Tuy rằng Lâm Tử Quỳ sợ sự việc bại lộ, nhưng cũng lo lắng cho tâm trạng và sức khỏe của người yêu , nghĩ lại cũng thật buồn cười, tự mình giày vò khổ sở. Ngược lại, những việc liên quan đến đứa con thì cô vô cùng sốt ruột và lo lắng.
Cô chuyên tâm lái xe, không dám lơ là dù chỉ một giây. Bỗng nhiên, cảm giác được có một ánh mắt cực nóng đang soi tỉ mỉ trên mặt mình như muốn nhìn thấu mọi thứ. Cô biết ngay đầu sỏ của ánh mắt đó là Phương Y Ái. Lâm Tử Quỳ luôn nghĩ rằng Phương Y Án vẫn chưa hết giận, nên kiên quyết không quay đầu lại, miễn cho ánh mắt rực lửa của nữ vương bệ hạ thiêu cháy mình.
"Sao Quỳ không thèm nhìn em?"
Giọng nói Phương Y Ái nhẹ nhàng, mềm mại như mọi khi mà còn ẩn chứa thêm sự hài lòng, thỏa mãn, Lâm Tư Quỳ cho rằng mình đang bị ảo giác, hoang tưởng.
"Sao Quỳ không thèm nhìn em" Phương Y Ái cuống cuồng ôm lấy mặt của Lâm Tử Quỳ xoay lại nhìn mình, vô cùng bất mãn hỏi lại.
"Đang... đang.. lái xe a... " đoán được khi quay lại sẽ bắt gặp hình ảnh gì, nhưng Lâm Tử Quỳ hoàn toàn không đỡ nổi đôi mắt dịu dàng như dòng nước xoáy sâu mê đắm lòng người, nên khẩn trương, trả lời lắp bắp.
"Nhưng.. hiện tại Quỳ đang dừng đèn đỏ a? Hơn nữa lúc nãy dừng đèn đỏ, Quỳ cũng không nhìn em."
Kiểu độc quyền làm nũng không kiên nể gì hết của phái đẹp đối với người yêu được Phương Y Ái vận dụng rất tốt.
"Hahaha, vậy cũng được hả? Chờ đèn xanh thì phải chăm chú nhìn đèn a."
Phát hiện Phương Y Ái đã khôi phục tâm tình thường ngày, trong lòng Lâm Tử Quỳ cũng vui vẻ hẳn lên nên nổi hứng trêu ghẹo. Dùng thái độ biết rõ còn hỏi để trả lời, đợi vài giây cũng không thấy nữ vương bệ hạ nói gì, thoáng quay đầu, trong mắt tràn đầy ý cười.
Phương Y Ái hơi bực mình, người này thật sự là không biết cảm kích, mình đã tạo điều kiện cho làm hòa mà không biết nắm giữ, cơ bản là cố ý.
"... Đặt tên con là Cẩm Mạt, Lâm Cẩm Mạt được không? Cẩm ý là cuộc đời của con luôn tươi đẹp, tràn đầy hạnh phúc, còn Mạt ngụ ý là cuộc sống tự do tự tại không phiền muộn như thần tiên. "
Vừa nhắc đến con, người đẹp bên cạnh liền có phản ứng, vuốt vuốt mũi cô để cô quay đầu lại mặt đối mặt, giọng nỉ non hỏi: " Quỳ nghĩ ra tên này từ lúc nào?"
"Khi chúng ta lần đầu tiên nói về vấn đề này khi đang du lịch nước ngoài. Lúc đó tôi đã bắt đầu suy nghĩ, công nhận là mất rất nhiều nơ ron thần kinh để nghĩ ra một cái tên đạt tiêu chuẩn của nhà văn nổi tiếng như tôi. Em thích không?"
Trước giờ vẫn nghĩ Lâm Tử Quỳ luôn chống đối vấn đề sinh con. Vậy mà khi ở nước ngoài đã nghĩ tên đặt cho con, thì ra là đang đùa giỡn chính mình. Phương Y Ái thay đổi tư thế, khép hai chân lại, nghiêng mình về phía Lâm Tử Quỳ, tâm tình lúc nãy đã làm dịu bớt, hai tay vòng qua cổ Lâm Tử Quỳ, cọ cọ mũi hỏi: "Quỳ có yêu em không?"
"Dĩ nhiên. Em hỏi cái gì kỳ vậy a? Nếu không yêu em, sao tôi đồng ý để em ép cưới?"
