Nữ Vương Xin Đừng Phá!!!
Bác Dạ Hành thu thập khá nhanh.
Một chiếc xe hơi có vẻ cũ cũ đậu trước cửa Bách gia.
Bách Dạ Hành đi lên phòng, lễ phép mời Cảnh Ngự đi xuống.
Cảnh Ngự: "..."
Vẫn không quen!
Chiếc xe mặc dù nhìn bên ngoài rất cũ, nhưng bên trong tuyệt đối là loại tân tiến nhất, thoáng mát dễ chịu.
"Ngươi kiếm đâu ra chiếc xe này thế? "
"A Hành mua xe mới, sau đó lại mua sơn về, tự mình sơn." Giọng nói của Bách Dạ Hành nói rất cao hứng, còn mang theo một chút mong chờ.
"Làm tốt lắm!" Đúng là đứa phá gia chi tử. May không phải con của cô.
Bách Dạ Hành hướng cô cười một cái tươi tắn, là cái loại cười thiên chân vô tà không tạp niệm.
Cảnh Ngự: "..."
Xong!
Cmn!
Hệ thống, ta cảm thấy Bách Dạ Hành bị làm giả rồi.
Bách gia đại thiếu giết người không chớp mắt đâu?
Bách gia đại thiếu lạnh lùng tàn nhẫn đâu?
[Còn không phải cô phong ấn tính cách của hắn lại?] Nó không biết cô đã làm gì, chỉ biết cô đem một thân tàn bạo kia của nam chính phong ấn lại.
Cảnh Ngự: "..." Tự đập đá chôn thân, tạo nghiệp không thể sống.
Bách Dạ Hành đại khái là dừng ở độ tuổi thiếu niên, cái loại siêu siêu bám mẹ ấy!
"Thiếu niên không phải luôn thích một mình sao?"
[Ký chủ, thế giới của bọn hắn thành niên mất khoảng mấy vạn năm, cô vừa phong ấn đã là mấy chục vạn năm của hắn, thời gian này đại khái là mới học được một tẹo phép thuật thôi, còn rất yếu. Dính người lớn là đương nhiên.]
Cảnh Ngự nghe xong thiệt muốn ôm ngực thổ huyết.
Một đứa tiếp một đứa phải trông coi.
Cô hoàn toàn không muốn nuôi con ghẻ a!
"A Hành, ngươi... "
"Ân?" Bách Dạ Hành ngước lên nhìn cô, sau đó cười tươi tắn: "Thượng tiên người khó chịu sao? "
"Không khó chịu." Cảnh Ngự nhìn hắn cười cười, sau đó không để ý nữa.
Một hồi sau không nghe Bách Dạ Hành nói gì, nhìn sang liền thấy hắn đang ngồi cúi mặt xuống sàn xe, khuôn mặt toàn uỷ khuất.
Cảnh Ngự: "..."
Hệ thống, cho ta một chai thuốc phục hồi ký ức!
[Tích phân nha, ký chủ.] Bán hàng luôn phải chuyên nghiệp.
Nằm mơ!
Cảnh Ngự đại khái là cảm thấy phiền phức.
Quản Lý Nhã Kỳ, quản Bách Lạc, giờ còn muốn cô quản luôn Bách Dạ Hành?
Có phải sau này bắt cô quản luôn Bách phu nhân?
[Nhiệm vụ phụ tuyến: giúp Bách Dạ Hành hồi phục lại ký ức. Ghi chú: Ký ức thời niên thiếu trêи thiên tộc của hắn.]
[Nhiệm vụ phụ tuyến: Điều tra quan hệ của Bách phu nhân với tên cầm đầu bọn khủng bố lúc trước bắt Bách Lạc. Ghi chú: bảo vệ Bách phu nhân.]
[Cố lên đi, ký chủ! Tích phân đang trong tầm tay nha.] Giọng nói muốn ăn đòn của hệ thống vang lên, sau đó tắt lịm, đoán chừng là ôm đuôi chạy rồi.
"Chó chết!" Cảnh Ngự tức đến độ đập lên thành xe, quát lớn một tiếng.
