Nữ Vương Báo Thù

Chương 18: Bắt gặp




Tối hôm ấy, bóng đêm bao phủ lấy bầu trời nước M. Cả một bầu trời không một ngôi sao, trông vắng đến lạ.

Trước đây, dẫu có thể nào, bầu trời này vẫn sẽ lấp lánh vài ánh sao. Nhưng hiên tại, tất cả đều đã biến mất Giống như cô ấy vậy.

Bác Thừa Ngôn ánh mắt nhìn xa xăm, hai tay vin vào lan can, khuôn mặt ngẩng lên trời. Lúc này, Mục Vũ từ phía trong bước ra, thở dài nói.

"Gần một năm rồi. Em ấy mất gần một năm rồi. Vậy mà chúng ta..."

"Mục Vũ, lẽ nào anh cũng tin rằng Sherry đã chết hay sao?" Bác Thừa Ngôn chất vấn.

"Tôi đương nhiên không tin. Nhưng không phải chính cậu nhìn thấy em ấy bị đưa đi hỏa thiêu hay sao?"

"Tôi..."

"Đừng nói nữa. Cô gái hôm qua chúng ta gặp, tôi đã nhờ "hắn" tra rồi."

"Kết quả thế nào?"

"Không tra được!" Mục Vũ bất lực, thở dài nói.

"Không tra được? Sao có thể? Trên đời này còn có thứ "hắn" không tra nổi sao?"

"Trừ phi là cô ấy. Nhưng không phải cô ấy đã..."

"Bất kể chuyện này là thế nào, chúng ta đều phải nói cho những người còn lại."

Mục Vũ gật đầu đồng tình.

Đêm tối hôm ấy, tại căn cứ của tổ chức ở nước M, Bác Thừa Ngôn đã mở một cuộc họp khẩn. Mà nhưng người tham dự chỉ có anh, Mục Vũ, Marry và ba người khác.

Vốn dĩ, Marry muốn rời khỏi nước M, trở lại căn cứ chính. Nhưng. sau khi nghe những điều Bác Thừa Ngôn và Mục Vũ kể , cô liền quyết định ở lại.



Cuộc họp diễn ra trong ba mươi phút, nhưng ai cũng vừa vui mừng vừa lo sợ. Nếu người Mục Vũ bắt gặp là Khuynh Y thì thật tốt. Nhưng, nếu không phải thì họ chẳng khác nào như những con cá nhìn cỏ cây như nhìn thấy nước.

...

Sáng hôm sau, những tia nắng ấm áp rọi xuống con phố tấp nập người đi lại Trong một quán cà phê, một cô gái thân hình thon gọn, khuôn mặt xinh đẹp bước vào. Làn da trắng sáng đã khiến cô trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn xung quanh.

Khuynh Y nhẹ nhàng đặt chiếc túi xuống băng ghế, thành thục gọi một cốc cà phê. Xem ra, cô là khách quên của quán này.

Khuynh Y giở túi xách, lấy ra một chiếc máy tính bảng. Bên trong là những mẫu thiết kế đẹp mắt. Nếu nhìn kĩ một chút, người ta sẽ phát hiện, bên trong đây có kí hiệu của nhà thiết kế nổi tiếng thời gian dạo gần đây - Cherry.

Chẳng lẽ, cô gái này là nhà thiết kế nổi tiếng đó?

Không, không. Thực chất, một năm trước, Khuynh Y sau khi rời khỏi nơi hỏa táng, cô vốn đã định "ngao du sơn thủy", không muốn dính líu gì tới những chuyện đời thường nữa. Nhưng, thù của cha mẹ cô còn chưa báo được, sao có thể từ bỏ. Vậy nên, Khuynh Y quyết định không quay trở lại tổ chức nữa. Mà, cô đã tự tạo cho mình một công ty thiết kế. Trong đó, nhà thiết kế nổi tiếng nhất của công ty cô - Cherry, là người cô đã cứu chín tháng trước.

Lúc ấy, khi nhìn thấy Cherry mồ côi cha mẹ, bị lũ bạn bè cùng trang lứa khinh thường, Khuynh Y đã nghĩ tới mình Cô cũng là trẻ mồ côi, bốn năm trước, cô đã mất cha mẹ rồi. Vào lúc ấy, không một ai giúp đỡ, không một ai quan tâm. Ngay cả người bạn thân thiết nhất là Tần Ngọc cũng quay sang phản bội, khinh bỉ cô.

Thử hỏi, nếu như cô không mạnh mẽ, sao có thể bước tiếp? Vậy nên, Khuynh Y thề rằng, nếu cô đã dám bước tiếp, vậy thì nhất định phải bước đến cùng.

Đúng lúc này, cánh cửa tiệm cà phê lần nữa mở ra. Một nhóm người đi vào.

Bất ngờ, nhóm người ấy tiến lại gần Khuynh Y, chạm nhẹ vài vai cô.

"Sherry, là sao." Một giọng nữ vang lên.

Khuynh Y bất giác quay lại. Chạm ngay vào ánh mắt cô chính là Marry.

Biết rằng, không thể trốn tránh được nữa, Khuynh Y liền thú nhận.

"Đúng, là tôi."



"Đúng....đúng là em rồi."

"Không phải lúc đó chính mắt tôi đã thấy em chết rồi sao? Sao em có thể còn sống?" Bắc Thừa Ngôn thắc mắc.

Khuynh Y đầy nhẹ Marry ra.

"Chuyện đó không quan trọng. Hiện giờ, chúng ta coi như không quen biết đi." Cô lạnh lùng.

"Sherry, em...em nhớ lại rồi sao?"

"Đúng. Tôi nhớ lại rồi. Tất cả."

"Vậy..."

"Tôi nói rồi. Tôi không muốn dính líu gì tới mấy người nữa. Đừng quên, bảy năm trước, là ai hại tôi mất trí nhớ."

"Sherry, tôi...." Bác Thừa Ngôn lúng túng. Anh không biết phải nói sao với cô. Chuyện năm xưa, đúng là anh sai. Nhưng lại cũng chỉ vù bảo vệ cô mà thôi. Vốn không có ác ý.

"Sherry,nếu chị đã nhớ lại, vậy thì nên trở về thôi." Lần này, tới Mục Vũ khuyện bảo Khuynh Y. Bất ngờ, cô cười lớn.

"Hahaha, trở về? Ý mấy người là trở về cái nới đó sao?"

Ngừng một lúc, cô lại nói tiếp.

"Đúng, nơi đó từng là nhà tôi. Nhưng bảy năm trước nó đã không còn nữa rồi. Với tôi, tất cả chỉ là quá khứ. Mà cuộc sống thì nên sông vì tương lai, sông vì hiện tại."

"Khuynh Y, em đừng như vậy có được không. Cùng chị trở về, về rồi chị sẽ giải thích rõ ràng với em. Có được không?" Marry đau lòng, nói.

"Tôi nói rồi. Tôi không về." Khuynh Y quả quyết.

"Coi như tôi cầu xin em. Trở về đi..."