Lời editor:
Chương 48: Ngoại truyện (2)
Nội dung không tiếp tục với mạch truyện hiện tại, nên B sẽ post sau.
--------------------------------------
Cuối cùng Phương Y Ái cũng được như ý nguyện, chân chính trở thành thai phụ. Hôm nay, cô ấy đã mang thai được một tháng. Trừ những người thân trong gia đình biết ra, những người bên ngoài hoàn toàn nhìn không ra nữ vương bệ hạ đang mang thai.
Cảm giác mang thai thì Lâm Tử Quỳ chưa trải qua, nhưng mùi vị hầu hạ phụ nữ đang mai thại thì cô sẽ khắc ghi cả đời. Mọi người lo lắng Lâm Tử Quỳ ăn không ngon ngủ không yên, lại càng lo lắng cô chăm sóc Phương Y Ái không được tốt. Cho nên trong giai đoạn mang thai này, Phương tổng sẽ ở lại nhà mẹ đẻ để ba Phương và mẹ Phương tận tình chăm sóc. Mẹ Lâm cũng thường xuyên ghé thăm, mỗi lần đều mang theo canh gà, các thứ tẩm bổ, vân vân và mây mây. Tuy Phương gia thứ gì cũng không thiếu, nhưng tâm ý người làm bà vẫn muốn làm chút gì cho con dâu và cháu mình. Cũng biết mẹ Lâm dụng tâm lương khổ, mỗi lần Phương Y Ái đều ăn sạch chén canh bà mang qua.
"Tử Quỳyyyyy."
Phương Y Ái ảo não kêu nhà văn Lâm đang chăm chú nhìn qua nhìn lại quần áo trong tủ.
"Sao vậy, cưng?"
Đưa lưng về phía vợ, Lâm Tử Quỳ không có để tâm đến ngôn ngữ nhõng nhẽo của Phương nữ vương, tùy ý trả lời.
"Tăng cân nữa rồi !" Không người phụ nữ nào cũng có thể chấp nhận cân nặng của mình tăng thẳng tắp một đường, nên với một người rất chú ý ngoại hình và mê chưng diện như Phương Y Ái càng không ngoại lệ. Cô rất phiền lòng, từ khi có thai, cô ăn càng ngày càng nhiều. Chuyện như vậy, cô phải làm sao bây giờ.
Lâm Tử Quỳ lặng lẽ xoay người, liếc nhìn nữ vương đang bày trò nhõng nhẽo trên giường, không khỏi lắc đầu, khóe miệng cong cong, phụ nữ mang thai nào cũng như con nít vậy sao? Nhìn vẻ mặt mất hứng của người đẹp đang vuốt vuốt bụng mình, dáng vẻ chán nản không biết là do đang mang thai hay là do bị thừa mỡ.
Đâu chỉ có việc ăn uống bị thay đổi, ngay cả tính tình của nữ vương bệ hạ cũng ngày càng kỳ lạ. Sau khi làm xong mọi việc, kéo cánh cửa tủ lấy ra bộ quần áo mặc ở nhà và thay dép, Lâm Tử Quỳ đi đến bên cạnh người đẹp, quyết định vẫn nên an ủi một chút: "Không sao đâu, phần tăng là cân nặng của con, đâu phải của em đâu a."
"Đâu phải, cái bụng còn chưa ra hình ra dáng, cho dù là cân nặng của đứa thì cùng lắm chỉ là một chút mỡ." Nhanh chóng và dứt khoát phản bác ý kiến của Lâm Tử Quỳ, thấy khóe miệng của Lâm Tử Quỳ co giật không tự nhiên, để xem nhà văn Lâm còn gì để nói không?
"À... như thế này..thông thường phụ nữ mang thai sẽ ăn nhiều hơn bình thường, nếu để đứa bé đói thì không tốt chút nào, đúng không? Em chỉ mập lên trong lúc này cũng không phải mập cả đời."
"Nhưng.. em không muốn mập.."
"Mang thai nhất định phải mập!" Cô thật sự là muốn quỳ lạy logic của Phương Y Ái, cô ấy nói không mập là sẽ không mập sao. Lúc ban đầu, khi ép cưới cũng không thèm quan tâm hình tượng, biết rõ mang thai sẽ mập mà cũng đâu phản bác gì. Bây giờ, mọi thứ cũng đã diễn ra, muốn hối hận cũng không còn kịp nữa đâu.
Lâm Tử Quỳ nâng tông giọng lên vài nốt, như đang uy phong lẫm liệt chiêu cáo thiên hạ, dập tắt ngọn lửa hi vọng mới nhen nhóm trong lòng nữ vương bệ hạ, trong lòng nhất thời oán giận, người này có hiểu cái gì là không thoải mái không a?
Đẩy bàn tay đang đặt bên hông mình của Lâm Tử Quỳ, nhanh chóng ngã ra giường, trùm chăn ngủ.
