Nữ Vương Xin Đừng Phá!!!
Khi Cảnh Ngự tỉnh lại, đập vào mắt là hình ảnh Bách Dạ Hành đang quỳ ngẩn người ở dưới đất.
Cô trừng hắn một cái, sau đó lủi lủi vào sát bên trong giường: "Ngươi... ngươi đang làm cái gì?"
"Suy nghĩ." Bách Dạ Hành nói trong vô thức.
"Nghĩ cái gì?"
"Cô tỉnh rồi à?" Bách Dạ Hành như đã phát hiện, ngạc nhiên hỏi.
"Chứ không thì sao nữa?" Cảnh Ngự ngáp rõ dài, nước mắt sinh lý chảy xuống, cô bèn lấy tay quẹt mấy cái.
Bách Dạ Hành đắn đo một hồi, sau đó thử thăm dò: "Cô là Cảnh Ngự?"
"Không phải." Cảnh Ngự phủ nhận.
"Cây kiếm trêи cổ của cô, có phải do Lạc Thần tặng?"
Cảnh Ngự liếc hắn.
Ngay lập tức, Bách Dạ Hành cảm nhận được một đạo linh lực từ bốn phía phóng tới chèn ép hắn.
Hắn thử vận linh lực.
Vận không được.
"Sao ngươi biết?" Cảnh Ngự chống tay lên thành giường, từ trêи cao nhìn xuống dưới, mang theo một tầng trấn áp.
"Hoa... hoa văn... " Hắn chỉ vào thanh kiếm trêи cổ.
Cảnh Ngự lấy ra thanh kiếm, biến lớn ra quan sát.
Để tránh tưởng nhớ đến A Thần, cô vẫn tận lực không nhìn đến thanh kiếm.
Giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện nó có hoa văn.
Bách Dạ Hành cảm thấy đạo trấn áp đã được thả lỏng, bèn đứng dậy lùi ra xa, sau đó quỳ xuống, dùng quy tắc của thiên tộc bái Cảnh Ngự.
"Bách Dạ Hành của Long tộc Thiên Quyền, tham kiến Cảnh Ngự thượng tiên."
"Ngươi đang làm cái gì?"
"A Hành đang bái người." Bách Dạ Hành cung kính đáp.
Cảnh Ngự ngồi trêи giường trợn mắt. Cmn, nam chính xưng vãn bối với ta!
Hồi nãy vẫn bình thường mà.
Sao tự nhiên lại lễ phép như thế?
Không quen tẹo nào cả.
"Bái cái gì mà bái!" Tổn thọ chết bổn cung!
"Ngươi đứng dậy." Cảnh Ngự vẩy tay, Bách Dạ Hành đi đến trước mặt cô: "Hoa văn trêи kiếm, là như thế nào?"
"Thanh kiếm sở hữu hoa văn này, tên là Băng Phách Liệt Hồn Sát, chính là do Lôi Trạm Phá Tiêu Vũ của Lạc Thần thượng tiên khắc ra, sau đó tặng cho sư muội của ngài ấy là Cảnh Ngự."
"Ta chưa từng nghe hắn kể chuyện này."
"Chưa từng nghe sao?" Bách Dạ Hành ngạc nhiên: "Tiên giới lưu truyền, năm ấy Lạc Thần một thân một mình đến hang ổ của tứ đại hung thú thượng cổ, tuy không giết được bọn chúng, nhưng ngài ấy lại lấy được Lôi Trạm kiếm, sau đó lại đến nơi cực hàn chi địa, đoạt được Băng Phách. Tiên giới phong cho Lạc Thần là Kiếm thánh, nhưng qua nhiều năm, tin tức này dần dần không còn nhiều người biết nữa."
"Kiếm thánh?" Cảnh Ngự lẩm bẩm: "Sao hắn chưa từng nói qua với ta? Hung thú thượng cổ cái gì chứ? Lôi Trạm Băng Phách cái gì chứ? Ta đều không cần... "
Cô ngước mắt lên nhìn hắn: "Không phải không nhiều người biết sao? Tại sao lại lọt vào tai của ngươi thế?"
Bách Dạ Hành gãi đầu: "Là do A Hành lén đi vào được Tàng thư các của Thiên giới. Trong đó ghi chép lại, thời xa xưa chỉ có hai người dưới nhân giới được nhập vào hàng tiên tịch, cơ mà không hiểu làm sao... " Bách Dạ Hành lén nhìn Cảnh Ngự: "... lại bỏ mạng tại nhân giới."
"Bỏ mạng tại nhân giới... hahaha... " Cảnh Ngự hỏi: "Còn gì nữa không?"
Bách Dạ Hành như nhớ ra chuyện gì đó: "Có! Tổ tiên của chúng tôi đời đời đều bảo vệ cái này."
