Nữ Vương Xin Đừng Phá!!!
"Mẹ ơi..." Bách Dạ Hành ngủ thϊế͙p͙ đi, thanh âm nức nở ngắt quãng truyền tới.
Cảnh Ngự nhẹ nhàng nâng đầu của Bách Dạ Hành dựa vào ghế, đưa tay xoa khuôn mặt tuyệt vọng đẫm nước mắt, xong xuôi liền kéo cao cổ áo lại tránh để hắn bị lạnh.
Cảnh Ngự lúc này mới nhìn đến tình hình của Tiểu Triệu. A Di Đà Phật, yên lặng thắp cho ngươi một cây nến!
Pháo hôi đỡ đạn trong truyền thuyết, còn ai vào đây?
Lại nhìn Bách Dạ Hành, một miếng kính cũng không rơi vào hắn.
Cảnh Ngự lẻn ra hàng ghế trước, nâng đầu của Tiểu Triệu.
Cô thử đặt tay trước mũi của hắn ta.
Tốt lắm! Vẫn còn sống!
Cảnh Ngự lấy ra một viên đan bỏ vào miệng hắn.
Sau đó lại trở về hàng ghế sau, cầm điện thoại trong túi Bách Dạ Hành gọi cấp cứu.
Trong lòng suy nghĩ, đường phố này... cứ như là thành phố chết vậy. Xảy ra va chạm lớn như vậy cũng không có ai tiến lại gần.
"Mẹ!" Bách Dạ Hành kϊƈɦ động một tiếng.
Cảnh Ngự bất lực vuốt vuốt ngực cho hắn. Cmn đúng là muốn cô xuyên nhanh làm bảo mẫu mà!
"Thượng tiên?" Bách Dạ Hành đôi mắt đỏ hoe, lơ mơ tỉnh dậy, khuôn mặt đâu còn vẻ tàn nhẫn ác độc, thay vào đó là vẻ ngây ngô cùng hoảng hốt.
Hệ thống ha ha cười, vẫn nghi thức cũ, một giây buồn nam chính.
Xem xem, ký chủ nhà nó hành hạ nam chính thành cái dạng gì rồi? Thế mà thiên đạo cũng không làm gì cô, quả thực có bệnh mà!
"Ừ." Cảnh Ngự trả lời.
"Thượng tiên..." Bách Dạ Hành lại gọi một lần nữa, âm thanh lúc này trong trẻo, còn mang theo âm mũi. Thanh âm của hắn lại rất dễ nghe, lúc này nghe vào liền như một tiếng tiểu miêu miêu kêu, tâm liền ngứa ngáy.
Cảnh Ngự tỏ vẻ rất mệt khi được thử nghiệm trước phúc lợi của nữ chính.
"Thượng tiên, người không cần A Hành nữa sao?" Thanh âm nhõng nhẽo vang lên, cào trong lòng Cảnh Ngự thành một đoàn mềm nhũn.
Vô lực khi đối diện với trẻ con mà.
Cô thà ở trong thân xác Mộ Ái, đối mặt với tên ca ca biến chất kia còn hơn.
"Sao... sao có thể?" Cảnh Ngự run rẩy nói lại.
Mệt!
"Lúc nãy ta mơ thấy mẹ bỏ ta. Thượng tiên có phải hay không cũng như mẹ, rời bỏ A Hành?" Bách Dạ Hành tủi thân.
"Làm sao có thể? A Hành nhà ta... khả ái như vậy, sao ta có thể không thích đây?"
Cảnh Ngự nhìn bản thân đã dường như phá nát cái cốt truyện, trong lòng phải tạ thiên tạ địa, đa tạ tác giả đại nhân đã không tát chết cô!
"Ta biết, người thương ta nhất! Sau này A Hành lấy thê tử, nhất định sẽ hiếu thuận người!" Hai mắt Bách Dạ Hành sáng lấp lánh, lời thề kiên định.