"Vậy Quỳ có yêu cô ta không?"
Khi Phương Y Ái hỏi câu này, cô tựa vào đầu vai của Lâm Tư Quỳ, nhịn không được nắm chặt hai cánh tay. Trọng tâm câu chuyện bị thay đổi quá nhanh, làm cho Lâm Tử Quỳ bất ngờ, do dự, ngập ngừng. Đợi một lúc không nhận được câu trả lời, Phương Y Ái nghiêm túc hỏi lại lần nữa: "Quỳ có yêu cô ta không?"
" Tôi từng nói rồi mà, tôi với cô ấy đã là quá khứ. Trong lòng tôi đối với cô ấy là sự cảm kích. Tiểu Ái, đừng mất tự tin vào bản thân mình như vậy, được không?"
Lâm Tử Quỳ không biết là do đâu mà Phương Y Ái để tâm đến chuyện Tần Như Lan nhiều như vậy. Xem ra, vấn đề này không dễ giải quyết và cô cũng không tìm được cách nào để giảm bớt sự bất an của người yêu. Cô cảm nhận được cảm giác không an toàn của Phương Y Ái. Vì vậy thuận theo tư thế hiện tại của hai người, Lâm Tử Quỳ ôm vợ vào lòng, cau mày suy nghĩ.
—— —— —— —— —— ——
Mà ở đâu đó trên trái đất này, Tần Như Lan hoàn toàn không biết chuyện gì đang phát sinh ở nơi nào đó. Tần Như Lan vẫn thấp thỏm cầm điện thoại, thỉnh thoảng lại cúi đầu liếc nhìn màn hình di động. Nhưng hết lần này đến lần khác đều thất vọng, bĩu môi thầm nghĩ chắc tối qua Lâm Tử Quỳ đã ngủ thiếp đi. Nhưng trong lòng không ngừng suy đoán, chẳng lẽ Lâm Tử Quỳ vẫn còn đang giận cô, cho nên mới không thèm để ý đến cô.
Cố gắng lấy hết can đảm để gọi điện thoại, nhưng cuối cùng vẫn do dự, rụt rè không dám. Lẳng lặng ngồi bên giường, nghĩ đến việc rời xa Lâm Tử Quỳ nhiều năm trước, cô tự cười nhạo chính bản thân mình. Chuyện phát sinh hôm nay hoàn toàn không thể trách Lâm Tử Quỳ. Cô ấy đã nổi tiếng trên văn đàn từ 5 năm trước. Cũng vì nguyên nhân đó, mà mỗi ngày Lâm Tử Quỳ đều rất bận, thời gian gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Khi đó hai người cũng chỉ mới 19 tuổi, suy nghĩ vẫn còn ngây thơ, làm sao thấu hiểu được khó khăn của nhau, thành ra thường xuyên khắc khẩu, hố ngăn tình cảm ngày càng rộng. Mọi thứ cứ như vậy diễn ra một cách tự nhiên. Cô vì muốn tập trung phát triển cho sự nghiệp người mẫu của mình, mà sẵn sàng rời bỏ quê hương, từ bỏ phần tình cảm này.
Thế như cô vẫn yêu Lâm Tử Quỳ như trước. Lần này về nước, hi vọng có thể gặp lại, tơ tưởng đến cuộc sống tốt đẹp của hai người về sau mãi không thay đổi.
—— —— —— —— —— ——
Vừa vào cửa, các vị phụ huynh sốt ruột vây quanh hỏi tới hỏi lui. Lúc sáng sớm Phương Y Ái tức giận nói những lời đó khiến cho bọn họ lo lắng không yên.
"Tử Quỳ, Tiểu Ái, đã về. Mới sáng sớm, hai đứa chạy đi đâu, làm cho mọi người rất lo lắng ····· "
"Dạ, không có việc đâu mẹ. Con và Tiểu Ái đi đến bệnh viện kiểm tra tình trạng của đứa bé."
Lời vừa thốt ra, eo của Lâm Tử Quỳ đã bị Phương Y Ái đứng phía sau nhéo. Cảm thấy kỳ lạ, quay đầu lại nhìn đầy dấu chấm hỏi.
Trong mắt nữ vương bệ hạ, nhà văn Lâm là một người thông minh tuyệt đỉnh. Không nghĩ đến lần này cô ấy còn phụ họa với cô. Hàng ngày, cô ấy đều trốn tránh vấn đề con cái khi bị các vị phụ huynh vây hỏi . Thế mà hôm nay, người này giúp cô hốt phần rác mà mình gây ra lúc sáng.