"Ư... ư... "
Cảnh Ngự phục hồi tinh thần, nhìn qua Bách Dạ Hành: "Ngươi khóc cái gì mà khóc?"
"Thượng tiên không phải vừa mắng A Hành sao?"
"..." Nồi này cmn bổn cung không gánh!
"Oa... " Bách Dạ Hành đáng thương khóc khóc: "Thượng tiên có phải hay không không cần A Hành nữa?"
Cảnh Ngự thật sự là tâm phiền não phiền toàn thân phiền.
Nhϊế͙p͙ hồn thuật kia thật sự rất trâu, tốn rất nhiều linh lực.
Bây giờ cô không đủ linh lực hồi lại ký ức cho hắn.
Thật rầu!
Chẳng lẽ cứ để hắn dính người như vậy?
Bách Dạ Hành rưng rưng nước mắt, kéo tay áo cô.
"Ngươi biết ta là ai không?"
"Người là thượng tiên."
"Ân. Ta tên gì?"
"Cảnh Ngự."
"Ngươi là ai? "
"Thiên tộc Bách Dạ Hành."
"Có em trai không?"
"Bách Lạc."
"Có thê tử chưa?"
"Lý Nhã Kỳ."
Cảnh Ngự suy nghĩ một chút, hình như ký ức của Bách Dạ Hành ở hiện đại, hắn vẫn không quên.
Thở dài một cái, lại thấy hắn đang rưng rưng nhìn cô.
Nhìn cái gì mà nhìn!
Chẳng qua Cảnh Ngự cảm thấy, Bách Dạ Hành hiên giờ, có chút chút...
Đáng yêu?
Bách Dạ Hành năm nay mới có 25 tuổi, lại là một mỹ thiếu niên, một thân mít ướt thế này cũng không làm mất đi vẻ đẹp của hắn.
Mà phàm là những thứ đáng yêu, Cảnh Ngự tỏ vẻ rất thích.
Rất thích trẻ con nha!
"Thượng tiên có phải hay không không để ý tới A Hành?"
"Sao có thể chứ?" Cảnh Ngự mỉm cười, dỗ con nít? Bà đây một thân kinh nghiệm.
"Vậy sao hồi nãy người mắng A Hành?" Bách Dạ Hành uỷ khuất, thanh âm cao hơn một chút.
"..." Ta mẹ nó đang mắng hệ thống, ngươi lại cõng nồi rồi vất cho ta?
Bình tĩnh.
Bổn cung không so đo với con nít.
"Ta đang mắng người khác, không phải mắng ngươi."
"Thật sao?"
"Còn thật hơn vàng nữa."
" Vậy được rồi. A Hành yêu thượng tiên người nhất!" Bách Dạ Hành vui vẻ.
"..." Cầu ngươi vạn lần đừng yêu ta.
Cảnh Ngự dần dần cảm thấy, hệ thống kia sắp sửa biến cô thành một bảo mẫu.
Hệ thống tỏ vẻ vô tội. Biến bọn họ thành con nít cũng là cô, một phân tiền cũng không liên quan tới nó được không?
Cảnh Ngự sau đó còn phát hiện ra một chuyện, Bách Dạ Hành đang lái xe.
Trẻ em lái xe là phạm pháp nha!
Nhưng Bách Dạ Hành kỹ thuật lái xe vẫn rất tốt, tựa hồ chỉ là nhỏ đi về mặt tuổi tác tinh thần.
Cảnh Ngự chán đến nằm dựa vào ghế.
Tích phân lấy sao lại gian nan như vậy chứ?
________
Tân Tân: Thêm một người tranh sủng với Lạc Lạc, trẫm rất là vui.
A Hành: Thượng tiên tốt nhất.
Lạc Lạc: Tên chân dài lại nhân lúc nhóc không có mặt mà tiếp cận cô bé của nhóc. Tức giận!
Nhã Nhã: vậy còn ta?
Tân Tân: ngươi dưỡng thai cho tốt, đến lúc đó tiểu bảo bảo lại đến tranh sủng với hai tên điên kia, trẫm lại càng vui.
Tổ hợp hai tên điên nào đấy: Đồ mẹ kế!!!