Cảnh Ngự: "..."
Mặc dù biết là hắn nói được làm được, nhưng thật sự Cảnh Ngự muốn hét vào mặt hắn!
Nhìn một chút a!
Ta thân thể bây giờ so với ngươi còn nhỏ hơn! Còn muốn đối lão nương hiếu thuận?
Còn không phải mong lão nương chết sớm?
Hệ thống cười hề hề nói: [Ký chủ cô đừng tức giận hắn, nhớ một chút, hắn là thiên chi kiêu tử, được cốt truyện ưu ái, bây giờ cốt truyện với hắn đã nát đến mức không nát được nữa, nhường hắn một chút a, nhường một chút!]
Cảnh Ngự lườm nó: "Nói cứ như ngươi lương thiện lắm ấy! Thấy hắn mất trí nhớ liền để ta đi kϊƈɦ thích hắn, điều tra xem hắn bị hụt hẫng những ký ức nào. Muốn kiếm lợi còn bày đặc cao thượng khuyên nhủ ta? Hệ thống, thấy ngươi cũng sống tốt quá nhỉ?"
Hệ thống: [Ta cũng chỉ muốn tìm kiếm nhiều thích phân cho ký chủ a!]
Cảnh Ngự: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo."
Hệ thống: [...]
Không cách nào giao tiếp. Không cách nào giao tiếp.
Cảnh Ngự: "Đừng để ta bẫy được cái đuôi của ngươi."
Hệ thống run lẩy bẩy.
Nó mới chỉ được sinh ra mà đã bị ký chủ hắt hủi thế này rồi. Cùng là con nít, sao ký chủ không thể thích nó?
Bảo bảo tủi thân.
"Hệ thống?"
[...]
"Điếc rồi sao? Ta gọi cũng dám không nghe?]
[...] Còn đáp lại cô nữa thì là con chó!!!
"Giỏi nhỉ? Muốn ăn đòn?" Giọng nói của Cảnh Ngự tràn đầy uy hϊế͙p͙.
[...] Nó không phải chó!!!
"Giúp ta điều tra Bác Lai Tư!" Cảnh Ngự suy nghĩ một chút, lại nói: [Nếu không khi quay về ta lấy Băng Phách chém ngươi ta trăm mảnh, nghiền thành bột phấn."
"Nghe chưa?"
[Nghe... nghe rồi.] Gâu! Gâu! Gâu!
Độc giả: (−_−;)
Còn có loại thao tác này?
_________
Bách Dạ Hành có vẻ hơi hoảng loạng, quấn lấy cô nói rất nhiều truyện, cũng càng lúc càng dính người hơn.
Cảnh Ngự có chút vò đầu. Mẹ nó nam chính vị diện này có bệnh à?
Nội tâm thế nào, Cảnh Ngự vẫn rất kiên nhẫn trò chuyện cùng hắn.
Cô thở dài! Tuổi thơ đứa bé này cũng thật bất hạnh a!
Còn có trở ngại tâm lý. Hèn gì trong cốt truyện cũ, Đường Nhi của ma tộc, chỉ cần đối tốt với hắn hơn người khác, cho hắn sự ấm áp của gia đình liền khiến Bách Dạ Hành đối nàng ta ỷ lại.
Đến khi biết mình bị phản bội, Bách Dạ Hành mới dùng phương pháp cực đoan biến thái dày vò bản thân, dày vò người khác.
Không biết làm sao, Cảnh Ngự lại cảm thấy, Lý Mẫn Kỳ người uỷ thác này, có chút vấn đề.
Theo tâm lý chung, không phải là kịch bản, ngươi làm hại chị ta ta liều chết với ngươi sao?
Hay là tâm tư đơn thuần?
Cảnh Ngự cảm thấy bản thân thật giống một bà mẹ già, làm chuyện gì cũng phải nghĩ rất nhiều, rất nhiều điều mà trước đây cô chưa từng nghĩ tới.