Đối với hiện tượng này, nhà văn Lâm đã sớm lãnh ngộ. Bởi vì, tất cả mọi người đều hiểu tính khí thất thường trong truyền thuyết của phụ nữ mang thai, lúc nóng lúc lạnh, chuyện lớn xé nhỏ, chuyện nhỏ xé vụn. Chẳng hạn, có một số chuyện bình thường không là gì, thì nay được nữ vương bệ hạ soi mói từng li từng tí. Như sáng sớm hôm qua, Lâm Tử Quỳ quên hôn khi cô vừa thức dậy. Hoặc như sáng nay, Lâm Tử Quỳ hôn cô một cái, hôn cái bụng một cái. Vì vậy mà Phương Y Ái quang minh chính đại nói người mà Lâm Tử Quỳ yêu nhất không phải là cô ấy, bắt đầu nổi cơn ghen với chính đứa con của hai người. Rồi nổi cơn thịnh nộ khi buổi chiều Phương Y Ái muốn ăn bánh kem bơ bắt Lâm Tử Quỳ đi mua về, mà nhà văn Lâm sống chết không đi, nhưng khi nữ vương nói là con muốn ăn thì lập tức chạy như điên đi mua về.
Với tính cách thanh lịch, nhã nhặn, cô ấy cùng lắm chỉ phát giận, hờn dỗi trước mặt Lâm Tử Quỳ, tuyệt đối không có mấy màn la hét, gào thét như những phụ nữ khác.
Có trời mới biết, sáng hôm qua do vội vàng chạy vào nhà vệ sinh mà Lâm Tử Quỳ không thực hiện thủ tục mỗi ngày là hôn nữ vương bệ hạ và bụng của cô ấy. Vì vậy mà để lấy lòng người đẹp, Lâm Tử Quỳ phải vội vã mua bánh kem bơ để dỗ dành.
"Tiểu Ái, cưng ơi, cưng à" Lâm Tử Quỳ cũng rất yêu thương Phương Y Ái . Dù sao cô ấy cũng đồng ý vì cô mà khổ cực mang thai. Thật lòng mà nói, từ khi mang thai, Phương Y Ái nôn ói càng ngày càng nhiều hơn. Mỗi lần nhìn Phương Y Ái vất vả, đau đớn như vậy, Lâm Tử Quỳ vô cùng khó chịu. Cô ấy không có bất kỳ lời than phiền khó chịu nào, mà thay vào đó là không ngừng an ủi cô. Cô ấy chỉ thích càm ràm về cân nặng chẳng qua là vì lo lắng về ngoại hình của mình mà thôi. Một người hiền thê lương mẫu như vậy là thuộc dạng hiếm có khó tìm.
Bước lên đi ra sau lưng Phương Y Ái, một tay đỡ thân thể cô ấy, một tay ôm eo, thân mật tiếp xúc tấm lưng của người yêu. Tư thế thân mật này tạo ra khung cảnh vô cùng lãng mạn, đôi bên cũng không còn quan tâm đến việc có nhận được câu trả lời vừa lòng hay không nữa. Hương thơm trên cơ thể Phương Y Ái càng lúc càng hấp dẫn cô. Không tự chủ vùi mặt mình càng lúc càng sâu vào nơi tỏa ra hương thơm. Lâm Tử Quỳ thề rằng cô say mê hương thơm tỏa ra từ mái tóc của Phương Y Ái. Không biết qua bao lâu, lưỡi bắt đầu cảm thấy khô nóng.
Cảm nhận được sức nóng âm ỉ bên trong thân mình, Lâm Tử Quỳ càng lúc càng gia tăng ma sát ở vùng eo, cảm nhận toàn thân như một ngọn đuốc, lan tỏa mọi ngóc ngách trong cơ thể, khiến cho đôi trẻ đã lâu không có thân mật, không kiểm soát được bản thân, ham muốn càng nhiều hơn.
Xoay người, ôm cổ Lâm Tử Quỳ, mỗi một nụ hôn đều nóng bỏng, nhiệt tình, say đắm. Lâm Tử Quỳ chìm đắm, không muốn rời bỏ. Một luồng gió thổi qua cửa sổ mang theo cảm giác mát lạnh làm Phương Y Ái run rấy, trong đầu oanh tạc một tiếng, bừng tỉnh đẩy người không biết tự kiềm chế đang trên người cô ra.
"Không được, chồng ơi."
Vừa nói vừa cúi đầu xoa xoa bụng, giống như đang vuốt ve đứa con trong bụng. Thấy hành động như vậy, Lâm Tử Quỳ như bừng tỉnh trong cơn mê, tự trách bản thân lỗ mãng.
"Xin lỗi tiểu Ái, tôi chỉ là, chỉ là..."
"Chồng ơi, có phải chồng đang rất khó chịu phải không a?"
