi, cậu bé ngó xung quanh như muốn tìm kiếm thứ gì đó.

Bất chợt hai mắt sáng lên.

Thấy rồi!

————————————

Một bóng dáng màu vàng nhỏ nhắn đang nắm chặt một cây dù hoa bướm, lúc này đang đứng bên cạnh một ngã tư lớn.

Dòng người thưa thớt dần dưới cơn mưa nặng hạt, xung quanh hiện trạng như thật như ảo, bầu trời dần dần tối đen như mực, mưa to không dứt, thoắt cái mặt đường giống như một cái hồ bơi lớn, cuốn theo một vài thứ linh tinh như dép kẹp, chai nhựa,...

Bách Lạc ngước mặt lên nhìn cây đèn tín hiệu.

Màu đỏ...

5...

4...

3...

2...

1...



0... Ừm, đèn xanh, có thể đi được rồi!

Bách Lạc hai tay ôm chặt cây dù hoa bướm, tầm mắt để về phương xa, bàn chân bé xíu bước một bước xuống mặt đường, mực nước bỗng chốc trào lên, cao đến bên ngực của cậu bé.

Đi bộ dưới dòng nước đã khó khăn, huống chi là còn đi ngược dòng!

Bách Lạc vừa đi vừa lội, khuôn mặt mũm mĩm giờ chỉ toàn nước với nước, thân thể nhỏ bé khẽ run run, không biết là do sợ hãi sấm chớp kia hay là do dòng nước mưa lạnh lẽo. Cậu bé cứ đi như vậy, đi mãi cho đến khi tới được...

Trường mầm non quốc tế.

Bách Lạc đứng ở bên đường, nhìn hàng chữ màu vàng quen thuộc đó, vui mừng quýnh lên, vội vã rảo nhanh cước bộ, hai bàn tay lạnh đến trắng bệch vẫn ôm chặt cây dù hoa đó.

"..." A!

Một cơn đau rát truyền tới.

Bách Lạc không biết vấp phải cái gì, ngay tức thì bị ngã đập mặt xuống nước, cậu bé vội vã đứng dậy, khuôn mặt đã tái còn tái hơn, bàn chân phải bị kẹt rút không ra được, chỗ bị kẹt còn âm ỉ đau rát.

Bách Lạc vừa đau vừa gấp, vội vã giật chân ra, kết quả chân không ra, mình còn bị đau một trận.

Cậu bé nhìn xung quanh muốn cầu cứu, nhưng yết hầu quả thực là vô lực phát ra loại âm thanh to lớn như thế, mà xung quanh, tất cả mọi người tựa như là dần dần biến mất trong làn mưa tầm tã này.

Bách Lạc nhịn đau giật ra hồi lâu, cuối cùng cũng không có tiến triển gì, ngược lại nước mưa càng ngày càng dâng cao, thoắt cái đã đến cổ của cậu bé.

"Hức..."

Bách Lạc ôm chặt cây dù hoa trong lòng, không hiểu sao cứ sợ nó trôi mất, sấp chớp liên tục rạch ngang bầu trời, bỗng chốc hoá thành một tia lửa điện, đánh cháy một cái cây gần đó.

Mực nước càng ngày càng cao, Bách Lạc cảm thấy cậu bé không còn có thể đứng vững được nữa.

Một phút... nước tràn tới cằm.

Hai phút... nước lên tới miệng, cậu bé phải nhón chân lên.

Ba phút...

Bốn phút...

Năm phút... dòng nước chảy xiết cuộn quanh thành phố, ngoài đường khắp nơi không một bóng người, nhà nhà đóng cửa, xe cộ cũng không còn một chiếc.

Bóng dáng bé nhỏ ôm dù hoa ấy, cũng không còn thấy nữa.