Hắn từ khư đỉnh lấy ra một sợi dây truyền, mặt dây truyền có hình giọt nước, màu đỏ như máu, nhỏ như một giọt lệ, nó được gắn lên một sợi dây màu xanh đậm, không phải vàng, không phải bạc, mà giống như là...
"Gân?"
"Đúng vậy, chính là gân của chủ nhân Long tộc." Bách Dạ Hành đặt nó lên lòng bàn tay, dâng lên cho Cảnh Ngự: "Vật hoàn cố chủ." (trả vật về chủ cũ)
Cảnh Ngự nhận lấy nó, mặt dây truyền vừa đặt vào lòng bàn tay cô liền phát sáng.
Bách Dạ Hành mỉm cười, đúng thật là nàng ấy rồi.
"Đây... " Cảnh Ngự có chút ngờ vực, đây không phải là máu của cô hay sao?
"Người còn nhớ trước đây, tại Bảo Chử sa mạc, người có cứu một con vật... "
"Con vật???" Cảnh Ngự nhớ lại lần nàng trọng thương khi đối đầu với một giáo phái của Vân sơn kia: "Có phải là một con rắn có sừng... "
"Chính là tổ tiên của vãn bối." Cái gì là rắn có sừng chứ? Người ta là rồng!
"Tổ tiên của ngươi?" Lúc ấy cả người cô toàn là máu, thấy nó sắp chết khô liền thương tình cho nó một giọt, ai ngờ nó hồi phục nhanh chóng, còn quấn lấy cô một đêm vì lạnh.
"Tiểu tử ấy hoá ra là tổ tiên của ngươi à?" Cảnh Ngự cười cười: "Lúc ấy hắn quậy lắm, toàn núp trong lòng ta đòi kể chuyện, không ngờ ta chỉ là nằm xuống nhắm mắt một cái, hắn đã có cả tử tôn." (Tử tôn: con cháu)
Bách Dạ Hành nghe Cảnh Ngự nói về tổ tiên nghịch ngợm của mình, trong lòng có chút vi diệu.
"Vâng. Đời đời tổ tiên đều căn dặn, gặp được hậu bối của thượng tiên nhất định phải bảo vệ thật tốt. Không ngờ A Hành còn gặp được thượng tiên người."
"Ngươi xưng A Hành cũng thuận miệng quá nhỉ? "
"Xin thứ lỗi, là thói quen... " Cứ gặp trưởng bối là như vậy, quen rồi.
Cảnh Ngự nhìn chiếc vòng trêи tay, sau đó niệm một chút thần chú, sau đó đưa lại cho Bách Dạ Hành: " Tiểu tử đó truyền lại cho con cháu, ngươi cứ giữ lại đi."
"Nhưng... "
"Coi như quà ta tặng cho con trai ngươi."
"..." Bách Dạ Hành không hiểu sao lại có chút xấu hổ: "Sao... sao người có thể biết, trong bụng của Nhã Nhã, là con trai chứ? Sao không phải con gái?"
"..." Sao ta biết được a? Cốt truyện nói sao thì ta đoán vậy thôi!
"Tính được." Cảnh Ngự đáp bừa.
"À." Bách Dạ Hành à một cái, sau đó nhớ ra cái gì đó: "Thượng tiên, A Hành có lẽ đã tìm ra một chút manh mối, có lẽ liên quan đến trường mầm non quốc gia kia."
"Ừm." Vậy mà đã nghĩ ra rồi à? Ta còn tính gợi ý cho hắn.
"Để A Hành đi chuẩn bị một chút."
"Đi đi."
Bách Dạ Hành lễ phép lại bái một cái, sau đó đi ra khỏi phòng.
Cảnh Ngự ôm tim.
Chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được vãn bối bái phỏng.
Cmn, bổn cung còn chưa có con đâu!
"Hệ thống, nói chuyện một chút."
[Ân?] Ký chủ nhẹ nhàng như vậy, bổn hệ thống không quen chút hào cả.
Nếu có lông tơ đã dựng đứng hết lên rồi!
"Sao thế giới của ta với thế giới của nam chính lại thông với nhau?" Lại còn cẩu huyết là tiểu tử không có chân được ta cứu kia lại là tổ tiên của nam chính, hắn còn luyện thành hình người, lấy vợ sinh con, mở ra Long tộc...
[ Đôi khi một số thế giới có thể liên kết với nhau, tạo ra một tương lai khác. Ở trái đất hiện đại, thì khủng long tiệt chủng, sau đó là thời đại của con người. Ở chỗ của cô là tu chân giới thời kỳ sơ khai, cô vì Lạc Thần đã đem gần hết cái thế giới đó huỷ rồi, thiên đạo phải duy trì sự cân bằng mới cả tiến nó, cho phép động vật cũng có thể tu hành.]
"À." Quanh đi quẩn lại cũng là do cô à?
__________ TRẦN TÌNH LỆNH _______