Nghe thấy câu trả lời của Lâm Tử Quỳ, cục đá trong lòng của mẹ Phương và ba Phương xem như rơi mất. Đuôi chân mày cong lên tràn ngập ý cười, đôi mắt sáng rực. Lướt qua Lâm Tử Quỳ, trực tiếp đi đến trước mặt Phương Y Ái.
"Đúng rồi, Tiểu Ái, bác sĩ nói sao? !"
"Dạ.. rất... rất tốt , ba mẹ, bác sĩ nói đứa bé rất khỏe mạnh ······ "
"Khỏe mạnh? Còn có gì nữa không?" Nghe thấy con gái nói chuyện ấp a ấp úng. Ba Phương nóng nảy hỏi, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào bác sĩ ở bệnh viện lại nói ít như vậy.
Đại nạn trước mặt sao có thể để một mình nữ vương bệ hạ chống chọi a? Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của vợ, Lâm Tử Quỳ nhanh chóng bước qua, kéo Phương Y Ái vào lòng: " Dạ ba. Hôm nay, lúc ở bệnh viện con có hỏi bác sĩ, thai phụ cần chú ý những vấn đề gì. Ở đây có vài tờ giấy, mọi người là người từng trải, xem giúp bọn con nha."
Nói xong từ đâu đó móc ra những tờ giấy đã được ghi chép cẩn thận khi ở bệnh viện, đưa cho các vị phụ huynh xem. So với đứa cháu chưa hình thành trong tương lai, thì những tờ giấy trước mặt rõ ràng cần phải được nghiên cứu một cách tỉ mỉ và cặn kẻ. Ba vị phụ huynh chụm đầu lại, lật đật lấy kính lão ra đeo, tỉ mỉ xem xét thành quả hôm nay của Lâm Tử Quỷ. Mắt thấy đã thành công dời sự đi sự ý của các lão hồ ly, Lâm Tử Quỳ và Phương Y Ái lặng lẽ trốn ở cửa, thở dài một hơi xua tan mệt mỏi.
Ba mái đầu bạc ngồi trên sô pha bày ra vẻ mặt không cảm xúc.
"Về vấn đề ăn uống, chúng ta cần phải chú ý hơn. Ông Phương, ngày mai tôi sẽ đi mời chuyên gia dinh dưỡng về đây."
"Ừ, tôi thấy được đó. " nâng cặp kiếng lão trên mũi, ba Phương và mẹ Phương gật gù, " người ta hay nói sống để ăn, nhưng bây giờ không phải là việc ăn ảnh hưởng đến sức khỏe sao?
"Đúng vậy, hiện tại tuy là một người ăn, nhưng đến hai người cần no a, dù thế nào cũng không thể để cháu chúng ta bị đói a."
"Ngoài ra... vợ này.., " ba Phương dường như nhớ ra một việc rất quan trọng, ông cau mày tháo mắt kiếng xuống, nhìn sang vợ mình đang ngồi trên sô pha, rồi nhìn sang bà thông gia, nghi hoặc hỏi: "Phụ nữ đang mang thai, có phải là không nên mang giày cao gót, đúng không?"
"Đúng vậy, đúng đúng đúng, ông thông gia quả thật rất tinh tế."
"Tôi đã từng là mẹ mà còn chưa nghĩ đến..."
Phương Y Ái đứng ở phía sau, dự cảm có chuyện chẳng lành, lặng lẽ kéo ống tay áo của Lâm Tử Quỳ, từng bước từng bước đi về phía cầu thang, đưa ngón trỏ lên miệng, ra hiệu cho nhà văn Lâm đừng gây tiếng động. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân nhắm mục tiêu thẳng tiến.
—— —— —— —— —— ——
"Tiểu Ái! Sao con còn chưa thay đôi giày cao gót đang mang ra."
Giọng nói của mẹ Phương làm cho chủ tịch Phương đang len lút bỏ trốn, giật bắn mình.
"Hả? Dạ, mẹ, con quên, để con đi thay liền."
Bị mẹ mình lớn tiếng làm cho hoảng sợ, Phương Y Ái theo lời nhắc nhở, cúi đầu ngẩng đầu nhìn lên, lúc này phát hiện các vị phụ huynh đang đứng bên cạnh canh chừng cô và nhà văn Lâm. Nếu còn không chịu thay giày, e là hai vị phụ huynh còn lại sẽ phát biểu ý kiến. Cô xoay người, kéo Lâm Tử Quỳ đến tủ giày để thay. Sau đó lễ phép chào tạm biệt, xin phép lên lầu trở về phòng.
