"Vị tiên sinh này, anh là người nhà của hai bệnh nhân bên trong phải không?"
"Đúng, là tôi." Bác Thừa Ngôn vội vàng đáp lời.
"Mời anh ký tên vào bản cam kết. Hai người bọn họ bị thương nặng, cần cấp cứu. Nếu có gì bất trắc xảy ra..."
"Im miệng. Bọn họ sẽ không sao." Ánh mắt Bác Thừa Ngôn lạnh lùng khiến vị bác sĩ sợ hãi.
...
Gần bốn tiếng sau, các bác sĩ lần lượt từ phòng cấp cứu trở ra. Nhìn thấy họ, Bác Thừa Ngôn chạy tới hỏi.
"Bọn họ sao rồi?"
"Nam đã qua cơn nguy kịch. Đoán chừng vài ngày tới sẽ tỉnh lại. Nhưng còn cô gái kia..."
Nói tới đây, bác sĩ lắc đầu.
Bác Thừa Ngôn ngồi sụp xuống. Hai hàng mu cụp lại, lòng nặng trĩu. Vẫn là anh tới muộn rồi.
Lúc này, Marry cũng vừa tới nơiz kịp lúc nghe thấy lời vị bác sĩ kia nói. Cả người cô run rẩy, không tin vào những gì mình nghe thấy.
Năm đó, bọn họ đã đánh mất Khuynh Y một lần.
Năm đó, chỉ vì mắc bẫy kẻ địch, cô và các anh đã hại chết em ấy một lần. Khó khăn lắm, họ mới tìm thấy em ấy, khó khắn lắm cô mới biết em ấy chính là đứa em gái cô tìm bao năm. Vậy mà chỉ vì sự ngu xuẩn của bản thân, cô liền đưa em ấy vào chỗ chết.
Ai mà ngờ được, một người chưa đầy ba mươi tuổi như Khuynh Y lại trải qua hai lần sinh tử. Cuối cùng, lại ra đi trong sự oan ức.
Sau khi mất trí nhớ, Khuynh Y vốn sống an lành bên cha mẹ. Nhưng cuộc đời lại cứ xô đầy rcoo đi vào con đường hắc đạo. Diệt cả nhà cô khiến cô thống khổ không dứt.
Có lẽ, đó là thứ mà kẻ thù muốn nhìn thấy ở Khuynh Y. Hơn cả cái chết.
...
Sáng hôm sau, Marry và Bác Thừa Ngôn cùng nhau đưa thân xác Khuynh Y đi hỏa thiêu. Cõng ai người họ đem tro cốt của cô về tổ chức cất giữ.
Mục Vũ cũng tỉnh lại sau ba ngày nằm viện. Nghe tin Khuynh Y chết, anh dường như không tin. Mục Vũ trầm lặng không nói gì. Tuy vậy, tất cả mọi người đều biết, hiện giờ Mục Vũ khi thường đau lòng.
Nếu Khuynh Y ở đây, chắc hắn sẽ rất ngạc nhiên, bởi cô và Mục Vũ quen biết chưa tới một ngày, làm sao anh có thể vì mình mà đau lòng đến độ này. Khuynh Y không biết, thực ra, cô và anh quen biết từ lâu. Mấy năm trước, chính cô là người cứu anh, cho anh một nơi gọi là nhà. Nhưng, ba năm trước cô bỗng dưng biến mất, dù bay tin cô tin chết nhưng lại tìm không thấy xác.
Ba năm sau, bọn anh tìm được cô. Nhưng trí nhớ cô đã mất. Vừa gặp lại, cô đã ra đi. Lần này lại là thực, ngay cả xác cùng thấy rồi, còn có thể là giả sao?
Thực ra, nếu Bác Thừa Ngôn và Marry để ý, khi xác Khuynh Y đưa vào nơi hỏa táng, có một bóng người từ đó trở ra. Mà người đó, chính là Khuynh Y. Đáng tiếc, Bác Thừa Ngôn vốn dĩ không nhìn thấy.
Vài tháng sau cái chết của Khuynh Y, dường như tổ chức không hề có chút động tĩnh gì. Ngay cả khi địa bàn bị thế lực khác đe dọa đánh chiếm, Bác Thừa Ngôn và Mục Vũ cũng không hề giải quyết. Điều này khiến đám đàn em không thể không quan tâm.
Trong phòng nghị sự.
"Lão đại, anh sao có thể vì một người phụ nữ mà bi lụy đến tận bây giờ."
"Đúng vậy. Không phải chúng ta có chị Marry rồi sao? So với người phụ nữ kia mới tham gia được mấy ngày, chị Marry rõ ràng tốt hơn trăm nghìn lần."
"Loại phụ nữ này không đáng..."
"Im miệng." Marry lạnh lùng nhìn đám đàm em.
"Mấy người dám nói em ấy là loại phụ nữ gì. Tôi nói cho mấy người biết, mấy người mãi mãi sẽ không bằng em ấy.
Đám đàn em nghe vậy không dám lớn tiếng. Ai cũng biết, ngoại trừ năm vị lão đại, thù Marry chính là người có tiếng nói nhất. Có đôi khi, họ cũng phát hiện lời cô nói ra, ngay cả năm vị kia cũng chẳng dám phản đối.
Ai mà biết được, địa vị thực sự của cô là gì. Có lẽ, có khi chính là người sau lưng (ý chỉ trùm cuối).
Một năm sau. Ánh nắng trải dài trên con phố đông người qua lại. Một cô gái mắc áo đỏ từ trong tiệm cà phê bước ra.
Cô có một khuôn mặt tinh xảo như tạc tượng. Mái tóc dài như uốn kiểu lượn sóng càng làn tôn lên khuôn mặt cùng nước da trắng trẻo của cô. Hơn thế nữa, một thân hình chuẩn đồng hồ cát lại càng khiến cô thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
Lúc này, một chiếc xe đen đi vụt qua. Bên trong chính là vị thiếu gia một năm trước còn bị bỏ rơi - Bác Thừa Ngôn.
Nhìn ra cửa sổ, anh thấu bóng người quen thuộc. Không tin vào mắt mình, anh vôi jvangf hạ kính xuống. Ai mà ngờ, dáng người quen thuộc lọt vào độ mắt anh. Dù mái tóc đã thay đổi, nhưng dáng người, cách bước đi lại giống y hệt người đó.
Mục Vũ ngồi bên cạnh thấy điểm khác thường cũng nhìn ra phía ngoài. Nương theo ánh mắt Bác Thừa Ngôn, anh nhìn thấy cô. Mục Vũ vội vàng kêu người dừng xe.
Chiếc xe màu đen tấp vào lề đường, từ trong có hai người đàn ông bước ra. Khuôn mặt ai cũng vô cùng hoàn mỹ. Mấy cô gái xung quanh không khỏi chú ý ánh nhìn về phía hai người Bác Thừa Ngôn.
Nhưng, thứ họ quan tâm lại là bóng hình người
con gái đã chết hơn một năm về trước.
Mục Vũ chạy vội theo bóng người lúc nãy, nhưng chạy được vài bước liền không thấy cô gái ấy đâu nữa. Anh đành buồn bã quay trở lại xe.