Đúng vậy, cả tháng nay, mỗi ngày mỗi đêm đều ôm người đẹp trong lòng, nhưng phải cố gắng khắc chế dục vọng, không để xảy ra chuyện vợ chồng. Lâm Tử Quỳ nhẫn nhịn vì lo lắng mức độ dễ bị tổn thương của thai nhi trong 3 tháng đầu mang thai. Cô và Phương Y Ái dù có muốn đến mức nào cũng chưa từng có hành động thực tế. Nhưng đêm nay, cô thật sự là chịu hết nổi rồi.
Nhìn thấy ánh mắt áy náy của Lâm Tử Quỳ, Phương Y Ái ngồi vào lòng cô ấy, hai tay nâng mặt cô ấy lên để chóp mũi hai người cọ cọ vào nhau: "Xin lỗi chồng yêu."
Lâm Tử Quỳ cũng chỉ là thanh niên chỉ hơn 20 tuổi, tràn đầy sức sống, bình thường là bốn, năm lần một tuần. Phương Y Á lẽ nào không biết cô phải nhịn cả tháng nay, việc mang thai này làm cho chồng cô vô cùng bức rức.
"Không có việc gì, tôi đi tắm rửa."
Đặt một nụ hôn trán của người yêu, Phương Y Ái sử dụng giọng nói mềm mại, dịu dàng dành riêng cho người cô yêu: "Đi đi"
----------------------------------
Đêm khuya, Lâm Tử Quỳ vẫn ngoan cố nhắm tịt mắt, không chừa một khe hở nào. Vì sao lại rơi vào tình trạng oái ăm này a? Nguyên nhân là do nhà văn Lâm sau khi tắm xong nhất định không chịu mặc áo ngủ màu xanh. Điều này làm cho nữ vương bệ hạ có được cơ hội chấn chỉnh cô. Mẫu áo ngủ này là do Phương Y Ái cố ý làm theo kiểu đồng phục gia đình. Tuy rằng đứa bé còn chưa ra đời, nhưng Lâm Tử Quỳ phải tiên phong mặc trước với mỹ danh là thực tập cha con. Đáng tiếc nhà văn của chúng ta không hề thẩm thấu tư tưởng này. Cho dù là xuân hạ thu đông, cô ấy vẫn trung thành với áo ngủ ngắn tay và quần ngắn. Trong khi bộ quần áo ngủ của Phương Y Ái lại là áo dài quần dài, cô cảm thấy rất trói buộc. Cho nên sau khi tắm xong, cô cũng không thèm suy nghĩ nhiều, trực tiếp lấy bộ áo ngủ bình thương mình hay dùng mà mặc vào. Đồng thời còn không biết ăn năn hối cải, gây hấn trước ánh mắt phun lửa của người đẹp. Lúc Phương Y Ái chất vấn, cô còn dám phản biện lại. Vì vậy mà xảy ra cảnh phòng chiến này.
"Quỳ nói em nghe có phải Quỳ tự lấy không? Có biết bộ áo ngủ kia là do tự em thiết kế cho Quỳ và con không, sao Quỳ không cảm kích."
"Không phải bây giờ tôi đã mặc rồi? " Tay quệt đi những giọt nước mắt còn vương lại ở đuôi mắt.. do ngáp liên tục. Cô thề với lòng rằng nếu Phương Y Ái muốn sanh đứa thứ hai, cô nhất định bỏ nhà ra đi.
Phương Y Ái đang thoải mái nằm trong chăn nghỉ ngơi, đành phải ngồi bật dậy, lưng thẳng tắp để giáo huấn Lâm Tử Quỳ. Đây là tư thế áp bức mà Phương Y Ái dùng để yêu cầu người nào đó làm theo mệnh lệnh của mình. Kể từ sau khi mang thai, mức độ thương hoa tiếc ngọc của Phương Y Ái càng lúc càng thấp. Nếu như trước đây, chỉ cần thấy Lâm Tử Quỳ có chút mệt mỏi thì cô sẽ đau lòng không thôi. Nhưng bây giờ thì, cô thay đổi cách thức để dằn vặt nhà văn Lâm. Cái này có thể nói là độc như lòng dạ đàn bà trong truyền thuyết không?
"Thì ra Quỳ cũng không phải cam tâm tình nguyện ."
Phủ định lời nói của Lâm Tử Quỳ, đến giờ còn không biết hối cãi, đêm nay xem ra có người không cần ngủ.
"... A... Tôi mặc kệ , em cứ từ từ mà chơi đùa, tôi đi ngủ." Hiên ngang lẫm liệt thốt ra nội tâm bị chèn ép đã lâu, bây giờ cô đã hiểu phụ nữ không nên được nuông chiều quá nhất là dạng được đằng chân lân đằng đầu như Phương Y Ái này. Nói xong, không chờ Phương Y Ái kịp phản ứng, cô tiến lên tắt đèn ngủ đầu giường, trùm chăn qua đầu ngủ, mặc cho Phương Y Ái bên cạnh càn gở, quấy rối cỡ nào, cô cũng không thèm để ý. Bao giờ thế giới của cô mới đạt cảnh giới lục căn thanh tịnh.
Khi nào đứa bé được sinh ra? Khi nào đứa bé sẽ trưởng thành?