Mãi cho đến khi chắc chắn cửa phòng đã đóng chặt, Phương Y Ái mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trên vai.
Từ trước đến nay, Lâm Tử Quỳ chưa từng thấy dáng vẻ sợ sệt như chú mèo hoang bị bắt nạt của Phương Y Ái, cô cực kỳ không có lương tâm ngã nhào trên giường cười sặc sụa.
"Hahahahahha, sao em sợ sệt dữ vậy? ! Ba mẹ có đuổi theo em đòi nợ đâu a."
Đối hành vi chế nhạo của Lâm Tử Quỳ, Phương Y Ái cũng không có gì để nói, đành bất đắc dĩ giải thích: "Quỳ không hiểu gì hết, giày cao gót là một sự cám dỗ mà không một người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được. "
"Dẹp, em nói như tôi không phải là phụ nữ vậy." Ngũ quan nhăn lại, làm thành mặt quỷ, nụ cười khinh khỉnh.
"Nhưng mà Quỳ đâu có mang giày cao gót."
Giày cao gót có thể làm tăng hiệu ứng hình ảnh đối với đôi chân của người phụ nữ. Nó khiến cho chúng nhìn thon hơn, gọn hơn và dài hơn, cũng nhờ vậy, mà phong thái cũng thăng hạng đáng kể trong mắt người đối diện. Cho nên, đối với những người phụ nữ yêu thích cái đẹp và chú trọng vẻ ngoài thì giày cao gót có sức hấp dẫn không bao giờ cưỡng lại được. Nhìn thái độ khinh bỉ của Lâm Tử Quỳ, Phương Y Ái biết nói nữa cũng chỉ là đàn gảy tai trâu.
Nũng nịu, tiến lên nhào vào lòng nhà văn Lâm: "Chồng ơi, làm sao bây giờ, em còn chưa mang thai, mà mọi người đã vội vàng không cho mang giày cao gót."
Nhà văn Lâm đặt hai tay sau lưng để đỡ lấy sức nặng của người đẹp trong lòng, tùy ý giải thích : "Em có từng thấy thai phụ nào vác bụng to mà còn mang giày cao gót không? Chuyện này sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra mà."
"Nhưng em chưa từng nghĩ đến vấn đề này, một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có a..."
Vẻ mặt tội nghiệp làm nũng của người phụ nữ luôn chiếm được sự mềm lòng của người khác. Lâm Tử Quỳ đã rất khó khăn mới dỗ Phương Y Ái hết giận, ngờ đâu bây giờ nữ vương bệ hạ lại hờn dỗi như gái mới lớn. Từ khi về đến nhà, Phương Y Ái quấn lấy Lâm Tử Quỳ không rời nửa bước. Khi thì bắt Lâm Tử Quỳ cùng cô ấy xem phim, lúc thì bắt Lâm Tử Quỳ làm thức ăn khuya cho cô ấy. Đợi đến lúc thể lực của nhà văn Lâm không còn chống đỡ nổi, thì đè xuống giường, mây mưa nồng nhiệt một trận. Lâm Tử Quỳ đối với chuyện tối hôm qua và sáng nay trong lòng vừa hổ thẹn vừa yêu thương , nên luôn nỗ lực an ủi người đẹp.
Trong lòng hiểu rõ, Phương Y Ái đang chỉnh cô nên cũng không nói gì nhiều. Ngay cả người cha vợ cũng thật là, sao bắt con gái cưng còn trẻ như vậy đã gánh vác công ty, mà cũng không hiểu rằng cô ấy sẽ xử lý ra sao?
"Chồng à ~ tiếp tục." Nói xong ngồi trên bụng Lâm Tử Quỳ, cảnh xuân lồ lộ hấp dẫn người nào đó.
"Không nên, không nên, mẹ em nói trong giai đoạn mang thai tốt nhất... ưm, đừng..."
"Mẹ sẽ không biết."
"... Tôi rất mệt a."
"Em lập tức sẽ là thiếu phụ Phương Y Ái , chút xíu yêu cầu Quỳ cũng không chịu thỏa mãn sao?"
Dáng vẻ tội nghiệp như vậy, cho dù phải tiêu hao hết sức lực cũng phải cố gắng tận lực hầu hạ nữ vương bệ hạ.